Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 14.




Chương 14.

Vài ngày sau, vì Rosa yêu thích học viện nên con bé cứ đòi Pu đưa đến đó chơi, ngày nào cũng thế tôi và Kazue thì ngồi ở vườn hoa hoàng cung ngắm cảnh. Cũng đã rất lâu rồi tôi chưa găp Hikari không biết cô ấy có mưu tính gì nữa, gì đi nữa cô ấy cũng đã điều hành cả một đất nước trong thời gian dài, sự sắc sảo và mưu kế của cô ấy là không phải bàn.

Trong lúc đang trò chuyện và suy nghĩ nghĩ vu vơ với Kazue thì tôi thấy binh lính có lẽ hoảng loạn và hối hã. Tôi giữ một người lại và hỏi.

- Có chuyện gì mà các ngươi vội thế?!

- Thưa ngài!!! Không hiểu sao, có một bầy rồng lớn đang bay đến vương đô và chúng đang rất tức giận! Nữ hoàng cùng em trai bà ấy đã ra cổng thành và thương lượng! Chúng tôi đang cho s·ơ t·án người dân đên nơi an toàn! Xin phép ngài tôi đi trước!

Rồng à? Không lẽ hỏa long lại gây ra họa!

Tôi và Kazue ngay lặp tức bay đến cổng thành. Tôi thấy Hikari đang đứng nói chuyện với một con rồng màu xanh to lớn, nhưng không thấy hỏa long đâu. Không biết ông ta lại đi đến phương trời nào rồi, lần này về tôi sẽ bẻ luôn bên sừng còn lại của ông!

Tiến đến gần, tôi hỏi Hikari.

- Có chuyên gì vậy? Hikari!!

- À!! Xin phép!! Độc long này đang đang tìm cha mình, anh có thể giải tích cho ông ấy hiểu không? Cha ông ấy thực sự không có ở đây!

- Được rồi! Để tôi!

Tôi quay sang nhìn về con rồng và hỏi.

- Ông đang tìm ai?

- Ta đến tìm cha của mình! Ta đã cảm nhận được sức mạnh của ông ấy, ông ấy b·ị b·ắt đi cùng vài người thân của ta đã nghìn năm nay rồi!

- Ai bắt, cớ sao lại bắt họ đi, ai mà có thể bắt được rồng?!

- Ta cũng không rõ, lúc đó ta còn nhỏ và chưa mạnh mẽ như bây giờ! Rồi có một lão già đến làng nói là mời người đến canh chừng kết giới gì đấy! Cha ta là trưởng làng và không đồng ý, nhưng lão già ấy thực sự ngan ngược! Lão ta đã đánh bại ông ấy cùng nhiều người trong tộc và bắt đi! Ta cũng không biết là họ b·ị b·ắt đi đâu, ta cũng không cảm nhận được ma lực của họ cho đến gần đây! Ta cảm nhận được ma lực của long tộc xuất hiện quanh đây nên ta đến tìm kiếm! Nếu mà ông ấy có mệnh hệ gì dù là xước một cái vảy, dù cho kẻ đó là ai ta sẽ hủy diệt tất cả!

Nói rồi ông ta gầm lên một tiếng vang vong trời xanh. Nhưng mà câu chuyện này mình nghe ở đâu rồi thì phải!

Suy nghĩ hồi lâu tôi chợt nhứ ra, thôi xong rồi! Sao giống câu chuyện mà hỏa long đã kể cho mình lúc trước vậy! Không ổn mình đánh ông ấy đến gãy cả sừng!

Đánh với đám này thì được! Nhưng còn vương đô bị hủy diệt mất! Phải thật khéo léo thương lượng mới được!

- À!! Này!! Cha ông có phải là hỏa long màu đỏ với bộ vuốt đen tuyền đúng không?

- Đúng rồi!!! Cậu biết ông ấy ở đâu không? Xin chỉ cho ta, ta mang ơn cậu suốt đời, mà ông ấy có khỏe không?!

Nghe xong tôi nhìn Kazue và Hikari với vẽ mặt tội lỗi.

- Tôi biết ở đâu! Nhưng ông phải thật bình tĩnh!

- Ta biết ngay mà!!! Cha ta đ·ã c·hết ta phải đập phá một cái gì đó!!!

Chưa đợi tôi nói xong con rồng đã khóc bù lu bù loa và đòi đập phá. Nó là thứ gì vậy trời!

- Chưa!!! Cha ông chưa c·hết!

- Có thật vậy không?!! Ông ấy ở đâu có b·ị t·hương không?

- Tôi không biết có được tính là b·ị t·hương không nữa! Ông ấy bị gãy một bên sừng!

Ông ấy gầm lên và hét to.

- Sừng sao! Sự uy nghiêm của loài rồng ta sẽ g·iết c·hết kẽ nào gây ra chuyện ấy!

