Chương 12.
Trong lúc tôi còn đang nghĩ xem đây là ai, thì có một anh chàng với mái tóc vàng từ trên ngựa bước xuống. Người ấy tiến lại gần Hikari quỳ xuống hành lễ và nói.
- Thưa nữ hoàng xin người tha thứ vì đã chậm trể nên khiến người phải chịu cực hình!
- Không sao! Ta rất vui vì đệ đã đến vì ta!
- Thần! Thật không thể ngờ hoàng huynh lại làm phản, lẽ ra hôm đó thần phải giữ người lại!
- Không sao cả! Cũng may là có Hope đã đến cứu ta!
Nói rồi cô ấy nhìn sang tôi với một ánh mắt trìu mến. Như biết được điều gì đó anh ta quay sang hỏi cô ấy.
- Có lẽ nào người này là người mà người đã tìm kiếm bấy lâu?
- Đúng vậy! Ta đã chậm chân hơn một bước! Nhưng ta sẽ không chịu bỏ cuộc đâu, có làm gì đi nữa lần này ta sẽ không lùi bước!
Cô ấy choàng lấy tay tôi và siết chặt như không muốn cho tôi bỏ chạy. Tôi không biết phải làm gì nếu mà Kazue ở đây chắc là c·hết mất!
Đang lúng túng thì em trai Hikari nói tiếp.
- Thật đúng là người mà chị gái ta tiềm kiếm đã lâu! Chỉ một mình cậu mà đã giải quyết được mọi chuyện, thật là một người tài giỏi!
- Có là gì so với sự vất vả của cô ấy, cô ấy đã tìm kiếm tôi suốt những năm qua! Với lại dù gì tôi vẫn còn nợ cô ấy!
Đang lúc nói chuyện thì có một tên lính chạy vào bẩm báo.
- Thưa điện hạ từ ngoài thành xuất hiện một đám ma thú đang tiến đến!!!
Chưa nói dứt câu thì hắn rúi ra một con dao có màu đen xông thẳng vào Hikari, vì quá bất ngờ tôi và em trai cô ấy không kịp ngăn cản. Mủi dao ấy đâm thẳng vào tim Hikari.
Hikari ngã tên tay tôi. Em trai cô ấy thì lập tức rút kiếm chém c·hết tên lính, binh lính xung quanh ngay lập tức quay thành vòng tròn.
Em trai Hikari hét to.
- Chị!!! Pháp sư trị thương đâu?!!
Các pháp sư ngay lập tức xông đến dùng ma pháp trị thương cho cô ấy, người dân bên dưới bắt đầu nhốn nháo vì nghe thấy đội quân ma vật đang đến. Tên lính lúc nãy c·hết, đã hiện nguyên hình.
Tôi cố giữ bình tỉnh nói với cậu ấy.
- Hãy ổn định người dân, người dân đang hoang mang!
Cậu ấy ra lệnh cho binh lính trấn tỉnh người dân. Một số quý tộc khác cũng tiến đến và nói có một đạo quân ma vật đang tiến đến đây. Cậu ta ngay lặp tức ra lệnh đóng cổng thành và cho binh lính tập trung trên tường thành phòng thủ.
Pu hỏi tôi.
- Bây giờ cậu nghĩ sao?
- Tôi nghĩ đội quân này kéo đến vào lúc này chắc là có mục đích gì đó! Và còn cố á·m s·át nữ hoàng nữa thì không đơn giãn! Tôi có ý này, nhưng phải cứu Hikari trước đã!
Lúc này Hikari vẫn thoi thóp nắm chặt tay tôi và nói.
- Anh! Anh hãy hứa là sẽ không bao giờ quên em nữa nhé, có lẽ em chỉ đi được đến đây thôi, được gặp lại anh là em hạnh phúc lắm rồi!
Tôi cũng bắt đầu siết chặt tay của cô ấy và nói.
- Không!!! Em sẽ không kết thúc ở đây! Có lẽ em vẫn còn nhiều điều muốn nói với anh đúng không? Vậy hãy để chính miệng em nói ra! Nhưng không phải là bây giờ!
Nói rồi tôi bắt đầu dùng thánh thuật kết hợp.
- Ngưng động, tái sinh, phục hồi!!!
Thấy tôi đùng cả ba ma pháp cùng lúc mà không cần niệm, mọi người đều ngạc nhiên, em trai cô ấy hỏi tôi.
