Chương 13.
Sau khi suy tư thật lâu, tôi đã ngủ một giấc thật sảng khoái, trời đã tối, bên trong căn phòng không có một tí ánh sáng. Nhưng tôi cũng mơ màng cảm nhận được có người đang ôm mình từ phía sau.
Có lẽ là Rosa! Không người này lớn hơn, chắc là Kazue! Không mùi hương này cũng không phải!
Là ai đây! Nhưng chắc chắn là một người phụ nữ không thể sai được!
Tôi nằm cứng đờ như một bức tượng mà không giám nhúc nhít, tôi có cảm giác như mình là một tên trộm đang sợ người khác phát hiện.
Rồi cô gái ấy lên tiếng.
- Anh dậy rồi à? Anh mệt mỏi lắm đúng không?
Đó là giọng nói của Hikari. Nhưng cô ấy làm gì ở đây còn mọi người đâu? Hay là mọi người đã bị cô ấy bắt nhốt rồi! Không đúng ở đây ai mà có thể bắt được họ!
- Sao anh không nói gì, hay là anh ghét em! Em có làm gì đâu, em chỉ muốn bên cạnh anh đêm nay thôi! Em đã quá mệt mỏi khi phải tìm kiếm anh rồi!
Tôi vẫn không nói gì! Cô ấy siết tôi chặt hơn, nhưng tôi lại không muốn đẩy cô ấy ra. Nói đúng hơn là cảm thấy có lỗi khi đẩy cô ấy ra.
- Anh hãy nói gì đi! Anh không nói gì làm em có cảm giác như mình là một người không đứng đắn!
Lúc này tôi cố mở lời.
- Anh xin lỗi!
- Xin lỗi!! Vì điều gì?!
- Vì có lẽ anh không thể mang lại hạnh phúc cho em như em mong muốn!
- Không, chỉ cần như thế này là em hạnh phúc lắm rồi!
Cô ấy bắt đầu lật tôi lại và chồm lên người tôi. Môi cô ấy bắt đầu hạ dần xuống. Tôi gần như không muốn kháng cự.
Nhưng mà khoan đã! Mình có cảm giác như tình tiết này thấy ở đâu đó rồi. Đầu tôi bắt đầu nhảy số và phát hiện ra, tay ngay lặp tức đưa lên và che vào miệng Hikari lại rồi nói.
- Anh xin lỗi! Nhưng anh thực sự chưa có tình cảm với em đến mức này, chúng ta không thể tiến xa như vậy! Hiện tại, người anh yêu là Kazue! Anh không muốn làm cô ấy phải buồn! Có thể anh cũng có cảm tình với em nhưng nó chưa vượt qua được giới hạn đó! Em có thể hiểu cho anh chứ!! Anh xin lỗi em!
- Nhưng em cũng yêu anh như cô ấy! Em cũng đã làm tất cả để có thể gặp anh?
- Nhưng hiện tại! Những gì anh có thể nói là xin lỗi em!
Lúc này đèn trong phòng sáng lên và Kazue bước ra cười tươi và nói.
- Chúc mừng anh còn giử lại được mạng mình!
Trong đầu tôi thầm nghĩ, phải cảm ơn mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà mình đọc. Sách đúng thật là tốt cho sức khỏe, không có nó có khi hôm nay c·hết thật! Mình nhớ rỏ là có tình tiết này mà, chắc là cô ấy cũng đã đọc qua!
Hai người họ bắt đầu nói chuyện với nhau trong nụ cười.
- Thấy chưa Hikari anh ấy là người đàn ông tốt đúng không, cậu không thể dễ dàng lấy anh ấy từ tay mình!
- Đúng thật như cậu nói! Nhưng thấy được anh ấy như thế thì mình lại càng yêu. Nhất định mình phải được ở bên anh ấy!
- Cậu vẫn chưa từ bỏ khi đã bị anh ấy thừ chối như thế?
- Mình sẽ dùng tất cả mọi thứ mình có, để được ở bên anh ấy? Cho dù có là vợ lẽ đi nữa, mình có sự quyết tâm và chờ đợi không thua kém gì cậu đâu!
- Thế cậu định làm gì? Mình tin là dù thế nào cũng không có kết quả, cậu không thể làm được, hiện giờ cậu là vua của vương quốc, chuyện đó không thể xảy ra!
- Rồi cậu sẽ thấy! Của hiếm thì không thể độc chiếm một mình đâu, hahaha!!!
- Này!! Này!! Cậu định làm gì!!!
