Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Liệu Sự Tồn Tại Của Tôi Là Sai Lầm ?

Chương 10: Giận Dữ




Chương 10: Giận Dữ

**Chương 10: Giận Dữ**

Sau khi tôi rời khỏi nhà thì trời cũng đã bắt đầu sụp tối, có lẽ giờ mẹ cũng đã phát hiện mọi việc rồi nhỉ, hy vọng bà ấy không chạy ra ngoài tìm tôi.

" Haaa.....mình nên làm gì đây nhỉ ? "

Dù rời khỏi nhà nhưng hiện tại thì tôi vẫn chưa biết là sẽ đi đâu và làm gì cả, nếu bây giờ về nhà và nhận lỗi tôi cũng sẽ bị cha mình đ·ánh c·hết thôi nên tốt nhất cứ ở ngoài vài hôm vậy.

Hiện tại tôi đang lang thang trên một con đường vắng vẻ ít người qua lại, chắc vì trời đã bắt đầu sụp tối nên mọi người cũng đã dần về nhà ăn tối cùng với gia đình của mình.

" Ăn tối cùng gia đình sao ? "

Cứ tưởng rằng hôm nay sẽ được ăn một buổi sinh nhật thật hạnh phúc vậy mà mọi chuyện lại thành ra như vầy.

Từ trước đến nay bữa tối của gia đình tôi hầu như không có mặt cha ở đấy, kể cả sinh nhật tôi cũng thế hầu như chẳng mấy khi ông có mặt, cũng phải thôi lúc nào ông ấy cũng bận rộn với công việc để nuôi gia đình kia mà.

" Có lẽ mình nên tìm gì đó ăn nhỉ. "

Vì khá là đói nên tôi đến tiệm tạm hóa gần đó kiếm gì đó bỏ bụng, lúc đó trong túi tui chỉ còn tầm 200.000 gen nên nếu cố gắng tính toán thì có thể cầm cự được 4 ngày.

Tôi đi vào tiệm tạp hóa lượn một vòng xem có gì đó rẻ để mua ăn không, tôi không thể đến các tiệm bán cơm hay gì khác được vì chi phí khá là mắc nên nếu chi tiêu bừa bãi thì tôi sẽ c·hết đói mất.

Đi lướt qua khoảng ba quầy đồ ăn liền thì giá của chúng cũng ít nhất 50.000 gen, nếu bây giờ mà mua thì mấy ngày sau tôi phải nhịn đói mất. Đành bỏ qua chúng tôi đến mấy quầy tiếp theo thì thấy vài bịt xút xích có giá khoảng 15.000 gen và trong đó có 6 cây, thấy thế tôi liền lấy hai bịt rồi sau đó ra thanh toán với nhân viên.

Sau khi thanh toán xong tôi ra khỏi cửa tiệm tìm nơi nào đó có thể nghỉ ngơi để ngủ lại qua đêm, tôi đi đến một cây cầu gần đó và bước xuống dưới cầu. Dưới này không tuy khá tối nhưng nơi đó là chổ tốt nhất lúc đấy tôi có thể nghĩ đến.

Điện thoại tôi đã bỏ lại ở nhà nên cũng chẳng thể lấy ra soi sáng chổ này được vì thế chỉ còn cách tận dụng ánh sáng của mặt chăng để nhìn, tôi lấy hai bịt xúc xích đã mua lúc nãy ra rồi bắt đầu xé chúng ra ăn.

" Vị cũng không tệ so với giá thành của nó nhỉ. "

Thường thì những loại này chúng đều có vị rất tệ nên giá thành khá rẻ và chẳng ai mua chúng cả nhưng bịt tôi mua có vị khá ổn so với những loại khác, tôi mua hai vị khác nhau, một là vị thịt xông khói còn vị kia là bò bít tết.

" ..... "

" Rốt cuộc mình đã làm gì sai để phải chịu những việc này ? "

Vừa ăn tôi vừa cảm thấy tủi thân với những việc đã xảy ra với mình từ đó đến giờ, những chuyện bất hạnh luôn đến với tôi dù cho tôi chẳng làm gì có lỗi đi chăng nữa.

