Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 15.




Chương 15.

Trong cơn say tôi cảm giác có ai đó dìu mình đi, nhưng rồi cũng không nhớ gì cả.

Khi tỉnh dậy! Vẫn còn trong cơn ngà ngà say tôi thấy mình bị trói căng hai tay hai chân trên một tấm ván gỗ. Phía trước là Kazue, Hikari và Emiko. Có chuyện gì đây, chẳng lẽ là mình chuẩn bị chịu cực hình, rựu đúng là không tốt, nếu không say có lẽ mình đã không b·ị b·ắt!

Cả ba đồng loạt hỏi.

-Anh tỉnh rồi à?!!

Tôi vẫn nhìn họ và không nói gì.

- Sao anh không nói gì? Giải thích gì đi chứ!

Tôi vẫn không nói gì. Cả ba người họ đồng thanh.

- Tại sao anh không nói gì?! Anh định giấu bọn em đến bao giời, rồi cuối cùng là anh yêu ai?!

Tôi bắt đầu suy nghĩ trong cơn say. Đúng rồi, ông lão ở quán rựu có nói lúc say con người ta co thể nói thật lòng mình! Có lẽ cơn say này có lợi ích của nó. Tôi đã quá mệt mỏi rồi, phải làm một lần thôi, vừa suy nghĩ tôi vừa

vùng lên dây trói bắt đầu đứt và tiến về phía họ.

- Tại sao!! mọi người lại muốn tôi chọn, có biết là nó khó khăn thế nào không?

Cả ba cô gái như bắt đầu sợ hãi.

- Hikari!! Em có biết vì sao lúc đó anh không trả lời câu hỏi của em không. Vì lúc đó anh là một kẽ nhút nhát, anh là một kẽ kép kính, anh sợ rồi sẽ không giữ được rời hứa với em. Sau khi em nghỉ học, nghe được tin em vì bệnh nặng mà q·ua đ·ời! Em có biết anh đã phải dằn vặt và đau khổ thế nào không?!!

- Emiko!! Em có biết lúc đó tại sao anh lại chủ động chia tay và không đưa ra một lí do chính đáng không? Khoản thời gian bênh cạnh em anh vui lắm. Vì gia đình em là một gia đình danh giá, em cũng là một cô gái kêu kỳ, chưa bao giờ biết nhận lỗi với ai. Em có biết cha em đã nói gì với anh không, ông ấy nói rằng anh chỉ là một thằng khô rách áo ôm, một thằng không cha không mẹ, không có tương lai. Nhưng em nghĩ xem, sinh ra trong một gia đình thế nào từ đầu những đứa trẻ đã không có quyền chọn lựa, còn tương lai thì là do ý chí con người, vậy mà ông ấy có thể sỉ nhục anh một cách như vậy. Còn nữa, em nói là yêu anh, nhưng có bao giờ quan tâm đến những v·ết t·hương do gia đình em gây ra chưa, có bao giờ em hỏi anh lí do mà những v·ết t·hương ấy có. Không, không một lần nào! Em có biết ông ấy đã nói thế nào không, nếu anh không chia tay thì em sẽ phải kết hôn với một kẽ mà em không yêu. Nên anh đã đưa ra quyết định ít kỉ của mình, đau khổ cứ để mình anh gánh chịu, còn em ít nhất có thể lựa chọn cho mình người phù hợp!!!!

- Kazue!! Còn em, chỉ vì muốn nghe được anh nói tiếng yêu, mà em đã cùng cậu ấy đã làm như vậy. Em biết phải mất bao lâu để anh có thể nguôi ngoai quá khứ không? Em có biết anh đã đau lòng thế nào, khi chính mắt anh thấy người mình yêu chấp nhận lời cầu hôn của người khác. Em có biết anh chọn đến giới này chỉ mong là có thề gặp được em dù chỉ một lần không?

- Nhưng cuộc đời thật trơ trêu! Sao cả ba người lại cùng đến đây, lại cùng chờ đợi anh suốt mấy trăm năm kia chứ, nếu chọn người này thì lại có lỗi với những người còn lại, như vậy có bất công quá không. Tại sao mọi người lại bắt anh phải chọn, sao không thử đặt tình cảnh của mọi người vào anh xem. Thôi thì! Có lẽ tốt nhất là không chọn ai cả, anh sẽ ít kỉ thêm một lần nữa!!!

Nói rồi tôi lao ra ngoài thật nhanh, dùng ẩn thân như tan vào hư vô trong tiếng gọi của ba người họ.

Tôi tiến thẳng về phòng của Pu và Rosa, nói với họ thu dọn đồ đạc. Lúc này Rosa vẫn còn ngủ, Pu ngơ ngác hỏi tôi.

- Cậu lại say à?! Cậu đã hứa là sẽ không đụng tới rựu nữa mà!

- Lần này tôi uống là để có đủ can đảm để nói ra!

- Thế cậu đã nói chưa?!

- Tôi đã nói hết tất cả những gì trong lòng mình cho cả ba người bọn họ! Và đã có lựa chọn của riêng mình! Tôi sẽ ít kỉ thêm một lần nửa!