Nói rồi Hikari bước ra ngoài với một nụ cười đắt ý, còn cũng Kazue thì đuổi theo.
Tôi nằm lại trong phòng thở phào nhẹ nhỏm, thì nghe trong góc phòng có tiếng động. Tôi tiến lại gần xem thử, nó phát ra từ trong một cái bình hoa. Khi xem bên trong thì thấy Pu đang bị nhét trong đó, mỏ thì bị buộc lại.
Tôi giải thoát cho cậu ấy. Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt rưng rưng, xong rồi ôm chầm lấy tôi mà nức nở
- Phụ nữ thật đáng sợ! Huhu!!
- Có chuyện gì vậy?! Họ làm gì vậy?!
- Lúc cậu đang ngủ, thì tôi đi dạo xung quanh. Rồi tôi đến một căn phòng và nghe được cuộc nói chuyện của họ. Hai người đó nói nếu trong lúc đó mà cậu có làm điều gì đi quá giới hạn, họ sẽ cắt đứt của cậu đây!
- Cắt đứt!!! Cái gì?!!
- Thế cậu nghĩ cái gì?! Là cái đó ấy!!!
- Thật à!!! Có thật không vậy!!!
- Đúng vậy! Sau khi nghe họ nói xong, còn cười trong sự đắt ý và nham hiểm nữa! Tôi định vế báo tin cho cậu nhưng mà tôi bị phát hiện, họ ngay lặp tức bắt tôi lại và còn có ý g·iết tôi để bịt đầu mối nữa!
- Rồi cậu làm sao thoát được?!
- Tôi đã nói là mình sẽ hiến cho họ một kế hoàn hảo hơn nhầm cứu cậu và cả tôi! Tôi thấy cậu từng đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình ấy, nên lấy tình tiết trong đó ra rồi bày cho họ và tôi cũng hi vọng cậu nhận ra! Thật mừng là họ thấy hay nên đồng ý! Tôi cũng thật mừng là cậu cũng nhận ra!
- Ôi Pu ơi cậu là cha mẹ tái sinh tôi lần nữa, tôi sẽ không quên ơn này của cậu đâu!
Chúng tôi, ôm nhau khóc như được mùa.
Tôi một lần nữa tôi tự nhủ với mình rằng đừng bao giờ chơi đùa với tình cảm của người khác! Phụ nữ thật đáng sợ!
Thời gian cũng trôi qua chúng tôi đã được đi tham quan nhiều nơi, Kazue thì từ lúc đó không còn bực tức với tôi nữa, cô ấy lúc nào cũng tươi cười. Hôm nay chúng tôi đến thăm trường dạy ma pháp của vương quốc, và quả thực Hikari làm rất tốt. Tuy là trường hoàng gia, nhưng không phân biệt quý tộc hay thường dân, tất cả đều phải thi để được vào học. Nói đến Hikari thì từ hôm đó đến nay, tôi chưa gặp lại cô ấy, không biết là lại mưu tính chuyện gì? Không, chắc là mình nghĩ nhiều dù gì thì cô ấy cũng là nữ hoàng có trăm công ngàn việc!
Lúc chúng tôi đến trường, bọn trẻ ùa ra như là được gặp thần tượng. Rosa cũng rất vui vì có nhiều bạn nhỏ cùng trang lứa chơi cùng. Hiraki đi cùng chúng tôi và anh ấy mở lời.
- Hay là! Cậu thử đứng lớp một hôm dạy cho bọn trẻ chút ít đi?
- Hà!! Hà!! Tôi có dạy ai bao giờ đâu làm sao được!
- Nhưng tôi thấy con gái anh còn bé thế mà đã giỏi như vậy, phải có ai dạy con bé chứ?
Lúc này tôi thấy bon trẻ xung quanh đang hưng phấn như chỉ chờ tôi đồng ý. Nhưng không được, tôi có biết dạy ai bao giờ đâu! Rồi trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý tưởng.
- Con bé giỏi là do có một người thầy tối! Người thầy ấy cũng là người đã dạy dỗ tôi đấy?
- Ai thế?! Ai mà giỏi vậy, phải mời về trường mới được, xin cho tôi biết tên?!
Lúc này tôi ngó qua Pu thì thấy cậu ấy đang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
- Người đó có thể nói ra cậu không tin! Nhưng đó là Pu đây!
- Thực sự thế à! Cậu ấy giỏi thế sao?
- Đúng thế! Cậu ấy biết tất cả ma thuật trên thế giới này!
Và rồi Pu cũng lên tiếng.