Sau đó tôi ngồi dựa lên tường và nhìn lên bầu trời, mây đen đang bắt đầu che đi ánh sáng của mặt trăng cùng với những ngôi sao cuối cùng. Có lẽ tối nay sẽ có một trận mưa khá lớn, cũng may tôi đã tìm được chổ trú ẩn là dưới chân cây cầu này nếu không thì tối nay chắc sẽ bị cơn mưa làm cho bệnh mất.

" Chắc giờ mình cũng nên ngủ một tí để lấy sức kiếm ăn vào ngày mai. "

Nhắm mắt lại tôi dần dần th·iếp đi.

* Đùng Đùng !! *

Ngủ được một lúc thì nghe thấy tiếng sấm nên tôi chợt tỉnh giấc, cơn mưa bắt đầu trút xuống. Có một số chổ bị tạt vào nên tôi bèn đi ngồi vào sâu hơn một chút.

" Lạnh quá "

Do mưa nên tôi càng lúc càng cảm thấy lạnh, lúc chạy ra khỏi nhà tôi không mang theo áo khoát nên hiện tại trên người tôi chỉ có mỗi bộ đồng phục đi học.

" Giờ chỉ còn cách cố chịu đợi qua đến ngày mai vậy "

Đúng vậy hiện tại dù có than vãn cũng chẳng được gì nên tôi đành cố chịu đựng đợi tới sáng mai thôi.

* Bịch bịch *

Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó, hình như không chỉ có một người.

" Mẹ nó, ướt hết cả rồi cơn mưa c·hết tiệt ! "



" Biết sao được đành chịu thôi. "

Hình như họ là một nhóm côn đồ, gồm có 4 người.

Tên đầu tiên khi mới bước vào liền than thở hắn có mái tóc đỏ và dáng người khá đô con, tên thứ hai nói chuyện sau tên đó thì có mái tóc xanh nhưng lại nhỏ con nhất đám.

" Thật là sao trời lại đổ mưa vào lúc này kia chứ ? "

Tên nói chuyện tiếp theo này hắn có mái tóc màu tím và có chiếc răng lòi ra như răng chuột vậy.

" Đúng vậy chúng ta đang c·ướp tiền của ả đàn bà kia suôn sẻ kia mà, đột nhiên trời đổ mưa xuống bực thật. "

Còn gã này thì trái ngược hoàn toàn với 3 tên kia, hắn vô cùng điển trai, một mái tóc 2 mái vô cùng thời trang màu vàng và có thân hình vô cùng hoàn hảo. Nếu nói hắn có liên quan đến bọn côn đồ này chắc chẳng có ai tin đâu, đến cả tôi hiện giờ cũng không tin được nữa là.

" Xì~ dù nói thế nhưng chúng ta vẫn lấy được ví của ả và mày cũng kịp cho ả ta một dao ngay mặt rồi còn gì, vết dao đó khá sâu nếu tao đoán không nhầm chắc nó sẽ để lại sẹo trên khuôn mặt ả đấy. "

Tên vừa nói là tên có mái tóc tím.

Hình như bọn nó không hề để ý đến sự hiện diện của tôi, cũng phải thôi vì tôi đang núp ở góc tối nhất của chân cầu này kia mà.

" Ai bảo con ả đó không chịu đưa luôn cái ví mà chỉ muốn đưa tiền, cứ nhất quyết xin lại tấm hình của con trai mình và chiếc ví, cứ van xin mãi làm tao bực quá nên quẹt một dao lên mặt nó luôn. "

Nói xong tên điển trai đó bày ra vẻ mặt thỏa mãn, dường như chúng đang nói về một ai đó thì phải.

" Hình như trong cái ví đó có hình con trai của ả đấy, mày lấy ra xem thử xem. "

Tên có mái tóc đỏ tiến tới hỏi.

" Tao không quan tâm con trai của cô ta, thứ tao quan tâm chính là số tiền trong cái ví này. "

Nói xong hắn lấy chiếc ví từ trong túi hắn, sau đó mở chiếc ví ra hắn lấy toàn bộ số tiền bên trong đó chia cho ba tên kia.

" Vậy nhá, đã chia đều cho cả lũ. "

Cái tên điển trai vui vẻ moi tiền từ trong ví ra đưa cho cả đám.

