Chương 16.
Sau khi đến thư viện, tôi gặp được một người có lẽ là thủ thư của nơi này, anh ta ngồi có vẽ trầm ngâm nhưng có thể cảm nhận được anh ấy là một người uyên thâm có học thức sâu rộng.
Tại sao một người kiệt xuất như vậy lại chỉ làm thủ thư ở mơi này chứ! Như vậy chẳng phải là lãng phí nhân tài quốc gia sao?
Khi thấy tôi đến, anh ấy lặp tức đứng dậy và chào tôi.
- A!!! Vị anh hùng đã cứu vương đô, sao anh lại rảnh rổi mà đến nơi này?
- Chào cậu! Tôi đến nơi này vì một có một số việc cần tìm hiểu, xin hỏi cậu là ai và có thể giúp tôi không?
- Tôi là thủ thư của nơi này tên là “Toshiyuki” mọi người hay gọi tôi là Yuki, mà sao anh lại đến đây?
- Tôi đến đây là vì muôn cứu đất nước này! Cậu có muốn cùng tôi làm điều đó không?
- Tôi ư!! Tôi thì làm sao dám và cũng làm sao làm nổi, tôi chỉ là một dân thường không hơn không kém. Chỉ là mai nắm được nữ hoàng thấy được có chút kiến thức, nên cho đến đây làm thủ thư thôi!
- Nhưng tôi thấy không phải vậy! Khi tôi thấy quyển sách mà cậu đang đọc kia, thì tôi khẳng định cậu không phải là người tầm thường! Quyển sách mà cậu đang đọc có phải nó nói về cách mà cá triều đại suy tàn không?
- Đúng vậy! Nhưng tôi thì có thể làm được gì khi không có tiếng nói. Lời nói của tôi còn thua cả một đứa trẻ quý tộc, mọi ý kiếm của tôi gần như đều bị các quý tộc bác bỏ, thì tôi có thể làm gì chứ?!
- Không!!! Lúc tôi bước vào và thấy vẽ trầm ngâm của cậu, tôi đã thấy được cậu lo lắng như thế nào cho đất nước này. Và còn nữa cậu có biết vì sao nữ hoàng lại đưa cậu đến đây không?
- Vì sao?!
- Vì cô ấy thấy được tài năng của cậu, và muốn trọng dụng nó nhưng cô ấy luôn bị vây quanh bởi các quý tộc đấy. Nhưng bây giờ đã khác, cô ấy có em trai mình và một sô quý tộc trung thành. Cô ấy có em trai mình! Có tôi và còn có cậu nếu như cậu chịu giúp! Tôi tin là với kiến thức mà cậu đang có chúng ta có thể làm được!
- Có thể sao?! Tôi có thể đưa ra ý kiến của mình sao?
- Đúng!!! Vậy cậu có giúp tôi không?
- Được!!! Vậy anh cần gì?
- Bây giờ! Tôi muốn biết về địa thế và vị trí địa lí của quốc gia này với một số nước khác!
Sau khi tôi nói xong, Yuki ngay lặp tức đã lấy ra một tấm bản đồ lớn, chỉ vào và nói.
- Đây nơi này là đất nước của chúng ta, nó có tên là Vương quốc Florin trải dài theo bờ biển và ăn sâu vào đât liền, còn đây là vương đô nó được đặt ở trung tâm của đất nước. Có một con sông lớn chảy mem theo bắc vương đô rồi chảy ra biển. Phía bắc vương đô là một thành phố lớn có tên là “Fio”. Xa hơn nữa về phía bắc là hai tòa thành lớn trấn giữ biên giới, phía bắc xung quanh là đồi núi chập chùng! Chính vì thế mà chúng ta có thể trụ vững trước đế quốc phương bắc ngần ấy năm!
- Đế quốc!! Nước đó như thế nào?
- Là mối lo chính của chúng ta từ nhiều đời nay! Đất nước ấy tên là “Kanjo”. Đế quốc là một đất nước lớn và có chính sách mở mang bờ cỏi, nên họ liên tục t·ấn c·ông các nước nhỏ để vơ vét tài nguyên. Chúng ta vì có lợi thế địa hình nên đã chống được các cuộc t·ấn c·ông, nhưng mới gần đây họ t·ấn c·ông lần nữa do đất nước đang suy yếu. Nên chúng ta đã mất một phần đất ở phía bắc và rất nhiều người dân cùng các chủng tộc đã b·ị b·ắt làm nô lệ!
