Chương 9: Hiểu Lầm
**Chương 9: Hiểu Lầm**
Sau khi tôi được thả ra tôi quay lại cuộc sống như mọi ngày của mình.
Mấy hôm sau mẹ hỏi tôi liệu tôi có muốn chuyển trường không, có lẽ bà ấy lo lắng nếu tôi ở trường cũ thì vẫn sẽ bị mọi người xa lánh về việc bị cho là một con robot.
Tôi đã gật đầu đồng ý chuyển trường vào ngày hôm đó, ngôi trường mới này cách khá xa ngôi trường cũ của tôi.
" Đây là ngôi trường mới của con Alma. "
Bà ấy nói thế khi đã đưa tôi đến trước cổng trường.
" Nếu có việc gì đó xảy ra con hãy nói với mẹ nhé, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ con. "
" Vâng ạ. "
Nói rồi tôi bước vào ngôi trường mới của mình, ở đây không ai biết tôi và tôi cũng chằng biết ai cả nên tôi có thể nói tôi đã bắt đầu lại từ đầu.
Tôi không muốn quá khứ đó xảy ra thêm lần nào nữa cả, thế nên sau khi giới thiệu bản thân với mọi người vào giờ ra chơi tôi chủ động bắt chuyện với một vài bạn gần đó.
" Chào cậu chúng ta có thể làm bạn được không ? "
Tôi vui vẻ nói với cô gái trước mặt mình.
Tôi tiến tới bắt chuyện khi cô bé vẫn đang ngồi đung đưa đôi chân của mình trên chiếc ghế, thoạt nhìn cô ấy có vẻ khá hoạt bát ấy chứ.
" Ừm, được chứ. Tớ là Shina còn cậu là Alma nhỉ ? "
" Đúng vậy. "
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Shina và cô ấy cũng là người bạn đầu tiên của tôi ở ngôi trường mới này.
Cô ấy có mái tóc màu hồng và có một đôi mắt màu vàng khá thu hút, đúng như tôi đoán vào thời điểm đó tính cách của Shina khá là hoạt bát và thân thiện với mọi người xung quanh.
Sau đó tôi và Shina nói chuyện thường xuyên với nhau hằng ngày, dần dần chúng tôi trở nên thân thiết hơn và cô ấy cũng bắt đầu đến nhà tôi chơi nữa.
Cứ thế thời gian dần trôi qua đến lúc tôi 14 tuổi, khi đó mối quan hệ của tôi với Shina thân thiết hơn bao giờ hết. Trong khoảng thời gian đó cô ấy đã trở thành nữ thần của toàn trường, trên hết là tôi cũng đã dần có tình cảm với Shina.
Hôm nay Shina lại đến nhà tôi chơi và rời đi như mọi hôm, ngay khi cô ấy vừa rời khỏi mẹ liền phóng đến chổ tôi ngay lập tức.
" Nè nè con trai~ "
Bà ấy có lẽ đã nhìn ra được tôi thích Shina nên dùng giọng điệu trêu chọc.
" Sao ạ ? "
Tôi trả lời bà trong khi vẫn còn đang cắm cúi vô quyển sách.
Dù biết trước ý định của bà ấy nhưng tôi vẫn không có cách nào trốn khỏi tình huống xấu hổ này cả.
" Hư~ hư~ con đọc ngược kìa. "
" OÁI ! "
Vẫn là giọng điệu trêu ghẹo ấy bà chỉ vào cuốn sách đang nằm trên tay tôi và nở nụ cười không thể trêu tức hơn được nữa.
" Thôi nào mẹ đừng trêu con nữa. "
Xấu hổ với tình huống đó tôi vừa nói vừa xoay cuốn sách lại ngay lập tức.
Chẳng hiểu có gì mà bà ấy lại có cái khuôn mặt như vớ được vàng thế không biết.
" Mẹ có trêu ghẹo đâu, do con có tật giật mình thôi~ "
" Xiii "
" Mà nè con bé Shina cũng được đấy mẹ chấm nhá ! "
Đưa dấu like lên bà nói như kiểu đã xác nhận tìm được cô con dâu cho mình vậy.
Thôi nào con còn chưa đủ tuổi đâu.
