Chương 8: Người Mẹ
**Chương 8: Người Mẹ**
Khi còn là một đứa trẻ tôi vẫn luôn sống trong sự quản lí nghiêm khắc của cha mình, ông ấy vẫn như thế dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cha tôi vẫn không bao giờ thay đổi nguyên tắc của mình.
Lúc nào cũng vậy cha luôn là người chửi mắng tôi mỗi khi tôi làm sai việc gì đó dù là nhỏ nhất ông ấy cũng bắt tôi quỳ xuống tầm 30 phút đến 1 tiếng để ăn năn hối lỗi về việc mình đã làm.
Khi ấy mẹ luôn là người xin ông ấy bỏ qua cho tôi, vào những lúc như thế ông mới dịu đi cơn giận của bản thân.
Đối với tôi mẹ luôn là một người vô cùng lạc quan và tích cực, bà ấy luôn cũng nở một nụ cười đầy vui vẻ trên khuôn mặt.
Không giống như trong truyện tranh hay cổ tích miêu tả về người phụ nữ xinh đẹp nhất có mái tóc vàng óng ả, mẹ tôi là một người phụ nữ có mái tóc đen tuyền mượt mà và bà sỡ hữu một khuôn mặt đẹp tựa như thiên thần vậy.
Với tính cách nhân hậu luôn giúp đỡ những người xung quanh, bà luôn được mọi người yêu quý và kính nể. Không chỉ thế bà còn sỡ hữu chỉ số iq cực kì cao lên đến 295, có thể nói bà là một người phụ nữ hoàn hảo nhất về mọi mặt.
Có lần tôi đã hỏi mẹ rằng tại sao bà lại chọn người nghiêm khắc như cha ?
" Bởi vì cha con luôn là người xuất hiện mỗi khi mẹ cần nhất, ông ấy bảo vệ và che chở cho mẹ những lúc mẹ gặp khó khăn, cha con luôn yêu thương và quan tâm mẹ. Đó chính là lí do mẹ chọn ông ấy"
Đấy là những gì mà mẹ tôi nói về cha, mỗi khi nói đến ông ấy bà luôn nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, chỉ cần nhìn nụ cười ấy thì tôi đã biết bà yêu ông ấy đến nhường nào.
Khác với những lứa cùng tuổi, vì để đạt đuợc thành tích cao nên từ lúc nhở tôi đã có những lịch học vô cùng dày đặt và chẳng có một khoảng thời gian nghỉ với thời gian đi chơi như bao đứa trẻ khác.
Sáng học từ 6h30-11h30 rồi chiều thì từ 1h-17h30, sau đó phải đi học thêm từ 18h-21h, tối phải làm bài tập đến 23h mới được đi ngủ. Chủ nhật tôi cũng phải đi học thêm chẳng có lấy một ngày nghỉ nào cả, không chỉ thế khi vào lớp tôi còn bị bạn bè trêu chọc gọi là con robot vì chỉ biết học với học, họ đem tôi ra làm trò cười với mọi người vì vậy tôi chẳng có lấy một người bạn nào cả.
Dần dần những áp lực áp lực từ đó cứ tiếp tục tích tụ trong tôi rồi cho đến một ngày tôi đã muốn tìm đến c·ái c·hết để giải thoát cho mình.
Bạn thử nghĩ xem, với những áp lực đó thì đứa trẻ nào có thể vượt qua không cơ chứ ?
Phần lớn chúng sẽ phát điên hoặc là tìm cách giải thoát cho bản thân khỏi chiếc lồng nuôi nhốt mình, một chiếc lồng giam cầm kiểm soát từng lời nói cử chỉ và cuộc đời của chúng.
Vào buổi chiều ngày hôm đó nhân lúc không có ai ở nhà tôi vào bếp lấy con dao được đặt ngay canh tủ chén ra.
