Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 18.




Chương 18.

Đã mười tháng trôi qua kể từ lúc bắt đầu cải cách, vương quốc đã hoạt động một cách trơn tru và ổn định người dân dần có sức sống trở lại. Những lễ hội mừng mùa vụ diễn ra trên khắp đất nước. Vương đô thì các công trình được xây mới trở nên khang trang hơn.

Tôi đi dạo xung quanh thì vô tình đến thánh giáo hội, nơi đầu tiên tôi đặt chân đến ở vương đô. Nhưng lúc đó hoàng cảnh khác với lúc này, tôi quyết định tiến vào trong. Ở giữa giáo đường là một bức tượng bằng cẩm thạch tôi nghĩ là thế, một người phụ nữ hiền từ và xinh đẹp, cầm trên tay một cành dương liễu.

Tôi bắt đầu ngồi xuống hàng ghế đầu tiên và suy nghĩ.

Họ nói đây là nữ thần sự sống, vậy có nghĩ đây là mẹ mình, nếu đây là gương mặt thật của bà ấy thì bà ấy đúng như những gì Pu đã kể. Thật khác xa ông già c·hết tiệt ấy, không hiểu sao một người xinh đẹp và hiền từ như vậy lại để mắt tới một ông già lập dị và biến thái như vậy. Ôi tình yêu!

Lúc tôi đang suy nghĩ thì có người vỗ vào vai tôi. Nhìn sang thì thấy đó là Daiki, ông ấy nói.

- Chào cậu trai trẻ tôi ngồi cạnh được chứ?

- Tất nhiên là được rồi! Mời ông!

- Cậu cũng tôn thờ bà ấy à?

À!! Thì ra là ông ấy tưởng mình đang cầu nguyện, mà không biết thực ra tôi đang nói xấu cha mình!

- Không!! Tôi không có tín ngưỡng tôi cũng không tin và vị thần nào ngoài tôi cả!

- Thế sao cậu lại đến đây?

- Tôi chỉ tình cờ đi ngan qua và ghé vào thôi, không cố tình đâu!

- Này thực ra tôi muốn nói cảm ơn cậu trước khi về lảnh địa của mình!

- Ông biết tôi à?!

- Đừng cố che giấu nữa! Ta đã nói chuyên với hai đứa cháu của mình. Cậu không chỉ cứu vương quốc này một mà đến hai lần, với tư cách là trưởng bối của bọn chúng ta nghỉ cần phải cảm ơn cậu!

- Tôi có làm gì đâu?! Lần đầu tôi cứu Hikari là vì tôi nợ cô ấy! Còn lần này là do bạn bè nhờ vả nên tôi chỉ cho một ít ý kiến!

- Vậy là, chuyện gom quý tộc lại và ra tay là ý của cậu?!

- Đúng vậy! Nếu không làm vậy thì cải cách sẽ rất khó khăn thậm chí là không thể làm được!

- Vì sao vậy?

- Ông nghĩ xem!! Kho lương và ngân khô quốc gia thì gần như cạn, mà n·ạn đ·ói thì lớn cho dù có cải cách trong một sớm một chiều cũng sẽ thất bại. Vì người dân không có cái ăn thì sức đâu mà làm, chỉ còn cách là lấy lại những thứ thuộc về quốc gia. Hơn nữa bọn quý tộc ấy bản tính vốn tham lam, dù có giử chúng lại thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ tạo phản. Vì sau khi áp dụng cải cách chúng sẽ mất một miếng bánh lớn, rồi chúng sẽ gây náo loạn trong nội bộ quốc gia. Vương quốc thời điểm đó như một cái cây đang suy yếu còn chúng như những con sâu đang tàn phá từ bên trong, nếu chỉ bắt mà không g·iết sớm muộn gì chúng cũng bò trở lại và l·àm c·hết cái cây. Chi bằng chúng ta g·iết chúng từ trong trứng không phải tốt hơn sao!

- Nhưng cậu không nghĩ thế là quá tàn nhẫn à?!

