Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 11.




Chương 11.

Sáng hôm sau, khi bình minh còn chưa ló dạng. Tôi giật mình tỉnh giấc, tôi thấy mình đang khoác một chiếc áo, có lẽ là Kazue đã khoác nó cho tôi. Thấy nữ hoàng đã dậy từ lúc nào và cô ấy đang đứng cạnh vườn hoa, vẫn vẽ đẹp đó, một vẽ đẹp thật kiêu sa. Tôi lấy hết can đảm mình có tiến đến chỗ cô ấy và hỏi.

- Cô không lạnh à?

Cô ấy đáp.

- Lạnh ư!!! Có lẽ nó không lạnh bằng trái tim em lúc này!

Nói rồi cô ấy nắm lấy tay tôi và tiếp tục.

- Nhưng trong cuộc đời em! Được gặp lại anh một lần nữa thì sự lạnh lẽo này cũng có đáng là gì! Chút nữa thôi em phải đi! Em còn trách nhiệm với vương quốc này, với người dân và với những người đã tin tưởng em!

Chúc anh hạnh phúc!

Nói rồi cô ấy bước vào trong, mặt trời cũng bắt đầu ló dạng. Một ngày mới lại đến, nhưng tôi lại có cảm giác mình đã đánh rơi một cái gì đó. Tôi thực sự không thể nhớ ra, cứ thế tôi đứng trầm ngâm cho đến khi mọi sự vật đều rõ ràng.

Tôi không nói với ai tiến dần về phía kết giới, chạm tay vào nó. Và nghĩ rằng, mình đã từng hứa là sẽ không làm ai phải đau khổ nữa, vậy mà giờ đây mình đang đi ngược lại với điều đó. Tôi ngồi xuống tựa lưng vào kết giới, chiếc xe ngựa đã được anh lính sửa xong cô ấy bắt đầu lên đường.

Kazue tiến dần về phía tôi, cô ấy ngồi xuống tựa đầu vào vai tôi và nói.

- Đêm qua! Em và cô ấy đã nói rất nhiều chuyện vui có buồn có. Và một số chuyện ở thế giới cũ, em thấy được người mà cô ây nhắc đên có hình ảnh của anh trong đó. Trong phút chốc em đã cảm giác thấy ghen tức, nhưng rồi cô ấy nói đó là sự đơn phương của cô ấy. Cô ấy nói người ấy còn nợ cô ấy một câu trả lời, nên cô ấy đã đến với thê giới này và cũng đã tìm kiếm suốt mấy trăm năm qua. À còn nữa, tên của cô ấy ở thế giới cũ là "......"! Nếu anh còn nhớ điều gì, thì hãy làm ngay đi vì thời gian của cô ấy có lẽ đã gần hết rồi!

- Thời gian gần hết ý em là sao?

- Vì để tìm người cô ấy yêu! Cô ấy đã cược với ma vương của loài vamper rằng. Cô ấy sẽ có được tuổi thọ và thanh xuân, khi nào người cô ấy yêu còn nhớ đến mình, nếu không khi cô ấy c·hết sẽ phải phục vụ hắn suốt phần đời còn lại! Một vụ cà cược thật ngu ngốc! Đến người cô ấy yêu còn chẵn thể nhớ được tên cô ấy! Anh thấy đúng không?!

Sau khi nói xong, Kazue đứng dậy và đi về phía ngôi nhà, bỏ tôi lại một mình.

Tôi lại tiếp tục trầm ngâm và suy tư. Cô ấy là ai, có phải người mình quen, có phải mình đã hứa gì đó với cô ấy!

Thời gian cũng trôi đi! Nhưng những suy tư cứ thế ùa về, tôi dần ít giao tiếp hơn với mọi người.

Một tuần sau. Trong lúc tôi nằm trên mái nhà, ngắm nhìn thảo nguyên xanh ngát. Thì bỗng từ xa có tiếng vó ngựa phi tới, tôi nghĩ đó chỉ là khách vãng lai nên không quan tâm. Nhưng tồi bỗng tôi nghe tiếng của anh lính hôm nọ.