" Mẹ tính sớm quá rồi. "
" Ơ kìa~ nhìn con như muốn hốt con gái người ta về nhà rồi cơ mà. "
" Hể ? Lộ thế cơ à- à không làm gì có chuyện đó chứ ! "
Khi nhận ra mình thiếu chút nữa nói hớ tôi liền lấy tay bịt miệng mình lại.
Xém tí nữa tuột miệng nói ra rồi, mẹ đúng là nguy hiểm thật.
" Hư~ hư~ dấu sao được, con nghĩ mẹ không nhìn ra cô gái mà con trai mình để ý sao ? "
" ..... "
Xấu hổ trước sự thật bị phơi bày tôi chỉ dám im lặng ngồi đỏ mặt mà không thể lên tiếng.
" Sao nào, bao giờ mẹ mới được thấy bạn gái của con đây nhỉ. "
" Đến cả tỏ tình con còn chưa có cơ mà. "
" Ểyyy "
Nghe tôi nói thế mặt mẹ liền xụ xuống.
" Thất vọng thật đấy. "
Mẹ đi đến ngồi xuống kế bên tôi rồi chóng tay xuống bàn và nói thế đấy.
Thất vọng đến thế sao ?
Nói thế nào nhỉ, tôi dường như cũng cảm thấy cô ấy thích mình vì nhiều lần chúng tôi rơi vào tình huống như trong mấy bộ truyện tình cảm, vào những lúc chúng tôi chạm mắt nhau Shina đã đỏ mặt và thường xuyên quay đi chổ khác. Không chỉ thế khi đi với tôi đến nơi nào đó cô ấy cũng hay ngượng ngùng đỏ mặt, nên tôi cũng khá chắc là cô ấy có thích mình.
Khoảng hai tuần sau tôi đi học bình thường như bao ngày, thế nhưng ngày hôm đó tôi đã có một quyết định và khi đấy tôi lại không biết rằng chính quyết định ấy sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
Vào buổi chiều thứ ba khi chúng tôi học xong và bắt đầu ra về, tôi hẹn cô ấy ra cây cầu ở con sông gần đó để tỏ tình. Đó là nơi vô cùng lý tưởng để bạn tỏ tình với một ai đó vì nơi đó có khung cảnh vô cùng thơ mộng và rất đẹp, tôi nghe mọi người nói rằng tỉ lệ tỏ tình thành công ở nơi ấy là cực kì cao nên tôi đã quyết định chọn nơi ấy là địa điểm để tỏ tình với Shina.
" Nè Alma, cậu hẹn tớ ra đây có việc gì thế ? "
Khi chúng tôi đến nơi thì Shina nhìn xung quanh rồi thắc mắc hỏi tôi, có lẽ cô ấy cũng lờ mờ đoán được ý định của tôi rồi vì nơi này nổi tiếng về mấy vụ tỏ tình thế kia mà.
" À Shina nè.... "
Lấy hết can đảm tôi cất tiếng gọi tên cô ấy.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước đó nhưng chẳng hiểu vì lí do gì tôi lại trở nên khá hồi hộp vào lúc đó.
" Sao vậy Alma ? "
Khuôn mặt cô ấy tỏ ra thắc mắc.
" Tớ...tớ thích cậu, liệu cậu có bằng lòng làm bạn gái tớ chứ Shina ? "
Dồn hết dũng khí của mình tôi bắt đầu thổ lộ với shina.
" Ể-ể...cậu nói sao chứ ? "
" Tớ thích cậu nên liệu cậu có thể làm bạn gái tớ chứ ? "
Cô ấy bất ngờ với lời tỏ tình ấy hỏi lại tôi, tất nhiên tôi cũng nói lại câu đó với cô ấy.
"......"
khuôn mặt cô ấy tỏ ra bối rối trước tôi, lúc này tôi khá chắc tỉ lệ thành công của mình là rất cao.
" T-Tớ không thể đồng ý được xin lỗi cậu. "
" Cái gì ? Cậu nói sao cơ ? "
Bất ngờ trước câu trả lời của Shina tôi liền hỏi lại cô ấy.
" Tớ chỉ xem cậu là bạn thôi nên tớ không thể đồng ý được Alma. "
Sao cơ, cô ấy chỉ xem mình là bạn thôi sao.