- Ông biết không, lúc trước tôi từng đọc một quyển sách. Có một vị vua nói rằng, thà ta phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta. Ông có biết bằng đạo lí đó, vị vua ấy đã đánh đông dẹp bắc xây dựng một đế chế cho riêng mình. Nếu ông quá nhân từ với kẻ địch thì chỉ làm hại bản thân và đất nước thôi. Tôi cũng chỉ gợi ý cho cậu ấy thôi còn có làm hay không vẫn là do cậu ấy!

- Cậu không chỉ trẻ tuổi có sức mạnh, mà còn có một kiến thức sâu rộng, tôi thật nể phục cậu! Đúng là vào thời điểm đó chỉ còn cách ấy, ngay cả ta cũng định nếu bọn nó không đủ cứng rắng thì đích thân ta sẽ ra tay, nhưng bọn nó cứng cỏi hơn ta tưởng!

- Ông cũng định làm thế à?!

- Đúng!! Nhưng ta không nghĩ chu toàn được như cậu, ta chỉ nghĩ là sẽ đánh bại bọn quý tộc ấy lấy của cải phát cho nạn dân thôi!



- Haha!! Nếu như ông làm thế thì có khi giờ này ông xanh cỏ rồi!!

- Haha!!! Đúng là thế thật!! Nói chuyện với cậu thật hợp ý!! Thế cậu định bao giờ cưới cháu gái ta hahaha!!!

Nghe ông ấy nói xong tôi như điến người. Lấp bấp trả lời.

- Ông!!! Nói gì thế, tôi là người đã có gia đình làm sao mà được!

- Không sao đất nước này cho phép có nhiều vợ!

- Không!! Dù sao cô ấy cũng là vua một nước sao mà người dân chấp nhận chuyện đó!

- Hahaha!!! Vậy là ta đã hiểu ý con bé rồi, lúc nãy ta nói chuyện với nó, nó đã úp mở. Vậy là ta hiểu ý định của nó rồi, cậu không thoát được đâu! Nói cho cậu biết con bé từ nhỏ đã không từ bất cứ thủ đoạn nào để có được thứ mình muốn đấy haha!!

Nói rồi ông ấy vừa cười vừa bước đi, bõ lại tôi bơ vơ và ngỡ ngàn.

Ý ông ấy là gì nhỉ! Thật khó hiểu, mà nói tới họ cũng đã mấy tháng rồi tôi chưa có cơ hội trò chuyện cùng. Cứ mổi lần định gặp thì lính gác nói cả ba không ngủ, cũng có việc bận. Có khi nào họ đang lên kế hoạch mờ ám không? Mà thôi kệ đi, chắc cũng không có g·iết mình đâu, từ hôm đó tới nay mình ngoan thế cơ mà!

Tự trấn an mình xong, tôi bước ra ngoài thì gặp hai lính canh tiến đến nói.

- Chào ngài! Điện hạ có việc gấp mời ngài đến!

- Được rồi! Dẫn đường cho tôi!

Đi đến phòng của Hiraki tôi thấy Yuki đả đứng sẵn ở đó, thấy tôi, hai người họ có vẽ mừng rỡ mà mời tôi ngồi xuống.

Hiraki vẫn với giong điệu triều mến như mọi khi nói với cô hầu gái.

- Em có thể lấy giúp tôi trà và một ít đồ ăn nhẹ không?

- Vâng!! Tôi đi ngay!!!

Tôi ngay lặp tức làm vẽ mặt gian xảo và nói.

- Em cơ à?! Em thông thường phải đi với anh chứ sao lại là tôi nhỉ?!!

Cô hầu gái đỏ mặt chạy đi, còn Hiraki như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

- Cậu!! Nói gì vậy, tôi và cô ấy chưa có gì đâu!

- Chưa có gì?! Có nghĩ là tiến chưa đủ xa mà chỉ mới bắt đầu thôi phải không?!

Cậu ấy nói trong ngập ngừng.