- Ông cứ bình tỉnh chuyện đâu còn có đó!

- Cha ta hiện giờ ở đâu?

- Thực ra! Ông ấy thường hay ở đây nhưng không biết bay đi đâu mất rồi, chắc là đi đâu đó chút về thôi!

- Tại sao ông ấy lại ở đây, loài rồng có bao giờ phục tùng hay gần gủi con người đâu?

- À!!! Thì là ông ấy giúp chở tôi đi lại một chút ấy mà, không có chuyện gì to tác đâu!

- Hữm ~~!! Nói vậy là ngươi cởi trên lưng ông ấy?

- Đúng!

- Ông ấy đã nghe lời ngươi?!



- Đúng!

- Và!!! Ngươi là người đánh gãy sừng ông ấy?!!

- Đúng!

Thôi c·hết lỡ lời rồi!

Nhưng đã quá muộn độc long hét to bay lên.

- Ta sẽ huy diệt tất cả! Đừng mong có một ai sống sót rời khỏi đây!!!

Nói xong ông ấy cùng những con rồng khác bắt đầu t·ấn c·ông vào vương đô.

Tôi ngay lặp tức dùng kết giới biệt lập che phủ toàn bộ vương đô. Những con rồng t·ấn c·ông như vũ bão, nhưng không xuyên qua được kết giới. Từ xa tôi thấy có một con rồng màu trắng với cặp sừng màu hồng không hề t·ấn c·ông, nó như đang quan sát gì đó.

Nhưng tôi dẹp suy nghĩ ấy qua một bên và bay lên, chỉ thẳng vào độc long rồi nói.

- Đủ rồi đấy!!! Đã cố giảng hòa mà ngươi cứ không chịu nghe!

- Sao ngươi dám!!! Làm gãy sừng của cha ta, một niềm tự hào củ long tộc!

- Tự hào cái gì!!! Long tộc cái gì!!! Đối với ta các ngươi chỉ như những con thằn lằn có cánh thôi!

Đúng như tôi nghĩ. Câu nói gây sát thương lớn nhất cho long tộc đã có tác dụng, cả bầy rồng đồng loạt lao tới. Khi chúng lao gần tới thì đã mắc bẫy tôi.

- Giam cầm, cấm chú!!!

Đây là thánh thuật kết hợp với ma pháp nhằm giam giữ và giảm đi sức mạnh của chúng.

Năm chiếc cổng như cổng thiêng đường rơi xuống, nhốt cả đám lại. Sức mạnh bị giảm đi khiến chúng giời đây đứng cũng không nổi.

- Sao?! Bây giờ thấy mình giống thằn lằn có cánh chưa?

- Ngươi thật bỉ ổi! Có ngon thì thả ta ra!

- Ta bây giờ không có hứng thú! Nhưng ta có hứng thú với thịt rồng nứng!

Nói rồi tay tôi phát ra một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa thiêu đốt cả ác quỷ.

Mặt tôi lúc này đầy vẻ gian ác, còn những con rồng trong lồng thì đang cố giải giụa thoát ra, chúng như những con gà sắp bị cắt tiết.

Nhưng không hổ danh là trưởng tộc, độc long vẫn đứng hiên ngan không hề rung sợ.

- Ta có thể c·hết nhưng xin hãy tha cho bọn họ và ta cũng không phục!

- À!!! Cứng cỏi và can trường lắm!

Lúc tôi định dập tắc ngọn lữa vì sự can trường của ông ta thì một tia chớp màu đỏ đáp xuống.

- Dừng tay lại đi chỉ là hiểu lầm thôi!!!

Hỏa long đã về tôi hỏi ông ta.

- Ông đi đâu thế?!

- Chỉ là buồn quá bay đi hóng gió thôi, xin cậu thả họ ra!

- Vậy thì hãy giải thích với họ đàng hoàng đi!

Nói rồi tôi hủy đi cái lồng, tất cả thoát ra và khôi phục sức mạnh.

- À còn nữa! Ta nghe nói là còn vài người nữa để ta gọi họ ra cho gia đình đoàn tụ!

Nói rồi tôi mở túi thế giới và hét to.

- Mấy con thằn lằn có cánh ra có người thân gặp!

Thêm bốn con rồng nữa đi ra từ túi thế giới, họ ôm chằm lấy nhau. Một cuộc đoàn tụ viên mãng.

Tôi tiến về phía cổng thành nói vơi Kazue và Hikari mọi việc đã được xắp xếp xong.

Tôi nhìn về phía họ, một cuộc đoàn tụ thật ấm áp, tôi nghĩ người đã bắt hỏa long đi chỉ có thể là Henchi ông ấy thật là!



Một lúc sau. Cả bầy rồng kéo đến sát cổng thành, độc long nói với tôi.