* Bộp *

Khi chia xong hắn ném chiếc ví đi, vô tình nó lại văng về phía của tôi.

" Đây là.... "

Nhìn thoáng qua thì tôi nhận ra đây chính là chiếc ví của mẹ ngay lập tức, vì đây chính là món quà sinh nhật tôi tặng cho bà ấy lúc mình còn 6 tuổi kia mà.

" Này ai sau lưng mày vậy ? "

Cầm lấy chiếc ví lên tôi đi lại chổ tên có điển trai vừa ném chiếc ví, khi thấy tôi phía sau đồng bọn tên tóc xanh liền chỉ tay hỏi.

" Mày nói gì cơ ? "

* Binh *

Khi hắn vừa quay lại tôi liền đấm một cú thật mạnh vào mặt hắn khiến hắn lăng ra đất.

" Cái-cái gì vậy !? "

Tên tóc tím hoảng hốt.

" Chúng mày dám làm tổn thương bà ấy sao ? "

Lúc ấy tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân mình lại nhưng cứ nghĩ đến những gì bọn chúng làm với mẹ, tôi không thể ngăn cản được sự giận dữ đang xâm chiếm ấy.



" Mày là ai hả ? "

Gã tóc đỏ nghe thế liền hỏi.

" Tao là con của người phụ nữ bọn mày đã c·ướp đấy. "

" Ồ~ hóa ra là thằng con của ả đàn bà đó. "

Tên tóc xanh nãy giờ im lạng cũng bắt đầu tiếng.

Sau khi lấy lại được bình tĩnh từ việc đồng bọn của mình bị đấm bất ngờ thì chúng nó bắt đầu nở ra nụ cười thích thú khi tôi nói thân phận của mình, tên vừa mới bị tôi đấm ngã đã đứng dậy cùng với ba tên đồng bọn của hắn bắt đầu vây quanh tôi.

" Cái ánh mắt vô cảm đó của mày khá là thú vị đó nhóc, tao rất hứng thú với cặp mắt đó. "

Gã điển trai vừa mới bị tôi đấm vẫn còn sức khoe mẽ cơ đấy.

Mà hắn nói mắt sao ? Tôi cứ nghĩ đôi mắt của mình biểu hiện ra lúc này là sự giận dữ chứ, nhưng hắn lại nói nó vô cảm là sao ?

Mà giờ tôi cũng chẳng bận tâm nữa, bây giờ tôi chỉ muốn đập nát bọn nó ra mà thôi.

" Xông lên anh em !! "

" Ừ ! "

Sau khi tên tóc xanh ra lệnh thì cả đám chúng nó đồng thanh hùa theo lao lên.

Lúc cả đám bọn nó lao về phí tôi thì tôi liền cúi người xuống đưa chân ra xoay một vòng tròn gạt giò hết bọn nó.

Không để chúng có cơ hội đứng dậy đánh trả, ngay lập tức tôi lao đến bồi thêm một cú đá vào bụng từng tên một.

" Hự- "

" A- "

" Hự- "

Sau khi nhận cú đá đó cả 3 tên đều ôm bụng của mình, lần lượt là tóc đỏ, tím và tên điển trai.

" Mày không giúp đồng bọn của mình sao ? "

Từ nãy đến giờ tên này chỉ đứng ở ngoài quan sát, hắn có mục đích gì sao ?

" Ha, mày cũng có bản lĩnh đó, tao muốn đánh một trận công bằng với những tên có thực như mày nhóc. "

" Vậy thì vào đây. "

Sau đó tôi và hắn bắt đầu thủ thế chuẩn bị chiến đấu.

* Vù *

* Vụt *

3 giây sau sau khi bắt đầu thủ thế tên đó lao đến với một tốc độ cực nhanh đá từ phía bên phải của tôi từ dưới lên, ngay lập tức tôi né được và đáp trả lại hắn một cú đấm cũng từ bên phải, tuy nhiên hắn cũng né được cú đấm đó.

" Phản xạ của mày khá nhanh đó- "

* Binh *

Không để cho hắn nói chuyện, tôi tận dụng sơ hở đó tung một cú đá vào mặt hắn. Đây là hiện thực chứ không phải trong phim hay truyện tranh gì cả, chẳng ai ngu ngốc đến nổi chờ bạn nói hết câu đâu vì khi đó sẽ lộ ra điểm yếu của bản thân ngay.