- Cậu có thể làm được như vậy à?! Thực sự là quá bí ẩn!
- Tôi còn có thể làm nhiều thứ hơn thế!
Sau đó cô ấy dần tỉnh lại, nhưng vẫn còn rất yếu cố nắm lấy tay tôi và nói.
-Xin anh hãy bão vệ người dân!!!
Rồi cô ấy ngất lịm đi! Tôi nói với em trai Hikari, hãy đưa cô ấy đến một nơi an toàn cô ấy đã khỏi chỉ là quá sức thôi. Sau khi cậu ấy vừa đưa Hikari đi xong thì có một giọng nói từ trên trời vọng xuống.
- Hahaha!!! Nữ hoàng của ta đâu rồi, ta đến đón nàng đi đây!
Tôi nhìn sang Pu thì cậu ta nói.
- Có lẽ hắn là chủ mưu của việc này, với lượng ma lực mà hắn phát ra, có lẽ hắn là ma vương!
- Ra là thế! Chuyện này xong nhanh thôi!
- Cậu định làm gì thế?
- Đi chào hỏi!
Nói rồi tôi lao v·út lên và xuất hiện trước mặt hắn. Hắn tỏ ra bất ngờ lên tiếng.
- Ngươi là ai?!
- Ta là ai ngươi không cần biết, ta chỉ có một câu hỏi. Tôi chưa nói xong thì hắn vung tay chặt xuống vai tôi và la lớn.
- C·hết đi!!!
Nhưng sau đó hắn lùi lại, vai tôi không một vế xước.
- Ta!!! Nói là đến hỏi chuyện!
Lúc này hắn có vẽ đề phòng, rồi tôi nói tiếp.
- Mà khoan đã ta phải làm việc này trước!!!
Nói rồi, tôi thi triển thánh thuật " Thánh giáo đường" một thánh giáo đường to lớn bao phủ cả vương đô, khiến cho không một ma vật nào có thể tiến vào trong.
Tôi quay lại tiếp tục câu chuyện với hắn.
- Nào bây giờ được rồi! Ngươi đến đây với mục đích gì?!
Hắn vẫn còn rất kêu ngạo mà đáp lại.
- Ta đến đây để đưa nữ hoàng đi như đã giao kèo! Mặt dù bon quý tộc ngốc đó không làm được, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng đ·ã c·hết. Ta phải ra tay thôi, đợi chờ cô ấy lâu quá hahaha!!!
- Thì ra là vậy, ta cũng có biết giao kèo đó đấy!
- À!!! Thì ra ngươi biết, thế cô ấy ở đâu?!!
Lúc này tôi bắt đầu nổi nóng, miệng tôi liên tục nói còn tay thì lên tục đấm hắn văng đi tứ phía trong sự bất lực mà không nói được lời nào.
- Thứ nhất!!! Cô ấy vẫn chưa c·hết nên ngươi không thể mang cô ây đi!!!
- Thứ hai!!! Trong giao kèo có nói rõ là khi nào ta quên cô ấy, còn ta thì chưa quên!!!
- Thứ ba!!! Trong giao kèo có nói khi nào cô ấy c·hết chứ không phải là bị g·iết!!!
- Thứ tư!!! Vì ngươi đã vi phạm giao kèo!!! Nên ta đến để hủy giao kèo ấy!!!!
Khi tôi dừng tay hắn ta rơi xuống phía tường thành tạo thành một lỗ lớn. Bị mất một cánh tay, hắn gượng đứng dậy với thân thể dây v·ết t·hương nhưng vẫn cô hét.
- Không thể nào! Ngươi chỉ là một người thường, không thể nào có sức mạnh áp đão như vậy! Đúng rồi! Ta còn đạo quân ma vật ta không thể thua !!!
Lúc này tôi lao đến hắn như một tia chớp tóm lấy cổ hắn và bay lên không trung. Hắn giải giụa và phát ra những tiếng ằn ặc. Tôi mặt lạnh như băng nói với hăn.
- Ngươi nói đạo quân nào, nhìn lại đi!
Khi hắn nhìn lại thì, hỏa long đã đưa nhóm Kazue và Rosa tới. Hai người họ ngồi trên lưng hỏa long, bắt đầu thi triển ma pháp xuống, Kazue thì không nói còn Rosa thì không biết Pu đã đào tạo con bé như thế nào. Con bé tung ra toàn là ma pháp cấp cao với uy lực kinh người. Hỏa long cũng phụ họa phun lửa, chẵn mấy chốc mà cả một đạo quân to lớn đã bị nướng chín. Thật không ngoa khi nói ông ấy có thể hủy diệt cả vương đô.