- Cậu đã đưa ra lựa chọn à?! Cậu có nghĩ nó là đúng?

- Không!!! Lần này sẽ không ai phải khổ đau!

- Có chắc không?! Có chắc là sẽ không ai phải khổ đau không?!

- Chắc!!! Lần này là chắc chắn!

- Vậy!!! Cậu đã nghe lựa chọn của bọn họ chưa?!

Lúc này, tôi cảm thấy phân vân. Lựa chọn của bọn họ!

Cửa phòng mở ra cả ba người bước vào. Tôi quay mặt đi như muốn trốn tránh.

Họ ôm tôi từ phía sau và Kazue lên tiếng.

- Anh có muốn nghe lựa chọn của bọn em không?



Hikari.

- Lựa chọn của bọn em là!!!

Emiko.

- Không bắt anh phải lựa chọn nữa!

Tôi đứng yên và không nói được gì. Còn Pu thì hét to.

- Bingo!!! Kế hoạch tiếp thêm cam đảm cho một tên ngốc thành công mĩ mãng!!! Ăn mừng thôi Rosa!!!

Rosa lúc này nhảy từ trên giường xuống và nhảy múa cùng Pu.

Tôi lấy hết can đảm và hỏi.

- Chuyện này là sao?!

Hikari trả lời

- Là kế hoạch của Pu để anh nói hết lòng mình đấy!

Tôi ngồi xuống giường và hỏi.

- Bắt đầu từ khi nào và tại sao?

Kazue.

- Lúc bọn em phân vân không biết làm thế nào thì cậu ấy đến và nói muôn giúp bọn em kiểm chứng!

- Vậy là từ lúc ở trên tường thành à?

Pu.

- Đúng vậy!!!

- Việc cậu nói binh lính lùng bắt tôi cũng thế?

- Đúng luôn!!!

- Còn ở quán rựu, làm sao biết tôi vào quán rựu nào?

Hikari.

- Em chỉ việc phát lệnh cho toàn vương đô! Không chỉ quán rựu mà là tất cả các cửa hàng, quán trọ và tất cả các nơi anh có thể đến!

- Còn ông lão! Đến khuyên anh!

Emiko.

- Chỉ cần thấy anh đến là sẽ xắp xếp một người, không nhất thiết phải là ông lão ấy!

- Sao biết là anh sẽ về hoàng cung?

Pu.

- Thì trước kia lúc nào say cậu chả mò về nhà, bây giờ cậu xem Rosa là gia đình của cậu, cậu không về hoàng cung thì đi đâu!

- Còn lúc nãy tôi dùng ẩn thân sao họ biết tôi đến đây!

Rosa.



- Vì!!! Pa-pa sẽ không bao giờ bỏ rơi con!

- Còn cậu lúc nãy cố tình hỏi vòng vo và Rosa giả vờ ngủ là muốn câu giờ cho họ đến kịp?!

Pu.

- Đúng vậy!!! Một kế hoạch hoàn hảo đúng không kakaka!!!

- Rồi cậu nghĩ cậu sống thế nào được sao kế hoạch này!

- Không sao cả!!! Vì lúc này, tôi đã có ba vị phu nhân bảo kê! Thật là khâm phục, mình đúng là danh xưng thần của trí tuệ có khác hahaha!!!

Lúc này, Pu đứng sao lưng ba người bọn họ và cười đắt ý.

Rosa lên tiếng.

- A!!! Nhờ có Pu mà giờ con có đếm ba ma-ma!!!

Vừa nói con bé vừa chạy quanh chúng tôi.

Tôi thì ngồi yên và cố tỏ ra bình tỉnh, nhưng thật ra đang hồi hộp và xấu hổ muốn c·hết đi được.

Tôi cố nói.

- Hikari! Em là nữ hoàng chuyện như thế này sao có thể được?!

- Anh cứ yên tâm chỉ cần anh có thể ở bên cạnh và giúp đỡ Hiraki thì mọi chuyện em đều có thể lo được!

- Emiko! Em không giận vì lúc đó anh bỏ rơi em à?

- Thực ra, cha đã kể kết mọi chuyện lúc em c·hết nên em mới tới đây và tìm anh!

- Kazue! Em có thể chấp nhận chuyện này sao?

- Không sao cả! Chỉ cần anh không cảm thấy dằng vặt và tội lỗi. Dù gì chúng em cũng là chị em của nhau!

Nói rồi cả ba cùng nhau cười và đưa nhau rời đi, ra ngoài họ còn nói vọng lại.

- Anh không được bỏ trốn nữa đâu đấy bọn em đã tìm anh lâu lắm rồi, không muốn tìm thêm nữa đâu!

Nghe xong, tôi vật ra giường và tự nghĩ cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu đây!

Pu lên tiếng.

- Cậu đang lo nghĩ à?

- Đúng vậy! Chuyện quái gì đang sảy ra vậy nó như là mơ!

- Cậu đừng nghĩ nhiều! Tôi nghĩ là do cha mẹ cậu sắp đặt đấy!

-Thật vậy à?