- Tiểu thư! Kazue xin hãy cứu nữ hoàng!

Tôi nằm trên mái nhà và nghe rất rõ. Kazue tiếp lời.

- Có chuyện gì? Anh cứ bình tỉnh!

- Nữ hoàng đã bị em trai thứ của cô ấy bắt giử!

- Mọi chuyện là sao, anh kể tường tận lại xem!

- Sau khi chia tay mọi người, tôi và nữ hoàng đã đi tìm sự giúp đỡ của các quý tộc và thân vương trung thành. Rất nhiều người đã đồng ý giúp, nhưng rồi khi đên chỗ em trai thứ của nữ hoàng, ông ấy tỏ ra rất lạ nên tôi đã đề phòng. Quả thực như vậy, đêm đó ông ấy đã đưa người của công tước đến bắt chúng tôi. Tôi đã cố phá vòng vây và chạy về đây!

- Thế cậu có biết họ bắt cô ấy đi đâu không?

- Tôi nghe nói cô ấy b·ị b·ắt về vương đô và sẽ bị xử tử công khai trước người dân cùng thánh giáo hội. Vì họ nói cô ấy đã cấu kết với quỷ vương đổi chát đất đai để lấy được tuổi thọ và thanh xuân.

- Thế cậu có tin những gì họ nói?

- Không!!! Những gì họ nói không phải sự thật. Nếu có ai lo lắng cho đất nước này thì chỉ có cô ấy, cô ấy đôi lúc còn không ăn không ngủ mà suy tư cả đêm. Mặc dù tôi không biết vì sao cô ấy lại có tuổi thọ và thanh xuân, nhưng cô ấy tuyệt đối không làm những chuyện bán rẽ đất nước mình!

Trong lúc tôi đang nghe câu chuyện của họ thì Pu đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào.

- Cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời à?

- Câu trả lời gì chứ? Tôi không hiểu ý cậu?

Nói rồi tôi xoai mình quay lưng về phía cậu ấy.

- Thực ra cậu đã có câu trả lời và cậu đã nhớ tất cả nhưng cậu vẫn đang trốn tránh vì sợ có lỗi với Kazue đúng không? Cậu không nhớ mục đích cậu đến với thế giới này à? Nêu cậu còn trốn tránh thì cậu lại sẽ tiếp tục ân hận đấy! Vậy tôi sẽ cho cậu một gợi ý, câu hỏi mà vị nữ hoàng đó lúc trước hỏi cậu là. Nếu có kiếp sao cậu vẫn sẽ nhớ đến tớ chứ?

Lúc này tôi chợt nhớ ra. Đúng vậy, cô bé chuyển trường lúc trung học được một năm thì nghĩ, đã hỏi mình như thế. Nhưng mình chỉ cười với cô bé và chạy trốn vì lúc đó mình không biết phải trả lời như thế nào.

Tôi hỏi Pu.

- Liệu bây giờ còn kịp không?

- Nếu cậu làm ngay bây giờ thì còn kịp đấy!

Tôi nhảy xuống từ mái nhà và hỏi anh lính.

- Cậu biết khi nào cuộc hành quyết diễn ra không?

- Là trưa hôm nay! Tôi chỉ sợ là chúng ta không kịp mất, từ đây đên vương đô nêu đùng ngựa thì cũng phải mất hai ngày đường!

- Anh có thể chỉ đường cho tôi không? Với tôi thì vẫn còn kịp!



- Nhưng anh dùng cách nào?

- Không có điểm dịch chuyển thì tôi sẽ bay!

- Vậy thì!!! Anh cứ men theo con đường này đến một ngôi làng nhỏ rồi rẽ trái, đến một thị trấn rồi rẽ phải thì sẽ tới vương đô!

- Không, ý tôi hỏi là hướng nào?

- Hướng bắc!

- Được rồi!!! Tên anh là gì?