Tên ma vương lúc này mặt trắng bệt, cố nói trong lúc bị tôi b·óp c·ổ.
- Ngươi!!! Ngươi!!! Rối cuộc là ai?!!
- Ta nói cho ngươi biết cũng chả sao! Nhưng ta không hứng thú cho người sắp c·hết biết tên mình và cũng không cần biết tên những kẽ sắp c·hết!!!
Nói rồi tôi dùng lực bóp mạnh tay, đầu hắn lìa khỏi cổ xác rơi xuống phía tường thành.
Người dân chạy ra đường ăn mừng và tung hô, lúc này hỏa long đưa Kazue, Rosa và Eiji tới, tôi đáp xuống lưng hỏa long. Mọi người ôm chầm lấy nhau, Eiji hỏi tôi.
- Hope!!! Nữ hoàng có sao không?!!
- Không sao cả cô ấy chỉ lao lực chút thôi! Giờ anh có thể xuống, gia đình chúng tôi còn phải về nữa!
Hỏa long từ từ đáp xuống bênh ngoài tường thành, Eiji tuộc xuống với vẽ luyến tiếc. Người dân từ bên trong ùa ra vẫy chào chúng tôi. Tôi vẫy tay chào lại họ, Lúc chuẩn bị đi thì em trai Hikari cưởi ngựa phi tới nói với theo.
- Chàng trai chờ chút đã!
- Có chuyện gì?!!
- Nữ hoàng có lời mời anh ở lại! Nhưng còn những vị này là?!!
- Họ là vợ và con tôi! Có chuyện gì sao?!
- Đúng là một gia đình mạnh mẽ! Tôi biết lí do vì sao chị tôi nói là đã đến muộn rồi! Tôi đã thấy cách họ tiêu diệt dám ma vật! Xin mọi người hãy nán lại vài hôm!
- Nhưng gia đình tôi có việc bận!!!
Chưa đợi em trai Hikari lên tiếng thì Pu chen vào vẫn là giọng nói gợi đòn đó.
- Bận gì?! Không phải là chạy trốn à! Lúc nãy còn nắm tay tính tứ, còn làm bờ vai cho người ta khóc, còn nhắc lại quá khứ, những lời nói đầy sến súa lúc nảy đâu rồi! À!!! Tôi biết rồi chắc là tại bây giờ có Kazue ở đây nên không dám ở lại, nếu mà cô ấy không đến thì có thể là sẽ ở lại đấy!
Lúc này mặt Kazue bừng bừng lừa giận, Rosa còn đệm thêm một câu nghĩ là ngây thơ nhưng đầy sát thương.
- Pa-pa!! Trăng hoa!!!
Kazue lúc này thật đáng sợ, nhưng bổng nhiên cô ây lại tươi cười. Nhưng nụ cười này có gì đó không đúng.
- Anh yêu! Chúng ta sẽ ở lại chứ?!
Vừa nói cô ây vừa siết chặt lấy tay tôi. Khiến tôi không thể từ chối lắp bắp trả lời, thật không biết phụ nữ nghĩ gì.
- Được!!! Được!!! Chúng ta ở lại!
Chúng tôi tuộc xuống khỏi hỏa long và căng dặng nó.
- Cứ ở xung quanh đây đừng đi đâu và phá phách người dân đấy!
- Vâng!!!
Eiji lên tiếng.
- Cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đem thức ăn cho hỏa long đừng lo!
- À mà cậu em trai của nữ vương tên gì vậy?!
- Tôi à!! Tôi tên là "Hiraki" Còn cậu?
- Tên hai người giống nhau thật, tôi là Hope cứ gọi tôi như thế là được!
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa tiến thẳng vào thành, nhưng tôi vẫn cảm thấy sát khí tõa ra từ Kazue. Còn nữa, chắc là Pu đang vui lắm cậu ta cứ cười nãy giời, cậu ta đúng là đồ mách lẽo và như đọc được ý nghĩ của mình. Và biết rằng mình đang định bỏ chạy, thật là không thể qua mắt được cậu ta.