- Thành thật xin lỗi! Cha tôi đã giải thích tất cả, ông ấy nói cậu là người đã cứu ông ấy và mọi người ra khỏi kết giới. Ông ấy cũng nói rằng do ông ấy đã t·ấn c·ông trước nên cậu mới làm gãy sừng của ông ấy. Chúng tôi thực sự lấy làm tiếc về những hiểu lầm này!

- Không sao! Mọi việc đã ổn bây giờ mọi người định đi đâu?

- Chúng tôi! Đã nghe cha và mọi người kể rồi, cậu có một thế giới yên ổn và thanh bình phải không?

- Đúng là tôi có một nơi như vậy!

- Chúng tôi đã chán ghét cuộc sống đấu đá tranh giành ở thế giới này! Nên chúng tôi xin cậu có thể cho chúng tôi đến đó được không? Tất nhiên là để trả ơn chúng tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào cậu cần sự giúp đỡ!

- Chuyên đó thì cũng được! Đó là một thế giới không có con người chỉ có ma vật và thú vật thôi, có lẽ nơi đó hợp với mọi người. Nhưng đừng bắt nạt các loài khác đấy!

- Chúng tôi xin hứa!

- Vậy thì được rồi! Mọi người có thể đến đó!

- À còn một chuyện nữa! Con gái tôi có chuyện cần hỏi cậu!

- Chuyện gì? Cô ấy là ai?

Nói rồi con rồng lúc nãy không tham gia vào trận chiến tiến đến.

- Là em đây! "......" có phải là anh không?!

Một con rồng đang hớn hở và gọi tên tôi ở thế giới củ. Kazue và Hikari lúc này kéo má tôi và đồng loạt hỏi.

- Là gì nữa đây, đến cả một con rồng mà anh cũng không tha nữa hả?!!

- Ui!!Ui!!! Hai người bình tỉnh chắc chỉ là hiểu lầm thôi làm sao mà có chuyện đó được!

Lúc này các binh sĩ trên thành đều đang bụm miệng và cười khúc khít.

Rồi con rồng ấy biến thành một cô gái với bộ váy trắng và mái tóc màu hồng còn gương mặt thì! Thôi c·hết rồi! Tôi đứng như tượng!!!

Cô ấy gọi to và chạy đến.

- Kazue, Hikari!!! Hai người không nhớ tớ sao?!

Hikari đáp lại.

- A!!! Emiko là cậu à, cậu tìm được người mình yêu chưa?!

Chỉ có Kazue là đứng bậm môi rồi nhìn tôi như đã hiểu ra điều gì.

- Mình tìm được rồi! Mới vừa nãy thôi anh ấy chẳng thay đổi gì cả, sau ngần ấy năm!

- Là ai thế?!!

Chưa đợi Emiko trả lời Kazue ngay lặp tức chạy đến và lôi hai người họ đi, trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Hỏa long lên tiếng.

- Xin cậu hãy chăm sóc và bảo vệ cháu gái ta!

- Là sao?!

- Việc này để con trai ta trả lời sẽ chính xác hơn!

Độc long tiếp lời.

- Việc này phải nói từ đâu nhỉ! Đúng rồi!! Là từ vài trăm năm trước khi con bé được sinh ra, nó đã khác với những con rồng khác nó biết tất cả mọi thứ về thế giới, lúc đầu ta chỉ nghĩ là nó thông minh hơn những con rồng khác thôi, nhưng rồi khi nó bắt đầu chu du và học ma pháp để có thể ở dạng con người thì ta đã biết! Ta bắt đầu gặng hỏi thì nó đã nói cho ta biết! Nó là người ở thế giới khác đã được triệu hồi đến đây vì ước nguyện là tìm người nó yêu! Tuy nó có cơ thể là một con rồng nhưng linh hồn của một con người! Và rồi, sau một chuyến chu du nó nói với ta là đã quá mệt mỏi và rồi. Con bé chưa bao giờ mất niềm tin vào cuộc sống như thế! Nên ta đã dộng viên! Rồi nó cũng tiếp tục đi tìm, cũng đã hơn 300 năm rồi nó chưa hề từ bỏ và cũng chưa hề yêu một ai khác! Tình yêu của con người thật là quá ngu muội mà! Vì thế! Ta xin cậu dù có không yêu cũng đừng làm tổn thương con bé. Vì nó là đứa con mà ta yêu quý nhất!

- Tôi hứa với ông!

Sau khi tôi đưa tất cả rồng vào túi thế giới, tôi một mình đứng trên tòa thành trầm ngâm. Eiji đứng từ phía sau vỗ vào vai tôi vừa nói vừa ra kí hiệu.

- Cậu!!! Số một!!!

Sao đó cậu ấy bỏ chạy. Chắc là bị lây cái tính của Pu rồi!

Vừa nhắc Pu xong cậu ấy đã bay đến.