- Cậu lại muốn đá công việc qua cho tôi rồi!
- Thì đúng cậu là thầy của tôi mà! Với lại tôi có dạy ai bao giờ đâu, việc này cậu thích hợp hơn tôi!
Còn bọn trẻ khi nghe nói Pu là thầy của tôi thì ánh mắt chúng long lanh như chỉ chờ cậu ấy đồng ý.
- Thôi được rồi! Nhưng tôi cần một trợ giảng để thi triển ma pháp!
Cậu ấy nhìn qua tôi, với ánh mắt cay độc như muốn nói là cậu cũng không thoát được đâu. Nhưng người tính không bằng trời tính.
Rosa lên tiếng.
- Pu!!! Cho Rosa làm với, Rosa cũng làm được!
Ánh mắt con bé đúng là có thể đánh gục mọi trái tim, Pu cũng không ngoại lệ, cậu ấy miễn cưỡng đồng ý.
Bọn trẻ thì reo hò. Còn Rosa thì cũng rất là vui vẻ, chỉ có Pu thì như có ai đo đang đá vào mông cậu ấy vậy.
Riêng chúng tôi đi dạo xung quanh hoàng cung, nhưng tôi thấy được sự phân cấp giữa quý tộc và thường dân ở đây vẫn còn quá lớn. Mặt dù có ít hơn so với những thước phim mà tôi thường xem, nhưng sinh mạng ở thế giới này thực sự vẫn con quá rẻ.
Lúc tôi đang suy nghĩ thì Hiraki nói với tôi.
- Từ hôm đó tới nay cậu đã đi nhiều nơi, cậu có nhận xét gì?
- Tôi thấy được, chị cậu đang làm khá tôt đấy!
- Không đâu! Vì đây là vương đô nên thế đấy, tôi đã đi nhiều nơi ở vương quốc này, vẫn còn nhiều sự bất công và áp bức lắm. Chị ấy đang cố làm cho nó trở thành một nơi lí tưởng cho mọi chủng tộc sinh sống. Nhưng tôi e, chỉ với sức của chị ấy và tôi là không đủ!
- Tôi nói này! Theo tôi thấy thì nếu làm vua cậu cũng là một vị vua tối đấy, cậu cũng có một tấm lòng bao dung và yêu thương dân chúng. Tôi biết cậu không ở hoàng cung là vì cậu phải bôn ba bên ngoài, và xử lí những việc mà ảnh hửng của vương đô không với tới đúng không? Một vị vua thầm lặng và tài ba!
- Tôi không vĩ đại như thế đâu! Sau khi phụ vương và mẫu hậu q·ua đ·ời. Chị ấy lên ngôi, thì việc đấu đá tranh giành quyền lực sải ra thường xuyên. Còn tôi thì ngán ngẩm với những việc đó nên đã bỏ chạy đấy!
- Nhưng trong mắt tôi và người dân cậu không hề bỏ chạy, Hikari từng nói với tôi những nơi mà cậu tới, những quy tộc có lòng tham đều bị t·rừng t·rị, người dân thì yêu mến cậu và hơn nữa lúc đất nước lâm nguy cậu đã không ngại ngần kéo quân đi thảo phạt. Như vụ việc lần này chẵn hạn!
- Tôi vĩ đại như thế sao! Có lẽ tôi cũng không để ý lắm! À mà này, cậu có muốn làm vua của vương quốc này không? Với tài năng và sức mạnh của cậu, tôi nghĩ cậu có thể làm cho vương quốc này thịnh vượng đấy!
- Cậu nói gì vậy như vậy là tạo phản đấy!
- Không! Ý tôi là cậu có thể kết hôn với chị tôi, như vậy nó sẽ trở nên hợp pháp. Còn nữa, tôi thấy chị ấy cũng yêu cậu rất nhiều!
Lúc này Kazue đứng bên cạnh gì chặt tay tôi. Như hiểu ý tôi liền đáp lại.
- Không, tôi đã có gia đình của mình! Tôi không thể bỏ rơi họ, nhưng tôi có thể hứa với cậu là tôi sẽ giúp cậu hết khả năng mà mình có!
Cậu ấy cười to và nhìn qua Kazue.
- Tôi hiểu rồi! Tôi thật khiếm nhã, xin cô lượng thứ! Mà này lúc nãy cậu có nói là sẽ giúp đỡ chúng tôi vậy sao này xin làm phiền cậu!
- Tôi sẽ cố!
Chúng tôi lang thang cũng đến lúc chiều tà rồi quay lại trường đón Rosa, thì thấy một việc.