- Tên tôi là Eiji!

- Được rồi! Eiji anh là một cận vê trung thành và đáng kính đấy!

Lúc này Kazue lên tiếng.

- Quả thực người đó đúng là anh, em linh cảm không sai mà!

- Em giận à?

- Không! Hãy cứu cô ấy vì cô ấy cũng là bạn em!

- Để nhanh, anh và Pu sẽ đi trước mọi người có thể đến sau!

Nói rồi tôi mở túi thế giới ra, thò đầu vào và hét lớn!

- Hỏa long!!! Ngươi ra đây ngay!

Một con rồng màu đỏ rực bộ vuốt màu đen với thân hình to lớn như một lâu đài bước ra, cùng với vẽ mặt thất thần và một bênh sừng đã gãy.

- Vâng ngài cho gọi tôi! Nhưng tôi đã ngoan lắm rồi xin đừng g·iết tôi!!!

Mọi người đều tỏ ra ngac nhiên há hốc mồm. Rồi tôi nói!

- Im miệng và nghe đây, chở ta về phía bắc nơi có một vương đô lớn!

- Ngài!!! Ngài định hủy diệt vương đô đó à, vậy không cần phải đi để mình tôi đi cũng được!

Mặt của Eiji lúc này trắng bệt.

- Không!!! Ta có người cần phải giúp, thôi nói nhiều quá lên đường!

Nói xong tôi và Pu bay lên lưng con rồng nhìn về phía Kazue, cô ấy chỉ cười nhẹ và gật đầu.

Con rồng bắt đầu bay, tôi nói với nó.

- Cứ bay hết tốc lực về hứng bắc khi nào ngươi thấy một tòa thành lớn thì bảo ta!

Hỏa long cứ thế phóng đi như một mũi tên. Pu thì bám vào vai tôi nói với theo.

- Cậu lấy con rồng này ở đâu thế? Sao sừng nó bị gãy và nó có vẻ sợ cậu thế?

- À!!! Tớ thu phục nó ở trong kết giới đấy!

- Thu phục!!! Hiểu rồi, có nghĩ là cậu đã tẫn nó ra bã đến nỗi gãy cả sừng, nên nó mới sợ cậu như thế!

- Thì đúng là vậy!!! Không có gì giấu được cậu!

Vài tiếng sau khi trời đã gần trưa hỏa long nói với tôi.

- Có phải là kia không? Có nhiều người đang tụ tập nơi cổng thành!

- Đúng là nó rồi! Ngươi cho ta xuống nơi vắng vẻ một chút không sẽ làm người dân sợ!

Sau khi hỏa long đáp xuống tôi căng dặng nó hãy quay về tìm mọi người và đưa đến đây. Tôi và Pu sẽ vào trước.

Hoả long gật đầu và bay đi, tôi và Pu tiến vào trong thành hòa vào đoàn người. Chúng tôi nghe được những cuộc nói chuyện của người dân.

Nữ vương sẽ bị hành quết sao? Cô ấy là một người tốt, sao lại làm thế? Cô ấy đã dẹp bao nhiêu cuộc binh biến và giừ hòa bình cho đất nước nghèo nàn này mà. Nghe nói cô ấy đã giao kèo gì đó với ma vương! Không, tôi không tin đâu, cô ấy lo lắng cho đất nước này hơn ai hết. Tôi còn nghe nói cô ấy sẽ bị thánh giáo hội, công tước cùng với em trai mình vạch tội và hành quyết ở quản trường trước giáo hội! Thật tội nghiệp thôi đến đó xem sao!

Đúng thật như những gì cận vệ của cô ấy nói cô ấy rất được lòng dân, và là một vị vua tốt!

Tôi và Pu dùng ma pháp ẩn thân bay về phía quản trường và đáp xuống bên cạnh Hikari. Cô ấy đang quỳ và khóc trong sự nhòm ngó của người dân! Quần áo thì xơ xác với nhiều v·ết t·hương trên người, có lẽ đã bị tra khảo.