" Chỉ cần mình làm vậy thì mình sẽ được giải thoát. "
Cầm nó trên tay tôi lẩm bẩm điều đó trong miệng mình, nếu bạn nghĩ tôi có sợ hãi không thì tất nhiên là có chứ, ai mà lại không s·ợ c·hết. Thế nhưng mong muốn được giải thoát khỏi chiếc lồng ấy nó lại còn lớn hơn những thứ gọi là nỗi sợ vào khi đó, cầm chắc con giao mà lúc đó tôi xem là chìa khóa của mình, tôi từ từ đưa lên trên sát ngay cổ rồi chuẩn b·ị đ·âm thì-
" Con làm gì thế Alma !!? "
Một giọng nói phát lên ngay lúc tôi chuẩn bị chấm dứt tất cả, mẹ tôi bà ấy đã kịp phát hiện điều đấy, bà ngay lập tức lao đến dựt con dao trên tay tôi và quăng nó ra xa.
" Tại sao con lại làm vậy !? "
Nhìn vào tôi giọng nói của bà ấy run rẩy, những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt của bà.
Hành động của bà khác hẳn những gì tôi nghĩ, cứ tưởng rằng bà ấy sẽ chửi tôi khi thấy con mình làm điều dại dột.
Có thể nói vào giấy phút đó thì đấy là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh mẹ mình khóc, một người luôn lạc quan và lúc nào cũng nở một nụ cười vui vẻ vậy mà giờ đây lại đang khóc một cách đau buồn trước mắt tôi, khi ấy tôi đã nhận thấy mình đã gây ra một chuyện vô cùng tồi tệ mà chính bản thân không thể tha thứ được.
" Co...con xin lỗi ạ. "
Những gì tôi có thể làm lúc ấy chỉ là nói lời xin lỗi đến bà ấy chứ không thể làm gì khác cả.
" Xin lỗi...xin lỗi sao ? Nếu mẹ về trễ một chút thôi thì dù con có xin lỗi hàng trăm hàng ngàn lần thì mẹ cũng không thể nào tha thứ cho chính mình được con có biết không Alma !? "
Nói rồi mẹ ôm tôi vào lòng òa khóc như một đứa trẻ vừa xuýt mất đi thứ thứ gì đó quan trọng nhất cuộc đời mình, khoảng khắc ấy tôi có thể cảm nhận rõ được cơ thể bà vô cùng run rẩy đến nhường nào, đôi bàn tay đó ôm chặt lấy tôi như sợ rằng chỉ cần thả lỏng một chút thôi tôi có thể biến mất khỏi bà bất kì lúc nào.
" Tại sao con lại làm vậy ? Hãy kể cho mẹ nghe được không Alma ? "
Bà ấy nhẹ nhàng đặt tay trên mặt tôi và hỏi một cách dịu dàng, lúc đó tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay của mẹ mình.
Sau đấy tôi đã kể lại cho mẹ nghe về những áp lực mà mình phải chịu đựng suốt thời gian qua, từng lời mà bản thân nói ra tôi giải phóng toàn bộ những gì phải chịu đựng suốt khoảng thời gian đó, khi nghe những gì mà tôi nói bà ấy càng ôm chặt hơn trước.
" Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi vì đã không hiểu thấu được những gì con đã chịu đựng, mẹ thực sự xin lỗi. "
Càng nói nước mắt bà càng rơi nhiều hơn, lúc tôi đưa tay mình lên lau nước mắt cho mẹ.
" Không, con mới là người xin lỗi. Con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn, xin lỗi vì đã làm mẹ khóc ạ. "
Khi đó mẹ ôm lấy tôi suốt cả buổi chiều, có lẽ bà sợ nếu bỏ tôi ra thì sẽ không được nhìn thấy tôi thêm một lần nào nữa.
" Nè Alma... "
" Sao ạ ? "
khi trời gần sập tối thì cuối cùng mẹ mới dần buông tôi ra.
" Con có thể hứa với mẹ một chuyện được không ? "
" Chuyện gì ạ ? "
" Sau này con đừng làm chuyện này thêm một lần nào nữa được không Alma ? "
Bà ấy vừa nói vừa nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dịu dàng, phải nói rằng đó chính là ánh mắt đẹp nhất trong cuộc đời tôi từng thấy được.