- Chà!!! Chà!!! Câu chuyện cuộc đời cậu ngày càng vui rồi, chưa giải quyết xong chuyện này, chuyện khác lại đến! Mà lần này có còn quên chuyện gì nữa không?

- Không!!! Lần này tôi nhớ tất cả! Là một sai lầm tuổi trẻ?!

- Sai lầm tuổi trẻ!! Sao nghe như cậu là trai hư quá vậy, có lẽ nào?!!

- Thôi đi nha!!! Đừng có nghĩ linh tinh, tôi không phải là người như thế đâu!

- Thế thì tốt! Vậy thì cố mà sống sót qua đêm nay đi nha! Có khi là chưa tới tối đâu, không chừng chiều nay là cậu c·hết rối! Ở một mình và nghĩ cách đi?!

- Cảm ơn cậu đã cảnh báo!

- À còn nữa tôi thấy ba cô gái ấy đang có vẽ là rất tức giận, tôi nghĩ là cậu nên tránh mặt một thời gian!

- Cảm ơn cậu! Chăm sóc Rosa giúp tôi!

- Được thôi!!!

Tôi nằm dài trên tường thành, đang nghĩ cách thì nghe tiêng binh lính nhốn nháu như là đang tìm ai đó, nhớ lại lời Pu. Tôi ngay lặp tức ẩn thân và chạy trốn, tôi chạy qua những con ngõ nhỏ luồn lách trong vương đô.

Rồi tôi thấy một quán rựu nhỏ, nghĩ là ở đây sẽ an toàn tôi tiến vào bên trong, không gian tuy chật hẹp nhưng rất ấm cúng. Mọi người điều rất niềm nở và hòa đồng mặt dù có nhiều chủng tộc khác nhau, có lẽ Hikari đã làm rất tốt trên cương vị quốc vương.

Khi tôi tiến vào. Có một cô tiếp tân là thú nhân có lẽ là mèo, niềm nỡ chào đón.

- Xin chào, quý khách dùng gì!

Tôi ngồi xuống bàn, nhớ lại cách mình c·hết ở thê giới cũ và gọi.

- Cho tôi một phần thức ăn và một ít rựu nhẹ!

- Vâng!!! Có ngay xin chờ một chút!!!

Một lúc sau thức ăn và rựu được mang lên. Tôi bắt đầu dùng và rơi vào trầm ngâm.

Lúc sau có một ông lão bước đến và chào hỏi tôi.

- Cậu trai trẻ, sao trông có vẽ cậu buồn thế. Ta có thể ngồi cùng cậu được không?

- Vâng! Xin ông cứ tự nhiên!

Ông ấy bắt đầu thì thầm với tôi.

- Cậu có phải là người đã cứu vương đô hai lần không?

- Đúng vậy! Nhưng ông có gì cần tôi giúp sao?

- Không! Là tôi muốn cảm ơn cậu nên bữa an này tôi sẽ mời. Cảm ơn cậu vì đã cứu người dân của đất nước này, còn nữa nếu không có cậu nhị hoàng tử mà lên ngôi thì không biết đất nước này sẽ đi về đâu. Thật không ngờ có thể gặp cậu ở nơi nhỏ bé này, thật là vinh hạnh!

- Tôi không vĩ đại thế đâu! Tôi đang có chuyện phiền muộn!

- Chuyện tình cảm à?

- Đúng vậy!

- Quả thực vậy ư! Người mạnh như cậu cũng có lúc phiền muộn ư, quả thực anh hùng cũng là một con người, vậy mà bọn quý tộc xấu xa đã nói cậu là quỹ dữ!

Tôi chỉ cười nhẹ với ông ấy một cái rồi tiếp tục trầm ngâm.

- Này! Tôi biết có một thứ có thể xua tan phiền muộn trong phút chốc đấy!

- Là gì! Ông nói xem!

- Là rựu đấy, khi người ta say có thể nói lời thật lòng và cũng có thể quên đi hết những đau buồn!

- Thật vậy à! Nếu được tôi cũng muốn nói lời thật lòng một lần!

- Vậy thì được rồi!

Ông ấy đứng dậy và hét to.

- Thưa các vị!!! Người hùng của chúng ta, hôm nay có chuyện muộn phiền chúng ta hãy giúp anh ấy quên đi nó nào!

Tất cả người trong quán bắt dầu hò reo như bắt được vàng. Mọi người bắt đầu mời rựu tôi và cùng ca hát nhảy múa.

Một không khí thật nồng nhiệt. Tôi tự nhủ với mình là quên đi, phải vui hết đêm nay, tôi bắt đầu hòa vào không khí ấy. Uống không biết bao nhiêu là rựu say khướt lúc nào không hay!

Tôi chỉ nhớ là tôi lê cái thân hình say khướt của mình về đến cửa hoàng cung thì ngất lịm.