- Cậu không thấy lạ à! Ở thế giới cũ cả ba người họ c·hết khác thời gian với nhau và cũng không hề quen biết. Vậy mà đều được tái sinh ở thế giới này, mà còn làm bạn với nhau nữa! Theo như tôi thấy là......

- Cậu thấy gì?

- Là!!! Họ đang tuyển con dâu hahahaha!!!!!

Nói rồi cậu ấy dắt tay Rosa chạy đi. Tôi thì chắc là do còn say nên thíp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau lúc thức đậy, tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Tôi thấy mình là một kẽ tham lam, nhưng mà sao bây giờ trong lòng mình cảm thấy nhẹ nhỏm thế.



Bắt đầu nhìn quanh căn phòng và chẳng thấy ai cả, bước ra bên ngoài tôi thấy Hiraki đang đứng trò chuyện với một cảnh vệ, tôi tiến tới và hỏi cậu ấy.

- Hiraki!! Cậu có thấy Pu đâu không?

- À cậu ấy đang ở học viện cùng với Rosa! Vì tôi thấy bọn trẻ ở học viện tiến bộ rỏ rệt, chúng chăm chỉ một cách lạ thường sau ngày hôm ấy. Pu đúng là một người thầy giỏi!

- Thế còn Kazue!

- Cô ấy à! Cô ấy cùng Emiko và nữ hoàng đã ở chung phòng với nhau từ đêm qua tới nay và có vẽ là họ vui lắm sao khi tra khảo cậu!

- Tra khảo!!! Cậu cũng biết chuyện đó à?!

- Thì tôi là người truyền tin mà!! Mà còn nữa, cả vương đô bây giờ chắc có lẽ là ai cũng biết hết!

- Sao mà họ biết được?

- Cậu nghĩ xem! Đích thân nữ hoàng ra lệnh phải chuốt say cậu trên toàn vương đô, thì cậu nghĩ người dân có nghi ngờ không?

- À sssss!!! Lại còn chuyện đó nữa!!

- À! Mà này, cậu và mọi người ở đây thêm một thời gian nữa nhé!

- Sao vậy?

- Nữ hoàng đang cho xây dựng lại ngôi nhà của Kazue coi như là trả công cho cô ấy khi nào xong, sẽ thông báo sau!

- Cũng được! Dù sao hai người ấy cũng là bạn của nhau, cũng chỉ là nhà bình thường thôi hả?

- Làm sao mà tôi biết được!

- Còn nữa này, cậu có thể vào phòng tôi một chút không, tôi có chuyện này cần nhờ!

- Có chuyện gì mà trịnh trọng thế, cứ coi tôi như một người bạn đi!

Nói rồi tôi khoát vai tiến vào trong phòng làm việc của cậu ấy. Một căn phòng không quá to nhưng có rất nhiều sách.

- Cậu cũng thích đọc sánh sao?!

- Đúng! Một tướng quân dù có mạnh thế nào mà không có mưu lược thì cũng sẽ bại!

- Nói hay lắm! Cậu đúng là người tài giỏi!

Lúc sau có một cô hầu gái bước đến, mang theo hai ly trà mà tôi cũng không chắc là trà, nó ví vị khác lắm!

Tôi bắt đầu ngồi xuống và hỏi cậu ấy.

- Thế cậu có chuyện gì?

- Thực ra từ lúc tôi trở về chị tôi bắt đầu cho tôi làm nhiều việc hơn, nhưng trước giờ tôi chỉ ngoài chiến trường. Còn việc bên trong đất nước thì tôi hoàn toàn mù tịt! Cậu có thể giúp tôi chứ?

- Tôi thực ra trước giờ! Có biết gì về điều hành một đất nước đâu! Nhưng cứ nói thử xem biết đâu tôi giúp được!

Sau đó tôi ngồi nghe Hiraki kể lại mọi chuyện.

Đầu tiên, số người nghèo và c·hết đói ở vương quốc ngày càng tăng. Nô lệ thì ngày càng bị bóc lột nhiều hơn. Dân chúng dần trở nên oán thán. Tuy là một nước khá lớn nhưng số tiền thu được về ngân khô quốc gia ngày càng ít dần. Một số quý tộc ngày càng biến chất do chế độ cha truyền con nối đã lỗi thời. Quan trọng hơn hết, sau c·ái c·hết của công tước và nhị hoàng tử. Một số quý tộc đã sợ tội và bỏ trốn sang các nước lân cận. Đặc biệt là đế quốc phương bắc. Do các quốc gia ấy được các quý tộc thông báo tình hình trong vương quốc, nên có vẽ đang nhăm nhe muốn t·ấn c·ông.

Sau khi nghe cậu ấy nói xong. Tôi suy nghĩ hồi lâu và trả lời.

- Để tôi suy nghĩ một đêm sáng mai tôi sẽ góp ý cho cậu!

- Được rồi mong anh giúp đỡ! Dù chỉ là một việc thôi tôi cũng cảm kích lắm rồi!

- Không bằng hửu đã nhờ thì tôi giúp tất!

Nói rồi tôi bước ra khỏi phòng tiến về phía thư viện hoàng gia.