" Nếu cậu xem tớ là bạn thì tại sao cậu đỏ mặt vào những lúc rơi vào tình huống khó xử, lúc đi chung với tớ cậu thường tỏ ra ngượng ngùng vậy ? Cậu có thể nói cho tớ biết không ? "
Không thể bỏ cuộc trước những lời nói ấy tôi lấy lại bình tĩnh và hỏi cô ấy.
" Lúc rơi vào tình huống khó xử thì ai ai cũng phải xấu hổ và đỏ mặt chứ, còn ngượng ngùng khi đi chung với cậu là bởi vì cậu là cây hài trong lớp kia mà. Mọi người đều hướng ánh mắt về phía tớ khi đi chung với cậu, đâu ai thấy dễ chịu khi mà mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình đâu đúng không ? Nên lúc ấy tớ cảm thấy vô cùng ngại ngùng. "
Đúng vậy, vì sợ mọi người sẽ xa lánh giống lúc tôi khi còn ở trường cũ trong quá khứ nên tôi đã biến mình thành cây hài của ngôi trường này, tôi thường xuyên pha trò và làm những trò cười nhảm nhí cho mọi người cười.
" Vậy đó là những gì cậu thắc mắc nhỉ, xin lỗi vì đã gây ra hiểu lầm lớn nha. "
Những câu nói của cô ấy như một cú đánh thẳng vào mặt tôi khiến tôi bừng tỉnh khỏi những ảo tưởng bấy lâu nay của mình, thế mà tôi còn nghĩ rẳng mình sẽ có một câu truyện tình với cô bạn thời thơ ấu như mấy bộ tình cảm trong truyện tranh cơ đấy.
" Vậy nha, xin lỗi cậu tớ không thể chấp nhận tình cảm của cậu được Alma à. "
" Ư-Ừm "
Nói xong cô ấy quay đi bỏ lại tôi một mình đứng đó.
Mình đúng là thứ ảo tưởng ngu ngốc mà, làm sao mà có chuyện dễ dàng như thế được, có lẽ phải về nhà thông báo tin buồn này với mẹ thôi.
Ba bốn ngày nay tôi có tập dợt tỏ tình Shina với mẹ, có thể nói bà vô cùng mong chờ khoảng khắc tôi thành công thế nhưng có lẽ điều đó không xảy ra rồi.
" A-a... "
Khi nghe thấy điều gì đó tôi ngước mặt lên thì thấy Shina loạng choạng dường như sắp té về phía cạnh cây cầu.
" Shina cẩn thận. "
Tôi ngay lập tức lao đến đưa tay ra bắt lấy cô ấy.
* Ầm *
Dù đã cố gắng vương tay với lấy thế nhưng tôi lại không thể bắt kịp Shina, cô ấy rơi thẳng xuống nước ngay trước mặt tôi.
Con sông này khá sâu và Shina không biết bơi nếu để như thế sẽ rất nguy hiểm, mình phải xuống cứu cô ấy mới được.
" Thằng khốn mày đã làm gì vậy !? "
Khi tôi định nhảy xuống cứu Shina thì nghe thấy một giọng nói của ai đó.
" Đẩy Shina xuống sông vì cô ấy không chấp nhận lời tỏ tình của mày sao, mày là loại người gì vậy ? "
Đó là Listi cô bạn thân của Shina, cô ấy chạy thẳng về phía tôi với khuôn mặt giận dữ.
" Không phả- "
* Tủm *
Không nghe tôi nói hết cô ấy nhảy xuống sông cứu Shina lên bờ.
Khi họ bơi vào bãi đất gần đó tôi liền chạy đến vì lo lắng cho Shina.
" Các cậu không sao chứ ? "
" Mày bớt đạo đức giả giúp tao cái, việc đó kinh tởm lắm biết không hả !? "
Cô ấy vẫn giữ thái độ giận dữ đó với tôi.
" Không cậu hiểu lầm rồi, nghe tớ giải thích đã- "
" Chính mắt tao nhìn thấy mày đẩy cô ấy xuống sông thì mày còn ngụy biện được à !!? "
Listi giận dữ quát lớn vào mặt tôi.