" Vâng con hứa ạ, con sẽ không bao giờ làm thế nữa. "
Tôi vừa nói vừa cúi đầu mình xuống hối lỗi với mẹ.
" Cảm ơn con. "
Nói rồi bà lấy tay xoa đầu tôi, bàn tay ấm áp ấy cứ như một liều thuốc chữa lành từng v·ết t·hương trong tôi vậy.
" Con đi với mẹ một lại đây một chút nhé. "
Mẹ ngồi dậy dẫn tôi vào phòng bà rồi đi đến chiếc tủ trang điểm, từ trong đó bà lấy ra một hộp chiến hộp nhỏ đã rỉ sét màu xanh. Có lẽ nó đã có tuổi đời còn lâu hơn số tuổi của tôi nữa, sau đấy mẹ mở chiếc hộp ấy ra thì bên trong đó là những cây màu sáp khá cũ kĩ.
" Đây là những cây màu mẹ dùng khi còn đi học, nó rất quan trọng đối với mẹ. Giờ mẹ sẽ đưa lại nó cho con, vì còn khá ít nên chỉ những lúc bản thân con thấy mình như muốn từ bỏ tất cả hãy dùng nó nhé. "
Vừa nói mẹ tôi vừa dùng tay xoa những cây cũ kĩ ấy.
" Nhưng không phải nó rất quan trọng với mẹ sao ạ ? "
" Không, đối với mẹ còn một thứ quan trọng hơn những cây sáp màu này và quan trọng nó hơn tất cả, đó chính là con Alma à. Với mẹ con là vô giá, không có thứ gì có thể thay thế được con cả, vậy nên những cây màu này sẽ thay mẹ bảo vệ cho con khi không có mẹ bên cạnh. "
Nghe được những lời ấy từ mẹ tôi vô cùng xúc động vì không ngờ rằng bà lại yêu thương tôi đến như thế.
" Cám ơn mẹ. "
Tôi đưa tay nhận lấy hộp màu ấy và ôm chúng vào lòng mình.
Khoảng một thời gian sau tôi bắt đầu vẽ các bức tranh, tất nhiên không phải bằng những cây màu mà mẹ cho bởi vì đối với tôi nó cũng vô cùng quý giá nên tôi đã cất chúng vào học tủ.
Thời gian trôi qua đến năm 8 tuổi lúc đó tôi đang vẽ trong phòng mình thì cha đột ngột bước vào phòng cùng với khuôn mặt giận dữ, khi ấy tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ông ấy liền giật lấy bức vẽ của tôi và xé nó đi.
" Cha, sao cha lại làm thế ạ !? "
Tôi hỏi ông ấy trong sợ hãi, có thể nói ông ấy là người tôi sợ nhất trong cuộc đời của mình.
" Tao nghe nói sau này mày sẽ trở thành tác giả truyện tranh sao ? "
" D-Dạ... "
Giọng nói nghiêm nghị cùng với tông giọng giận dữ hướng thẳng đến tôi, cơ thể tôi lùi lại như nó muốn mách bảo rằng hãy chạy đi nếu không tôi sẽ bị ông ấy đ·ánh c·hết.
" Bộ mày điếc à ? Tao hỏi mày sau này mày muốn trở thành họa sĩ truyện tranh sao !? "
Ông lấy ra tờ giấy từ trong túi và đưa nó ra trước mắt tôi.
" Dạ đúng ạ. "
Đó là những gì tôi ghi vào trong tờ giấy của nhà trường khảo sát ước mơ của học sinh lúc trước.
" Tại sao có bao nhiêu thứ mày không chọn mà lại chọn cái nghề mà chẳng nuôi sống nổi bản thân mày chứ !? "
" Dạ là....bởi vì....con thực sự yêu thích nó ạ. "
" Gì chứ ? "
* Chát ! *
Khi nghe được những lời đó ông càng trở nên giận dữ, ông ấy lao đến tát tôi sau đó cầm lấy cây chổi gần đó lên vụt vào người tôi.