Một lão già có vẽ là hiệu trưởng, liên tục hét lớn.
- Ai!!! Ai!!! cho phép một đứa bé và một con chim đứng lớp, còn nữa bọn thường dân chỉ được ngồi dưới đất!
Nói rồi, lão ta nắm tóc một cô bé và ném xuống đất cô bé òa khóc. Hiraki định tiến đến thì tôi ngăn lại vì tôi tin là Pu có thể xử lí việc này.
Pu bắt đầu lên tiếng.
- Ông nói ai là một con chim?! Ông là ai mà dám h·ành h·ung học sinh của tôi!
- Ta là hiệu trưởng của cái trường hoàng gia này, đã được một người quyền cao chức trong đề bạt!
- Là ai đã đề bạt ông?
- Là ngài Công!!! T.....
- À ta hiểu rồi là tên phản quốc đã bị phán xét! Vậy thì ngươi chắc cũng là người như vậy!
Sao khi nghe những lời nói đầy sát thương từ Pu ông ta không còn giữ được bình tĩnh, lao lên định tóm cậu ấy. Thì Pu liên tục bay và né còn miệng nói.
- Đa trùng kết giới!
Bảy kết giới bảy màu xuất hiện và bắt lấy ông ta. Ông ta miêng liên tục chưởi rủa còn Pu thì tiếp tục nói.
- Ông nói là ta không đủ tư cách dạy bọn trẻ, thì ông càng không đủ tư cách để làm hiệu trưởng cái trường này. Nơi này đã quy định là không có phân biệt đối xử với mọi tầng lớp, điều đó không chỉ áp dụng vơi học sinh mà còn với cả giáo viên, vì giáo viên là những tấm gương cho hoc sinh noi theo!
- Ngươi thì biết cái gì chứ con chim xấu xí, ngươi thì có thể dạy được gì cho bon trẻ chứ, đừng có đứng đó mà huênh hoang. Thả ta ra đi rồi đấu với ta!
- Được!!! Vì ông đã dám xúc phạm ta, hôm nay ta sẽ cho ông biết thế nào là trời cao! Nhưng người đấu với ông không phải là ta mà là học sinh ta tin yêu nhất!
Nói rồi Pu dùng ma pháp gió đem lão ta đến sân trường và hét to.
- Các em! Vì đây là bài học thực hành đầu tiên, nên ta sẽ cho các em thấy ma pháp bậc thánh thần mà nếu các em chăm chỉ có thể học được và sẽ mạnh như vậy. Còn nữa, ma pháp không phân biệt giai cấp, cho dù các em có là thường dân, nếu đủ sự chăm chỉ và khổ luyện thì các em cũng có thể làm được!
Nói rồi Pu ra hiệu cho Rosa tiến lên. Con bé không chần chừ, nó kiên định một cách lạ thường.
Pu bắt đầu mở kết giới ra. Lão ta bắt đầu hét lớn.
- Chỉ là một con bé miệng còn hôi sữa! Chờ c·hết đi!!!
Pu cũng hét lớn.
- Rosa chế độ hủy diệt!
Tôi há hốc mồm. Pu đã biến con gái tôi thành thứ gì thế này?! Con bé đưa tay lên trời cũng không thèm niệm chú. Một thiên thạch to lớn lao xuống.
Không được rồi, phải làm gì đó nó mà rơi xuống sẽ thổi bay một nữa vương đô mất!
Nhưng không, Kazue kéo tay tôi lại. Tôi nhìn lại thì thấy tên hiệu trưởng đã ngất xỉu.
Lúc này Pu nói.
- Đủ rồi Rosa!
Con bé đáp lại.
- Chả vui gì cả!" Vòng không gian"!!!
Một cánh cổng không gian hiện ra nuốt chửng viên thiên thạch, trong sự ngỡ ngàn của lũ trẻ.
Hiraki quay qua hỏi tôi.
- Con bé có thật là con cậu không vậy?
Tôi khẽ gật đầu xác nhận với cậu ấy. Còn lũ trẻ bên dưới thì ríu rít chạy đến bên cạnh Pu và Rosa như là tìm thấy chân lí mới của cuộc đời chúng.
Hiraki tiến đến chỗ tên hiệu trưởng, lay hắn dậy và nói.
- Từ nay, ngươi bị đuổi vì dám phá luật do hoàng gia đặt ra!!
Có hai người lính đến áp giải hắn đi. Nhưng chân hắn không cùng đứng nổi mà kéo lê trên mặt đất.