Nhìn ra phía sau thì tôi thấy có hai lão già đang ngồi ở vị trí cao nhất, đứng bên cạnh là một người mặc đồ của giáo hội cũng đã lớn tuổi. Chúng đang cười cợt với nhau, có lẽ hai người đang ngồi là em trai và công tước.

Tôi thực sự muốn cứu cô ấy ngay, nhưng muốn xem chúng làm gì và biết thêm về chính quyền này.



Trong lúc đang suy nghĩ thì có một tên lính chạy vào và báo với chúng.

- Thưa công tước! Binh lính của rất nhiều quý tộc và hoàng đệ của nữ hoàng đang kéo đến, có lẽ họ sẽ đến sớm hơn dự kiến!

Binh lính! Quý tộc à! Còn hoàng đệ, không lẽ cô ấy còn một người em nữa! Mà là bạn hay thù?

Lúc tôi đang suy nghĩ thì tên ở giữa đứng lên và nói với giáo hoàng.

- Phải làm sớm hơn thôi không thể để chúng gặp cô ta!

Tên đó chắc có lẽ là công tước. Giáo hoàng bước đến cạnh nữ hoàng và giõng giạc tuyên bố!

- Cuộc luận tội chính thức bắt đầu!

Hắn thao thao bất tuyệt về những tội danh của cô ấy.

Nói rằng cô ấy là kẻ phản quốc, cô ấy cấu kết với ma vương vamper làm hại người dân và để đổi lấy tuổi thánh xuân, bằng chứng là đôi mắt màu đỏ của cô ấy. Nói về sự bất tài trong việc bảo vệ biên giới để các nước khác xâm lấn. Nói rằng cô ấy đã bài trừ quý tộc và bảo vệ các nô lệ thấp kém làm ảnh hưởng đến hình ảnh của quý tộc.

Thật nực cười! Đây là luận tội gi chứ, là cáo buộc vô căng cứ thì có! Chúng còn không cho cô ấy có cơ hội phản biện!

Nói rồi giáo hoàng quay sang hỏi cô ấy còn lời sau cuối nào không. Hikari ngẩn đầu lên và nói với người dân với thân thể đầy v·ết t·hương, nước mắt lăng dài.

- Giờ đây!!! Tôi chỉ có thể nói với mọi người, xin hãy tin ta, ta không hề cảm thấy ân hận về những gì mình đã làm và ta chưa bao giờ phản bội lại đất nước này! Ta có thể c·hết, nhưng có một điều ta vẫn chưa làm được ta xin lỗi mọi người!

Sau lời nói của cô ấy. Người dân đồng loạt khóc, kêu gào và khẩn cầu thần linh hãy bảo vệ cô ấy trong vô vọng. Một tên lính mang một thanh kiếm đến, nó được khảm ngọc rất lộng lẫy, có lẽ đó là thứ mà giáo hội gọi là thánh kiếm.

Giáo hoàng cầm lấy thanh kiếm chỉ thẳng lên trời và lẩm bẩm gì đó, còn Hikari thì cuối đầu xuống như đang chấp nhận số phận của mình. Khi giáo hoàng hạ thanh kiếm xuống, thì người dân gào khóc thê thảm hơn nữa.

Thanh kiếm từ từ tiến đến cổ cô ấy cùng nụ cười đê hèn của cả ba thì tôi đã ra tay, dùng hai ngón tay cầm cấy lưỡi kiếm và bẽ gãi nó. Một tiếng cách...h vang lên trong sự ngỡ ngàn của người dân và hai tên quý tộc. Khi chúng hoàng hồn lại thì hét to.

- Bắt hắn lại!!!!!

Rất nhiều binh lính lao thẳng về phía tôi. Bình tỉnh dùng " Dung ngôn ma pháp" hét lớn.

- Tất cả quỳ xuống!!!