Có lẽ do cô ấy đứng phía đối diện Shina nên lúc cô ấy ngã xuống sông Litsi đã nhầm lẫn khoảng khắc tôi đưa tay với lấy thành hành động đẩy Shina rơi xuống.
Sau đó Listi liền vác Shina lên vai khi cô ấy vẫn b·ất t·ỉnh.
" Để tớ giúp cậu. "
" Con này không cần. "
Nói xong cô ấy liền rời đi bỏ lại tôi ở đó.
Về đến nhà tôi vẫn cảm thấy lo lắng cho Shina nên nhắn tin và gọi điện cho cô ấy để hỏi thăm, tuy nhiên cô ấy không trả lời hay bắt máy gì cả.
" Đành đợi đến ngày mai vậy. "
Tôi có xuống dưới lầu tìm mẹ thế nhưng mẹ lại không có nhà, đi vào bếp thì tôi thấy bà để lại tờ giấy trên bàn và trên đó ghi là mẹ phải vào viện thăm bạn ngày mai mới có thể về.
Trùng hợp mai cũng là sinh nhật tôi luôn.
Sáng hôm sau, khi tôi vào trường thì nghe mọi người đều bàn tán về chuyện hôm qua, họ nói với nhau rằng tôi là một thằng khốn giả tạo và đạo đức giả đã đẩy Shina rơi xuống sông vì cô ấy không chấp nhận lời tỏ tình của mình.
Có lẽ Listi đã kể chuyện hôm qua với mọi người, sao mọi chuyện lại thành ra như này cơ chứ ?
Khi ấy tất cả mọi người trong khối và có cả khối trên nữa đều nhìn tôi với ánh mắt đầy sự khinh bỉ, lúc tôi cố gắng giải thích nhưng bọn họ liền quay đi nơi khác.
Tôi nghe rằng Shina đã xin nghỉ học vài hôm, họ nói là cô vẫn đang khủng hoảng sau cú sốc ấy.
" Sao Shina lại làm bạn thân với một thằng như thế được nhỉ ? "
" Chắc bởi vì cô ấy quá tốt bụng chăng ? "
" Đúng vậy chắc chắn cô ấy cảm thấy thương hại, nếu không làm bạn với nó thì nó sẽ cô đơn c·hết mất. "
Đó là lời của nhóm nữ sinh nói sau lưng tôi, dù có chạy đi đâu thì tôi cũng không thể không nghe những lời bàn tán cố ý nhắm vào mình.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như này cơ chứ !?
Những câu hỏi đó cứ liên tục liên tục xuất hiện trong đầu khi tôi có gắng chạy trốn ánh mắt của bọn người đấy, mặc cho tôi bỏ chạy đến bất cứ chổ nào trong ngôi trường này tôi vẫn không thể tránh khỏi hàng trăm cặp mắt khinh bỉ hướng về phía mình.
Đỉnh điểm có những kẻ đến tìm tôi sau khi lớp hết tiết, chúng là những tên thích Shina nhưng không dám tỏ tình với cô ấy.
" Này tao là Kuro, còn mày là thằng đã tỏ tình với Shina nhưng bị cô ấy từ chối rồi đẩy cô ấy xuống sông đúng không ? "
" Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi là tôi không có làm. "
Tên này có dáng người khá cao ráo và có một mái tóc màu đen, đôi mắt của hắn đầy sự coi thường nhìn về phía tôi.
" Hắn nói dối đấy, chính tai tớ nghe được hắn đẩy Shina sau khi cô ấy từ chối hắn. "
Một tên khác đứng sau tên Kuro nói vào.
" Còn chối nữa sao thằng khốn !? "
* Binh *
* Ầm ! *
Tên Kuro đó lao đến đánh vào mặt khiến tôi văng ra khỏi chổ ngồi.
" Thằng chó chỉ tại mày mà Shina đã nghỉ học tạm thời mày có biết không hả !? "
" Tôi đã nói đó chỉ là hiểu lầm ! "
Dù có hét lên thì tên Kuro này cứ bỏ ngoài tai những lời nói của tôi, hiện giờ tên này cũng giống như bao người khác chẳng chịu nghe tôi nói gì cả.