- Còn về phía tây thì sao?
- Phía tây của chúng ta là vương quốc của thú nhân tên là “Rinnol”. Vì chúng ta là đất nước luôn tôn trọng mọi loài nên có quan hệ hửu hảo và giao thương rất tốt. Còn về phía nam một tí nữa giáp ranh với “Rinnol” là “Valley” đất nước của Efl và người lùn họ chung sống hòa bình với nhau tuy họ có kỉ thuật chế tạo và phép thật tinh linh rất mạnh, nhưng họ chung sống rất hòa thuận và cũng không có ý đồ với các nước khác.
- Vậy thì có thể yên tâm phần phía tây! Nhưng tôi nghĩ cũng nên cho sứ giả đến để củng cô ngoại giao và thông thương với họ sẽ tốt hơn!
- Những năm nay! Nữ hoàng đã liên tục thúc đẩy quan hệ ngoại giao của cả ba nước và đang có tiến triển khả quan!
Tôi gật đầu và chỉ vào bản đồ.
- Thế còn đất nước phía nam này có quan hệ với chúng ta như thế nào?
- Đất nước đó có tên là “Jogan” tuy là một nước nhỏ nhưng rất hiếu chiến, họ không có quan hệ ngoại giao tốt với chúng ta. Ngoài mặt thì là hảo hửu nhưng họ thường hay cho các nhóm quân nhỏ t·ấn c·ông các ngôi làng ven biên giới và c·ướp b·óc! Nhưng khi chúng ta đề cập tới, thì họ nói rằng do các tộc người thiểu số t·ấn c·ông! Tôi không nghĩ là đáng quan ngại!
- Hữm!! Thăm dò thực lực à!
- Anh nói gì thế?!
- Không!!! Không có gì! Thế thì chúng ta có đường bờ biển dài từ bắc xuống nam à! Thế còn ngoài biển thì sao?
- Phía đông!! Là một đảo quốc nhỏ họ rất giỏi trong việc đánh bắt hải sản có tên là “Haven Land”. Nhưng gần đây đất nước họ bỗng trở nên giàu có và thịnh vượng một cách bất thường. Các thuyền buôn hải sản của chúng ta có đến đó thăm dò, thì được cho biết là do hải sản bội thu!
Tôi thầm nghĩ có chuyện gì mờ ám ở đây rồi!
- Được rồi! Thế còn tình hình trong nước thì sao?
- Tình hình trong nước cũng không khá khẩm gì hơn, gần đây do h·ạn h·án mất mùa nên đất nước dần trở nên kiệt quệ!
- Sao như vậy được! Một đất nước rộng lớn bị h·ạn h·án mất mùa thì chỉ một khu vực nào thôi, thế còn các khu vực khác thì sao. Chắc cũng phải có lương thực cứu đói chứ?
- Đúng là như vậy! Nhưng do chế độ quý tộc đã ăn sâu vào máu làm ảnh hưởng. Cậu nghĩ xem quý tộc được cấp đất, những quý tộc trực thuộc hoàng gia thì được chia những mảnh đất màu mở nên họ có thể trở nên giàu có và có toàn quyền sử dụng chúng, người dân chỉ như kẽ làm công không có đất của mình và không có tài sản. Còn những quý tộc đi lên từ tần lớp dân thường như tử tước và tòng nam tước họ chỉ được những mảnh đất ít hơn và kém phát triển hơn, nhưng họ mới là những người quan tâm tới đất nước này, tuy là quý tộc nhưng tôi thấy họ chẳng khác gì một dân thường và đóng thuế đầy đủ. Còn những quý tộc chính thống chỉ biết vơ vét của cải cho đầy túi riêng, khi đất nước lâm nguy thì họ cố tình lãng tránh!
- Vậy thì! Các cấp quý tộc được phong như thế nào, rồi họ cũng phải c·hết chứ?
- Không các quý tộc trực thuộc hoàng gia là do cha truyền con nối nên mới ngày càng hủ bại như vậy! Mặc dù không có tài cán gì nhưng họ vẫn được làm quý tộc và tha hồ vơ vét!
- Được rồi! Tôi đã hiểu và biết chúng ta cần phải làm gì cho đất nước này!
- Ý cậu là gì?
- Chúng ta! Sẽ tiến hành cải cách!
- Làm được sao?
- Nhưng chúng ta cần phải bàn bạc lại, cậu đi theo tôi!
-Đi đâu?!
- Đi gặp người có thể giúp chúng ta cải cách!