Trên đường chúng tôi đi, người dân hô vang và mừng chúng tôi, có một số còn đang cảm ơn tôi vì đã cứu nữ hoàng.
Chúng tôi tiến gần đến hoàng cung, một cung điện hiện ra nguy nga tráng lệ nó có một phong cách châu âu, với mái hình chóp cao và ngói màu xanh dương, thật đẹp.
Rosa nhìn mọi thứ với một ánh mắt hồn nhiên và trầm trồ, miệng thì liên tục hỏi mọi thứ có thể thấy trong tầm mắt con bé.
Chúng tôi tiến bước vào bên trong cung điện, nó thật đẹp. Rồi Hiraki đưa cả nhà chúng tôi vào một căng phòng lớn.
- Các vị xin hãy nghĩ lại ở đây vài hôm, nữ hoàng không được khỏe nên không thể gặp được ngay. Xin các vị thứ lỗi!
Kazue ngay lập tức tiếp lời với một nụ cười tươi.
- Vâng! Chúng tôi hiểu! Nhưng có thể cho tôi diện kiến để hỏi thăm sức khỏe chút không?
Tôi liền linh tính có điều chẵn lành ngay lặp tức bảo.
- Rosa hay là con đi cùng ma-ma thăm nữ hoàng và tham quan cung điện đi nhé!
- Vâng!!! Cảm ơn pa-pa!
- Nếu các vị đã có nhã ý như vậy thì xin đi theo tôi!
Lúc này như hiểu ý tôi Kazue nhìn tôi với đôi mắt đầy sát khí. Rồi cô ấy cũng đi, Pu cười khúc khít và nói.
- Dùng trẻ con để đỡ đạn à thật là bỉ ổi!!
- Không phải chuyện tốt mà cậu đã làm à?! Nếu như cậu không chen vào thì có khi gia đình ta đang vui vẻ ở nhà rồi!
- Thế cậu định trốn tránh tiếp à? Sau khi đã c·ướp mất trái tim của người ta! Đúng là một tên đạo tặc hèn nhát!
Tôi lúc này ngã lưng trên chiếc giường lớn và đáp lại cậu ấy.
- Vậy cậu nghĩ tôi phải làm sao? Người tôi yêu là Kazue! Nhưng Hikari cũng hi sinh và tìm kiếm tôi không kể ngày tháng, cũng như Kazue! Điều đó khiến tôi cảm thấy có lỗi nếu cự tuyệt cô ấy!
Nói rồi tôi úp mặt xuống giường và lấy gối đè lên đầu mình như đang cố trốn tránh.
- Nếu là như vậy thì cậu chỉ có thể trách cái tính cách gặp ai cũng cười của mình ở kiếp trước! Trong vô thức cậu làm rung động biết bao con tim! Cậu đúng là một tên đạo tặc không có lòng nhân từ!
- Thật là phiền phức! Lúc này tôi thực sự muốn tìm một căn phòng rồi nhốt mình trong đó!
Pu bỗng nhiên đổi cái giọng nói và bắt đầu chăm chọc.
- Không cần một căn phòng đâu! Có khi sau khi Kazue về cậu c·hết thật đấy!
- Cậu nói!!! Gì thế!! Cô ấy không làm thế đâu!!
- Hữm ~~!!! Cậu nhớ lại xem! Lúc cứu Hikari cậu đã nói những gì và đã có những hành động gì diễn ra! Mà nó còn diễn ra trước mặt biết bao nhiêu người và dân chúng! Lúc cậu vào thành cậu không thấy dân chúng xem cậu như một quốc vương à? Cậu không nhận ra! Nhưng Kazue nhận ra đấy, bằng linh tính của phụ nữ. Đó là lí do cô ấy muốn đi gặp Hikari ngay đấy! Phen này cậu lành ít dữ nhiều rồi! Tận hững những giây phút cuối đời đi!!! Hahaha!!!!
- Cậu im đi!!! Tôi không muốn nghe nữa, tôi đang rối bời lên đây!!!
- Thế thì nằm đó mà sám hối đi!! Hihihi!!
Tôi bắt đầu nhắm mắt lại nhưng không thể ngủ, vì sợ khi mở mắt ra sẽ thấy được thế giới bên kia, và gặp mặt Henchi một lần nữa.
Thôi không thèm suy nghĩ nữa! Chuyện gì tới rồi sẽ tới không phải sợ! Mà liệu cô ấy có g·iết mình thật không nhỉ?!