" Mày tính đi đâu hả thằng hèn ? "
Tôi đứng dậy tính rời khỏi lớp nhưng hắn đã ngăn tôi lại, lúc đó tôi nhìn mọi người xung quanh lớp học của mình nhưng chẳng có mấy ai tỏ ra lo lắng hay quan tâm gì cả.
Ánh mắt họ lúc đó như muốn nói " Đáng đời " " Vừa lắm " " Đánh c·hết nó đi. " những ánh mắt đầy sự coi thường và khinh bỉ tôi.
Khi ấy tôi nhận ra mình đã hoàn toàn bị cô lập, chẳng một ai đứng về phía tôi cả. Có lẽ đây chính là hậu quả cho việc ảo tưởng của tôi, và cũng có lẽ tôi xứng đáng nhận nó.
" Xem ra mọi người đều đứng về phía tao nhỉ. "
" Đánh cũng đã đánh rồi giờ cậu muốn gì nữa chứ ? "
" Một cái thôi thì mày nghĩ vậy là đủ sao ? Những gì mày gây ra cho Shina thì nhiêu đây chẳng bao giờ là đủ cả ! "
Hắn ta bắt đầu bước đến phía tôi với nụ cười đắc chí trên mặt.
" C·hết đi thằng khốn. "
* Binh binh !! *
* Ầm ! *
Sau đấy tên đó lao đến đấm vào bụng tôi một phát và thêm một phát ngay mặt khiến tôi văng vào bàn bên cạnh.
Tiếng động ấy đã thu hút tất cả học sinh của lớp kế bên, mọi người bắt đầu tập chung lại bàn tán xôn xao về việc đang diễn ra lúc đó, có một số học sinh đã chạy lên nói với giáo viên và sau đó tôi và tên Kuro đã bị triệu tập lên phòng hội đồng.
Khoảng mười phút sau cha tôi được mời lên làm việc với nhà trường, tôi đã cố gắng tránh mọi việc trở nên ồn ào nhất có thể vì đây chính là điều tôi lo sợ nhất sẽ xảy ra.
Khi giải quyết xong mọi chuyện tôi về cùng với cha mình, trên đường đi ông ấy im lặng chẳng nói gì cả.
Về đến nhà cha tôi lập tức kêu tôi vào phòng để tránh mẹ tôi biết được, khi bước vào phòng ánh mắt của ông ấy lập tức trở nên đáng sợ khác hẳn so với lúc trong trường học.
" Giờ mày có gì muốn nói không ? "
Tông giọng trầm xuống đến mức tôi có thể cảm thấy rằng ông có thể đ·ánh c·hết tôi bất cứ lúc nào vậy.
" Xin cha hãy tin con, không hề chủ ý gây ra cuộc ẩ·u đ·ả đó, chính cậu ta mới là người đánh con trước ạ ! "
Tôi lập tức cố gắng giải thích cho ông ấy hiểu mọi việc đã diễn ra thế nhưng ánh mắt của ông ấy vẫn không thay đổi, vẫn là ánh mắt đầy đáng sợ đó.
" Vậy việc mày đẩy một cô gái xuống sông là như thế nào ? "
" Dạ- "
Lúc ấy tôi vô cùng bất ngờ vì không biết tại sao ông ấy lại biết đến chuyện đó, nhà trường vẫn chưa nói gì với cha tôi kia mà ?
" Quả nhiên mày thực sự đẩy cô gái đó nhỉ. "
" Không co- "
* Chát *
Không nghe tôi giải thích ông ấy tiến đến đánh cầm sợi dây nịt trên tay quất thẳng vào mặt tôi, khi nhận cú như trời giáng ấy tôi đứng đơ người ra nhìn về phía cha mình.
" Mày dám dùng cặp mắt đó nhìn tao sao ? "
Khi đó tôi đã nghĩ người đàn ông này có thật sự là cha của tôi không ? Chẳng hề nghe con trai mình giải thích dù chỉ một chút, liệu rốt cuộc tôi có phải con người đàn ông này ?
Rốt cuộc trong ánh mắt lạnh lùng đó có tồn tại sự yêu thương của một người cha không !?
" Đến cả cha cũng như họ sao ? "
Khi ấy tôi chỉ biết nói câu đó rồi chạy khỏi ngôi nhà.