" Thằng khốn bỉ ổi. "



" Ngu thì c·hết. "

Hiện tại hắn đang nằm trên đất than vãn, có lẽ cũng khá choáng sau cú đá của tôi.

* Binh binh *

Tận dụng thời cơ đó tôi lao đên đá liên tiếp 2 cú vào đầu hắn, sau đó hắn liền ngất tại chổ

" Đừng đừng qua đây. "

Khi đánh bại tên to con nhất tôi liền quay sang nhìn ba tên kia, ngay lập tức chúng bắt đầu đứng lên và bỏ chạy.

" Bọn mày nghĩ có thể thoát sao ? "

Tôi cúi xuống nhặt một hòn đá vừa tay nhắm vào chân tên côn đồ tóc vàng, sau đó tung một cú ném thật mạnh vào chân phải hắn.

* Bốp *

" Aaaa !!! "

Ngay khi nhận cú đó hắn lập tức ngã xuống ôm chân mình và hét lên đầy đau đớn.

" Mày chính là kẻ tao không thể tha thứ nhất đó thằng rác rưởi. "

" Không làm ơn hãy tha cho tôi, từ giờ tôi sẽ không dám làm thế nữa, XIN CẬU !! "

Tôi từ từ tiến về phía hắn, vẻ mặt lúc đó của hắn như nhìn thấy một con quỷ vậy, hắn liên tục cầu xin sự tha thứ từ tôi nhưng tôi không nhân hậu tới mức tha cho kẻ làm hại đến gia đình của mình đâu.

* Rắc rắc *

" Aaaaaa !!! "

Tôi tới gần hắn sau đó bẽ từng ngón tay một, phải bẽ gãy những ngón tay rác rưởi đã làm hại mẹ của tôi.

Tại sao bà ấy lại tìm tôi trong cái thời tiết này chứ ? Tại sao mẹ phải đi tìm tôi như thế để rồi phải chịu vết dao của hắn !?

Đó là tại vì mình, đúng rồi nếu như không phải vì mình bỏ đi bà đã không xảy ra chuyện như vậy, phải đó chính là lỗi của mình.

" La....làm ơn hãy....hãy tha cho tôi "

" Lúc mẹ tao cầu xin bọn mày thì bọn mày có tha cho bà ấy không ? "

Giọng nói của hắn cũng đã bắt đầu trở nên nặng nề hơn trước, nhưng tôi không muốn dừng lại, tôi muốn hắn phải hối hận và sống không bằng c·hết.

Dù đó có là lỗi của tôi khiến mẹ thành ra như thế đi chăng nữa thì tên khốn này cũng không thể được tha thứ.

" N...Này làm ơn tôi xin cậu mà. "

" Van xin sao ? Vậy tại sao một người mẹ nguyện đưa hết tiền cho mày nhưng chỉ xin giữ lại cái ví và tấm ảnh của con mình thế nhưng tại sao mày lại không tha cho bà ấy ? "

" ...... "

Nghe tôi hỏi như thế hắn liền lập tức câm miệng lại chẳng thể nói gì thêm nữa, trúng tim đen rồi con nói gì được cơ chứ.

" Chắc chắn rằng không chỉ có mẹ của tao đã bị mày hại mà còn rất nhiều người khác nữa, loại rác rưởi như mày được tha thứ thì đúng là bất công cho họ mà. "

Sau đó tôi lấy con dao từ trong túi hắn ra và bắt đầu đưa lên trước mặt hắn, nhìn thấy con dao khuôn mặt khốn nạn đó càng trở nên sợ hãi hơn trước kia.

" Không làm ơn đừng mà ! "

Dù hắn có gào thét thế nào đi nữa tôi cũng chẳng có chút thương hại nào với tên khốn này cả.

* Phập *

" Aaaaaaaa !!!! *

Rồi tôi đâm một đao thật sâu vào đùi hắn và bắt đầu gạch nó ra, dù cho có làm như vậy nhưng tôi vẫn chẳng thấy một chút cảm xúc nào bên trong mình ngoài nỗi căm phẫn.