Nói rồi, tôi kéo Yuki đến phòng của Hiraki. Anh ấy thấy tôi liền hỏi.
- Không phải là một đêm sao? Mới đó mà đã tới!
- Không! Chúng ta không có thời gian!
- Thế! Còn ai đây?
- Một người tài giỏi mà tôi lượm được trong một xó xỉn của hoàng cung!
Lúc này Yuki lên tiếng.
- Bái kiến điện hạ! Tôi là Yuki là thủ thư của thư viện hoàng gia!
Tôi ngắt lời cậu ấy.
- Ấy!!Ấy!! Khoan đã! Trước khi chúng ta nói chuyện tôi muốn nói với cậu Hiraki, cậu có thể cho phép Yuki nói chuyện như một người bạn không. Vì như thế cậu mới thấy hết được tài năng của cậu ấy, cậu đồng ý chứ?
- Được rồi! Tôi cho phép cậu Yuki! Nhưng mà có chuyện gì quan trọng vậy Hope?
- Tôi đã có cách cứu đất nước này! Nhưng sẽ có đổ máu cậu có dám làm không?!
- Nếu như máu đó đổ xuống mà, có ích thì cậu có thể dùng cả máu của tôi!
Sao khi nghe cậu ấy nói xong, tôi nhìn qua cô hầu gái đứng bên cạnh và nói.
- Nhờ cô chuẩn bị cho chúng tôi thức ăn và nước uống, đêm nay sẽ là một đêm dài đấy! Và còn nữa nhờ cô báo với người thân của tôi là đêm nay tôi sẽ không về! Tôi cũng nhờ cô báo với nữ hoàng là Hiraki mời cô ấy đến có việc quan trọng!
Nói xong. Tôi quay lại với Hiraki.
- Chúng ta sẽ tiến hành cải cách cả đất nước này! Nhưng phải làm trong bí mật!
- Tại sao lại làm như vậy?
Tôi cười lớn và nói.
- Cậu hãy nghe những gì Yuki trình bày cậu sẽ hiểu! Yuki cậu hãy trình bày lại hết những gì mà cậu nói với tôi lúc nãy, hãy xem cậu ấy như là bạn mình đừng sợ gì cả!
Sau khi nghe lời tôi nói, Yuki bắt đầu trình bày tất cả quan điểm của cậu ấy, Hiraki thì nghe trong sự trầm ngâm. Khi Yuki trình bày xong thì cô hầu gái lúc nãy bước vào và nói.
- Thưa ngài! Tôi đã chuẩn bị điểm tâm và trà! Còn thức ăn sẽ được mang lên sau! Tôi cũng đã mời nữ hoàng, nhưng ngài ấy nói giao mọi quyền quết định cho điện hạ nên hãy làm cho thật tốt! Lúc đó hai vị phu nhân cũng ở cùng nữ hoàng nên tôi cũng đã thông báo rồi ạ!
Hai vị phu nhân sao! Cứ cảm thấy thế nào ấy vẫn chưa quen! Tôi quay qua và thấy Hiraki nhìn cô hầu gái với vẽ mặt trìu mến và nói.
- Rỏ rồi!!! Cô có thể ra ngoài chúng tôi có việc cơ mật cần bàn!
Cậu ấy nói với một giọng nói trìu mến khác thường ngày. Tôi liền hiểu ra và nói nhỏ vào tai cậu ấy.
- Cậu thích cô ấy phải không?
- Cậu!!! Cậu nói gì vậy?
- Không phải sao! Một hoàng tử xông pha chiến trường máu chảy đầu rơi không hề sợ! Vậy mà có thể, có những cử chỉ ánh mắt trìu mến thế sao?
- Không!! Không thể được!! Tôi xin cậu đừng nói cho ai biết, nếu có ai biết chuyện này chỉ làm hại cô ấy thôi!
- Thế cậu định cứ thế mà im lặng à?!
- Tôi cũng không biết làm sao nữa!!
- Nhưng tôi có cách đấy! Nếu cậu làm tốt cuộc cải cách này, thì câu chuyện của cậu sẽ khác đấy!
- Có thật không?
- Tôi hứa!!
Bỗng nhiên Hiraki bắt đầu hăng hái lạ thường, chúng tôi bắt đầu bàn việc cải cách đất nước. Chúng tôi nói chuyện rất hăng say và sôi nổi cho đến tận đêm khuya, thì cuối cùng cũng thống nhất một ý kiến, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hiraki nhìn tôi và nói.