" Yêu thích sao ? Mày chả khác gì ông ta cả, chẳng bao giờ hiểu được tầm quan trọng của những thứ mình đã chọn. "
Lúc đó tôi không hiểu người mà cha nói đến là ai, nhưng giờ tôi đã biết được người mà cha tôi nói đến lúc đó là ông nội.
* Chát chát *
" Cha ơi con đau quá, xin người đừng đánh con nữa mà ! "
Từng roi vụt xuống tôi đều cảm nhận được nỗi đau mà nó mang lại cho cơ thể mình, dù cho cầu xin đến thế nào ông ấy vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục vung đánh, khi nhận ra điều đấy tôi dần từ bỏ việc cầu xin và chấp nhận nó.
" Anh ơi đừng đánh nữa, nếu không thằng bé sẽ c·hết mất em xin anh ! "
Mẹ tôi khi vừa mới đi mua đồ về thì sốc trước cảnh tượng tôi bị cha đánh, ngay lập tức bà bỏ bịch đồ xuống chạy đến ôm tôi vào lòng để bảo vệ.
" Em đang làm gì vậy ? Buông nó ra, anh phải dạy dỗ nó để nó nhận ra thức được thứ ước mơ nó chọn là sai lầm!! "
" Không em xin anh, nếu đánh nữa thì thằng bé sẽ c·hết mất !! "
Cha tôi cố kéo mẹ ra khỏi tôi nhưng bà ấy vẫn không từ bỏ, bà liên tục cầu xin ông ấy tha cho tôi.
" Được rồi, nhưng anh sẽ nhốt nó trong phòng để nó tự kiểm điểm bản thân mình. "
Sau một lúc ông ấy cũng từ bỏ trước sự kiên trì của bà ấy và dẫn tôi đến một căn phòng tối rồi nhốt tôi vào trong đó, tôi có nghe ông ấy nói với mẹ là sẽ để tôi ở trong này khoảng một tuần, ông ấy cũng cấm bà đến thăm tôi nữa.
Trong căn phòng này là một màu đen tăm tối, tôi chẳng nhìn thấy gì ở trong đây cả.
Mười phút mười lăm phút rồi đến ba mươi phút thời gian cứ thế dần trôi đi đến mức tôi không còn có thể đếm được nữa.
Tôi bắt đầu ngước lên nhìn xung quanh thế nhưng nó vẫn cứ thế, vẫn chẳng thấy mà cũng chẳng có gì ở trong đây ngoài một màu đen tuyền lạnh lẽo, sự sợ hãi trong tôi dần một tăng lên nhưng chẳng có ai ở đây để tôi ôm lấy.
Vô cùng sợ hãi trước thứ bóng tối ấy nên tôi ngồi thu mình lại một góc tường và nước mắt bắt đầu rơi ra xuống sàn.
" Ai đó, làm ơn có ai không cứu con với "
Bất giác tôi nói ra lời nói đấy, có lẽ vì quá sợ hãi nên vào lúc đó tôi chẳng biết mình đã nói câu đó.
" Nè Alma con có nghe mẹ nói không ? "
Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi tên mình.
Giọng nói của bả ấy lúc nào cũng vậy, luôn ấm áp và dịu dàng, nghe được giọng nói của mẹ cảm giác sợ hãi trong tôi dần vơi đi phần nào.
" Con....có nghe ạ. "
Tôi lấy lại bình tĩnh và trả lời bà.
Mẹ đã lén bố đến thăm tôi, có lẽ bà ấy sợ tôi cô đơn trong căn phòng rồi lại nghĩ quẩn rồi làm những chuyện như lúc trước.
" Con đừng sợ hãi gì cả vì đã có mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ luôn đến thăm con. "
" Vâng ạ. "
Cứ thế mỗi ngày bà ấy đều lén cha đến thăm và trò chuyện với tôi, nhờ có mẹ mà tôi đã không còn cảm thấy cô đơn và sợ hãi như trước nữa.