- Đúng!! Đúng!!

- Haha!!! Tôi biết ngay mà, chị cậu mà biết được cậu làm tất cả chuyện này, chỉ vì như thế có khi cô ấy cười c·hết mất!!



- Thôi đi!!! Chúng ta có việc quan trọng. Quân đế quốc có động thái rồi!

- Nhanh hơn chúng ta tưởng nhỉ!

- Đúng vậy! Mọi việc Yuki sẽ trình bày cho anh biết!

Yuki ngồi xuống lấy ra một xấp giấy tờ và nói.

- Tôi vừa nhận được tin mật thám báo về, đế quốc vì thấy đất nước chúng ta đang dần hồi sinh nên sợ vụt mất thời cơ. Sau khi vua mới đăng cơ, chúng đã ngay lặp tức chiêu binh và tích trữ lương thực, mua nhiều chiến mã đang tập trung cách chúng ta khoản một tháng hành quân!

- Sao cậu có thông tin chi tiết thế?

- À!! Là vì những nô lệ sau khi nghe vương quốc bãi bỏ chế độ nô lệ họ đã cầu xin sau cuộc chiến nếu chúng ta thắng hãy cho họ nơi dung thân. Chúng ta đã đồng ý nên họ đã liều mạng để lấy thông tin, theo mật thám báo về thì rất nhiều người đ·ã c·hết!

- Thật là đáng thương! Chỉ vì muốn được tự do mà họ có thể làm tất cả! Vậy còn về tương quan lực lượng giữa chúng ta và họ!

- Theo như mật báo, hiện tại họ đang đóng quân khoảng 50 vạn quân bao gồm cả kỵ và bộ binh. Lần này hình như chúng còn có cả thủy quân khoảng 20 vạn và khoản sáu trăm thuyền chiến tối tân sẵn sàng ra khơi!

- Như vậy lo lắng của tôi đã tới! Chúng đã dùng tiền để có thể mua được kỉ thuật đóng thuyền!

Hiraki.

- Mua từ ai?

- Chúng mua từ quốc đảo phía đông, đó là lí do mà quốc đảo bỗng trở nên giàu có! Vậy còn binh lực hiện giờ của ta!

Yuki.

- Nếu gom hết các cánh quân chúng ta có khoản 60 vạn quân trong đó. Phía bắc có 15 vạn bộ và kị binh, phía nam có 15 vạn, phía tây có 10 vạn, phía đông có 20 vạn trong đó có mười vạn thủy quân và một trăm chiến thuyền lớn, hai trăm chiến thuyền nhỏ?

- Tương quan cũng khá lớn đấy!

- Tôi thấy chúng ta vẫn có thể đánh được nếu huy động hết tất cả các cánh quân!

- Không!! Chúng ta không thể huy động tất cả, cùng lắm chỉ được ba mươi đến bốn mươi vạn tham gia thôi!

Hiraki.

- Sao lại thế! Nếu thế thì chúng ta làm sao thắng được!

- Chúng ta không thể huy động quân phía nam và củng chỉ có thể rút một phần của phía tây thôi!

- Nhưng họ đâu phải là mối đe dọa!

- Cậu quên rồi à! Phía tây thì không nói, còn phía nam thì họ đã nhiều lần t·ấn c·ông chúng ta. Thực ra chúng đang thâm dò thực lực đấy! Bây giờ đế quốc t·ấn c·ông chúng ta, không phải là cơ hội trời ban cho chúng sao? Chúng ta phải đánh nhưng không phải là trực diện, nếu làm thế chúng ta dù có thắng cũng tổn thất lớn. Vương quốc vừa mới hồi phục nếu làm thế dân chúng lại tiếp tục lầm than!

- Thế chúng ta phải làm gì đây?!