Tất cả mọi người từ những tên quý tộc cho đến người dân và những binh lính đều đồng loạt buôn v·ũ k·hí và quỳ xuống. Tôi từ từ tiến lại gần Hikari vén mái tóc lên và nói.

- Hikari!!! Anh đến đây để hoàng thành lời hứa lúc trước tên em có phải là "…..."!!

Cô ấy nghẹn ngào trong nước mắt và gật đầu.

Lúc này tên công tước hét lớn.

- Ngươi là ai! Sao dám chống lại hoàng gia! Ngươi có biết ta là ai không?!!

Tôi từ từ trả lời hắn với vẽ mặt lạnh lùng.

- Ngươi không cần biết ta là ai! Vì ngươi không đủ tư cách! Và ta cũng không cần biết tên kẽ sắp c·hết vì chúng cũng sẽ về với cát bụi! Các ngươi nói đây là buổi luận tội ư, còn ta thì thấy đây là buổi buộc tội và vu oan thì đúng hơn!

Lúc này tên giáo hoàng bắt đầu lên tiếng.

- Sao một kẻ như ngươi lại dám chống lại thánh thần! Thần linh đã nói rằng cô ta có tội!

- Hừm!!! Có vẽ các ngươi tinh vào thánh thần. Còn ta thì không, ta tin rằng thần linh cũng có kẽ tốt và kẻ xấu. Nếu một vị thần mà sa ngã và xấu xa thì không nên tồn tại!

- Thật cuồng ngôn!!! Sao ngươi dám xúc phạm các vị thần ý chỉ của họ là tuyệt đối, cô ta phải c·hết!!!

- Ta hỏi ngươi! Giáo hội này đang thờ vị thần nào?!

- Chúng ta đang thờ vị thần tối cao, nữ thần của sự sống và tái sinh!

- À !!!! Thì ra là bà ấy!!! Vì ngươi thờ bà ấy nên ta sẽ cho ngươi thấy cách mà một vị thần luận tội! Không phải lợi dụng uy nghiêm của các vị thần để làm hại người khác như các ngươi!

- Ngươi nói sao! Một người phàm như ngươi làm sao dám sỉ nhục một giáo hoàng như ta, ta là đứa con của thần!

- Con của thần! Thật nực cười. Hãy mở to mắt ra mà xem cách một vị thần luận tội!

Nói rồi tôi thí triển một thánh thuật có tên thánh thuật "Công lí" một vị nữ thần to lớn xinh đẹp, đeo băng bịt mắt, tay phải của bà cầm một thanh kiếm lớn, tay trái cầm một cán cân lớn. Trên cán cân bên phải có một chiếc lông vũ trắng tinh khôi.

Tôi hét to với giáo hoàng và người dân.

- Nêu muốn luận tội hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy cách mà các vị thần luận tội! Không phải bằng cách chỉ nói bằng miệng, mà là nữ thần của công lí sẽ soi xét, nếu tâm hồn của một người bị vẫn đục nó sẽ nặng hơn chiếc lông vũ, còn nêu luôn hi sinh vì người khác cán cân sẽ cân bằng!

Giáo hoàng lên tiếng.

- Làm sao mà ngươi làm được, chắc chắn đây là ma pháp che mắt, không thể nào?!

- Thế thì ngươi có dám lên không? Người tự xưng mình là con của các vị thần? Mà ta chắc rằng ngươi không dám lên đâu, vì ta thấy trong ngươi đầy sự tham lam!



Nói rồi tôi quay lại chổ Hikari và nói.

- Em có dám lên không? Đây là chứng minh cho toàn vương quốc biết được, em là người như thế nào?

- Em sẽ lến! Em tin anh!

Cô ấy bước lên cán cân trong sự cầu nguyện của người dân. Rồi tôi bắt đầu hỏi.

- Thưa nữ hoàng! Cô có từng thương lượng gì đó với ma vương của loài vamper không và có nhận được lợi ít gì từ hắn ta không?

Cô ấy ngập ngừng đôi chút và nói.

- Thưa có!