An ủi hay động viên bà đều không làm chúng, thay vào đó mẹ lại kể cho tôi nghe những câu chuyện mà thời còn là học sinh và sinh viên bà đã trải qua cùng những người bạn của mình. Nghe được những câu chuyện của mẹ tôi dần vui vẻ trở lại, không chỉ thế tôi còn muốn mình có thể mau chóng trải nghiệm cuộc sống học đường như mẹ đã từng trải qua.
Thế nhưng liệu tôi có làm được không ? Liệu tôi có thể vui vẻ được như mẹ khi mà giờ đây tôi đang sống trong chiếc lồng ấy ?
Ngày hôm sau mẹ lại đến thăm tôi như mọi khi, vẫn cứ như lúc trước mẹ lại kể cho tôi nghe những câu chuyện của mình.
" Alma con đừng ghét cha con nhé, có thể ông ấy làm thế chỉ vì muốn tốt cho con thôi. "
Vài phút sau khi kể xong mẹ nói với tôi những lời ấy.
" ..... "
Lúc đó tôi im lặng không nói một lời nào cả, vì nếu ông ấy muốn tốt cho sao lúc nào cũng đánh tôi cơ chứ ?
" Alma con còn ở đó không ? "
Giọng nói của mẹ trở nên nên lo lắng vì sợ tôi làm điều gì dại dột.
" Còn...ạ "
" May quá, nếu còn thì con phải nói gì chứ, con làm mẹ lo lắm đấy. "
" Chỉ là.....con nghĩ nếu cha quan tâm tại sao lại lúc nào cũng nghiêm khắc, lúc nào cũng đánh con và tại sao lại cấm cản ước mơ của con kia chứ ? "
Đúng vậy, khi đó một phần trong tôi vô cùng ghét người cha này.
" Ông ấy nghiêm khắc bởi vì ông ấy muốn con nên người, nếu như không nghiêm khắc dạy dỗ thì con có thể lạc lối trên chính con đường mình đi Alma. "
" ....... "
" Ông ấy cấm cản ước mơ của con vì nghề con chọn rất khó để nuôi sống bản thân con trong tương lai. Tác giả truyện tranh có mức thu nhập rất thấp và nó phải phụ thuộc rất lớn vào lượng người đọc mới có mức thu nhập ổn định. "
Mẹ tôi ân cần giải thích cho tôi nghe mọi thứ.
" Vậy nên nếu con chọn nghề này con rất khó để sống một cuộc sống bình thường như bao người trong tương lai của con. "
" ..... "
Tôi vẫn im lặng chẳng nói gì cả, vì khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ nên không hiểu hết những gì bà nói.
" Alma ?.....Alma con còn ở đó không ? "
" Còn ạ. "
Có lẽ vì sợ tôi biến mất nên bà ấy vẫn luôn hỏi tôi còn ở đây không, mẹ luôn lo lắng cho tôi như thế sao ?
" Mẹ sẽ đặt tay mẹ lên cánh cửa vì thế sẽ đặt tay mình lên cùng mẹ nhé, mẹ muốn cảm nhận được con vẫn còn đó qua cánh cửa này. "
" Vâ....Vâng ạ. "
Tôi từ từ tiến đến cánh cửa ấy, khi đặt tay lên nó dù cách nhau một cánh cửa nhưng không hiểu vì sao tôi cảm thấy rất rõ mẹ đang ngồi ngay cạnh mình.
Sau đó tôi dựa người mình vào nó, dù đã bị ngăn cánh bởi cánh cửa ấy tuy nhiên tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của mẹ. Sự sợ hãi trong tôi dần tan biến và tôi bắt đầu nhắm mắt lại để cảm nhận sự ấm áp của mẹ rõ hơn từng chút một.
" Hứa với mẹ con hãy luôn ở cạnh mẹ, đừng biến mất nhé Alma. "
" Vâng ạ. "
Từ từ tôi dần ngủ th·iếp đi sau cuộc nói chuyện với mẹ.