- Bây giờ tôi sẽ chỉ cho các cậu cách, mà một đội quân ba mươi vạn có thể chiến thắng một đội quân đông hơn gấp đôi mình! Nghe kĩ đây, kế hoạch này phải diễn ra một cách thật âm thầm và không cho ai biết, vì có thể đế quốc cũng đã cử mật thám qua thăm dò chúng ta. Các cậu hãy cử người thân cận và trung thành nhất của mình làm! Trận này nếu làm tốt chúng ta không chỉ có thể giải phóng cho nô lệ và người dân b·ị b·ắt, không chừng chúng ta còn có thể lấy lại được hai thành trì đã bị chiếm! Các cậu có tin tôi không?

- Cậu nói thật không?! Nếu thế thì nó là một chiến thắng mà chưa một quốc gia nào làm được!



- Vậy thì các cậu nghe đây!

Sau đó chúng tôi bàn bạc tới gần sáng thì đã xong, tôi đi ra còn cậu ấy và Yuki vẫn ở lại để sắp xếp mọi chuyện.

Vừa ra tôi bắt gặp cô hầu gái, lúc định bước đi thì cô ấy ấp úng hỏi.

- Thưa!! Thưa ngài cho tôi hỏi?

- Có chuyện gì à! Mà gặp cô cũng nhiều lần cô tên gì vậy?

- Tôi tên là “Aimi”. Tôi chỉ muốn hỏi ngài là liệu chúng ta có thể thắng chứ!

- Cô đang lo lắng cho cậu ấy à?!

- Vâng cũng vì một phần! Nhưng cũng là vì lúc nãy mang trà vào tôi có nghe nói. Là chúng ta có thể giải phóng nô lệ và mang họ về!

- Trong số đó có người thân của cô à?!

- Vâng!! Gia đình tôi sống ở vùng đất phía bắc! Trong trận chiến năm đó họ đã b·ị b·ắt đi, cha mẹ tôi đã già yếu chắc có thể đã không còn từ lâu. Nhưng tôi hi vọng em gái mình còn sống! Nếu được thì xin ngài!

- Nếu là như vậy! Thì tôi hứa với cô trận này chúng ta sẽ thắng mà còn thắng rất vẽ vang nữa. Thế cô ấy tên gì?

- Vâng!!! Con bé tên là Airi!

- Tôi xin hứa nếu em gái của cô còn sống tôi nhất định sẽ đưa về cho gia đình cô đoàn tụ!

- Xin cảm ơn ngài!!

Tôi tiến thẳng về phòng mình thì gặp Pu và Rosa vừa thức dậy và chuẩn bị đến học viên.

Giờ đây con bé cũng đã gần bảy tổi nhưng vẫn rất tinh nghịch và ngây thơ như lúc mới gặp. Con bé nhanh nhảu chào tôi và phóng một mạch đến học viện, chắc là để chơi với bạn chứ có gì mà con bé không biết nữa đâu!

Pu vừa định đi thì tôi kéo cánh cậu ấy lại và nói.

- Tôi có việc cần nhờ!

- Cậu mà cũng có việc cần nhờ à!

- Cậu có thể giúp tôi tìm ở học viện những ai có thể điều khiển nước diện rộng không?

- Để làm gì? Cậu làm được mà! Sao phải tìm người?!

- Không! Tôi làm được, nhưng tôi muốn chính tay người dân của đất nước này làm! Tôi muốn họ thấy sức mạnh của chính họ!

- Thôi được rồi! Nhưng nhớ cho kĩ tôi không muốn học sinh mình phải bỏ mạng đâu đấy!

- Ái chà!!! Từ lúc nào mà cậu ra dáng một giáo viên thế, quên luôn việc mình là thần rồi à?!

- Thôi cậu im đi cho tôi nhờ! Chuyện cậu nhờ tôi sẽ giúp nhưng giờ tôi phải đi đây!

Nói rồi cậu ấy tung cánh bay v·út đi bỏ lại tôi. Vì đã thức cả đêm nên giờ đây tôi không còn tự chủ được, vật ra giường tôi ngay lập tức b·ất t·ỉnh nhân sự mà không còn biết trời trăng gì.