Cán cân ngay lập tức nghiêng về phía cô ấy, thanh kiếm cũng bắt đầu giơ lên cao.

- Nữ hoàng! Cô không cần trả lời cán cân sẽ tự cảm nhận được linh hồn người đứng lên nó!

Lúc này tên công tước hét lên.

- Thấy không?! Cô ta là quỷ dữ, cô ta đã thông đồng với ma vương cô ta đang làm hại đất nước này!

Người dân bắt đầu xì xầm to nhỏ. Còn Hikari bắt đầu ngồi khụy xuống và khóc.

Tôi ngay lặp tức ngắt lời.

- Một chuyện chưa nói lên điều gì cả! Ta vẫn chưa hỏi xong!

Pu đứng trên vai tôi và nói nhỏ.

- Này câu định g·iết cô ấy à?! Không yêu cũng đừng nên tàn nhẫn thế chứ!

- Cậu có im ngay đi không! Xem tiếp này!

- Ta hỏi cô có cấu kết với ma vương vì tư lợi bản thân không?

Cô ấy khóc càng lớn! Và cán cân nghiêng về phía cô ấy thên một tí nữa. Bọn quý tộc và giáo hoàng cười trong đắc ý! Người dân bắt đầu hỗn loạn!

- Cô có dùng lợi ít đó riêng mình không?

Cán cân nghiêng vè cô ấy một chút nữa, thanh kiêm lúc này đã vung lên cao hết cỡ. Người dân thì không còn giữ được bình tỉnh và bắt đầu la hét rồi ném các vật dụng lên trên.

Tôi thấy đã đến lúc.

- Cô có đùng quyền năng đó để là hại người dân không?

Cán cân bắt đầu nghiên trở lại.

- Cô có phải đổi chát bất cứ thứ gì từ vương quốc cho ma vương ấy không?

- Cô có cố sức bảo vệ người dân của mình không?

- Cô có phân biệt đối xử với các tần lớp trong vương quốc không?

- Và điều cuối cùng, cô có phải là một kẻ phản quốc không?

Lúc này cán cân đã cân bằng. Thanh kiếm của công lí cũng đã hạ xuống. Người dân bắt đầu reo hò, còn công tước, em trai cô ây cùng giáo hoàng bắt đầu la hét trong tuyệt vọng.

Tôi đưa cô ấy xuống khỏi cán cân. Tiến về phía bọn chúng và hét to.

- Thưa quý vị cuộc luận tội vẫn chưa kết thúc! Bây giờ nếu nữ hoàng đã vô tội thì chúng ta có ba tội nhân mới!

Nói rồi tôi ném cả ba bọn chúng lên cán cân.

- Bây giờ! Ta sẽ hỏi các ngưới, có phải các ngươi dùng quyền lực của mình để vơ vét của cải trong vương quốc không?

-Không!!! Chúng tôi không có!!!

Tuy rằng chúng chối cải nhưng cán cân vẫn nghiên về phía chúng. Thanh kiếm bắt đầu giơ lên.

- Các ngươi có bức ép các nô lệ và dân thường lao động đến c·hết không?

- Không!!!

- Các ngươi có phải là người hãm hại nữ hoàng nhằm đoạt vị không?

- Không!!!

Lúc này thanh kiếm đã giơ thẳng hết tầm, Hikari bắt đầu nắm lấy tay tôi siết thật chặt.

- Còn đây là câu hỏi cuối cùng! Các ngươi có phải là kẻ phản quốc không?!

Cán cân nghiêng lần cuối và thanh kiếm bắt đầu giáng xuống. Chúng chỉ biết la hét cho đến phút cuối cùng. Người dân bắt đầu hò hét và tung hô vị nữ hoàng của họ. Hikari như quá mệt mỏi tựa đầu vào vai tôi, nước mắt lại tiếp tục rơi, tôi cũng giải dung ngôn ma pháp cho mọi người.

Rồi bỗng nhiên một toán lính cưỡi ngựa xông vào!!!