- Cậu thật có mắt nhìn người, Yuki đúng là một nhân tài!
- Cậu đừng khen tôi! Yuki là do Hikari đem về đấy, chỉ là chưa có thời cơ cho cậu ấy lộ diện, có lẽ bây giờ là lúc đó!
Tôi nói xong thì Hiraki nói với Yuki.
- Từ nay cậu có muốn cùng ta xây dựng đất nước này không?
- Có thật là như vậy không? Điều đó chỉ xảy ra trong mơ của thần! Thần xin cảm tạ điện hạ!
Vừa nói Yuki vừa quỳ xuông để tỏ lòng thành.
- Cậu không cần phải như thế đâu từ nay về sau, ta cho phép cậu đối xử với ta như từ chiều tới giờ!
- Vâng!!!
Nói xong rồi. Hiraki có vẽ mặt đâm chiêu và hỏi tôi.
- Thế cậu không nghĩ đến lúc chúng ta đang cải cách, đế quốc sẽ t·ấn c·ông à?
- Tấn công chứ, chúng chắc chắn sẽ t·ấn c·ông!
- Thế thì nguy quá, chúng ta phải làm sao?
Yuki lúc này chen vào.
- Chúng sẽ t·ấn c·ông nhưng không phải bây giờ! Vì vua của chúng vừa mới c·hết và các hoàng tử đang tranh giành ngôi vị! Theo tôi nghĩ! Chúng ta có thời gian ít nhất là một năm, để cải cách và chuẩn bị!
- Thực sự gắp rút thế sao?
- Không sao cả, nhiêu đó thời gian là đủ! Và nếu thực sự một năm sau chúng t·ấn c·ông thì vua mới của chúng là kẻ ngốc!!
Tôi đứng nhìn cuộc trò chuyện của họ và có cảm giác như là một vị vua đã tìm đúng cho mình một vị quân sư tài giỏi. Hiraki chăm chú lắng nghe còn Yuki thì liên tục hiến kế, cậu ấy đúng thật là tài giỏi?
Nhưng rồi tôi cũng chen ngan vào câu chuyện của họ.
- Này tôi có một cách để biết khi nào chúng t·ấn c·ông đấy!
- Cách gì?
- Cậu từng nói chúng đã bắt rất nhiều người dân của chúng ta làm nô lệ! Vậy thì hãy cho một mật thám qua liên lạc với họ, sự áp bức của đế quốc là lợi thế của ta!
- Nô lệ thì sao họ biết được quân tình!
- Họ không biết được quân tình, nhưng những người của họ trải dài trên khắp đế quốc và cũng là tầng lớp ít bị để ý nhất. Chỉ cần biết được khi nào họ thu gom lương thực, chiêu mộ binh lính và hành quân. Thì chúng ta có thể đoán ra được khi nào chúng t·ấn c·ông!
- Đúng là một ý hay! Tôi sẽ cho người đi làm ngay!
Yuki bắt đầu lên tiếng.
- Thế thì bao giờ tiến hành cải cách!
- Tôi nghĩ là càng sớm càn tốt!
Hiraki.
- Được rồi!!! Vậy tôi sẽ ngay lập tức soạn thảo đầy đủ các mục ra rồi làm ngay!
Yuki.
- Tôi sẽ giúp ngài!
- Vậy thì tôi đi đây xong việc rồi, khi nào công bố nhớ gọi tôi đấy nhé có khi tôi giúp được!
- Vâng!!! Cảm ơn cậu!
Tôi bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Tôi nhìn thấy cô hầu gái lúc chiều, vẫn còn đang đứng ngoài cửa với ánh mắt đâm chiêu.
Tôi hỏi cô ấy.
- Cô vẫn còn ở đây à?
- Vâng tôi ở đây để chờ sự sai bảo của chủ nhân!
- Cô lo lắng cho cậu ta à?
- Không!! Tôi nào dám!! À mà không tôi không có ý đó?!!
- Cô không cần phải sợ! Tôi hiểu mà! Thôi tôi đi đây!
Nói rồi tôi bước đi. Nhưng ngoái đầu lại và nói với cô ấy.
- Cậu ấy làm tất cả việc này! Và vất vã như thế đều là vì cô đấy! Nhớ đừng bao giờ nghi ngờ cậu ấy!
Nói xong tôi thấy cô ấy nước mắt bắt đầu lưng tròng.
Ôi hoàng tộc thật phức tạp và đáng thương!