Chương 18: Nỗi Sợ
**Chương 18: Nỗi Sợ**
Sau khi tôi hướng dẫn cho Elitti xong thì chúng tôi bắt đầu đi ăn với nhau, vì chiều nay cả tôi và cô ấy đều không có tiết học nào nên cũng không cần phải sợ trễ.
" Hồi sáng tớ thấy quán chúng ta hay ăn nay đóng cửa rồi nên chắc phải tìm quán khác thôi. "
Trong lúc chúng tôi ra nhà xe thì tôi quay qua nói với Elitti, ngày thường thì chúng tôi chỉ đến quán nước thôi, thế nhưng những ngày không có tiết học buổi chiều bọn tôi sẽ ở lại khá lâu nên chúng tôi đi ăn gì đó trước rồi mới tới quán để tránh bị đói.
" Cậu có biết quán ăn nào ngon không ? "
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi quay qua hỏi tôi.
Xem ra Elitti cũng không quyết định được, cũng đúng thôi bởi vì cô ấy ít khi đi đâu đó nên việc tìm mấy quán ăn ngon có lẽ là bài toán khá khó với nhỏ.
" Để xem....được rồi ta sẽ đến quán Gogilre vậy. "
" Gogilre ? "
" Ừm, quán đó cách chúng ta không quá xa đâu tầm 10 phút là tới thôi. Tại đó có nhiều loại món ăn từ khắp nơi trên thế giới nên cậu có thể lựa chọn, không chỉ thế phục vụ cũng nhanh nữa. "
Sau một hồi băn khoăn tôi sẽ đã quyết định đến quán đấy để ăn, tôi không rõ sở thích ăn uống của Elitti là như nào và dù có hỏi thì cô ấy cũng sẽ không nói đâu, nguyên nhân cũng vì sợ làm phiền người khác nên đó là phương án tốt nhất rồi.
" Cậu đứng đây đợi tớ tí nha, tớ đi lấy xe đã. "
" Được. "
Khi chúng tôi tới trước nhà xe thì tôi kêu cô ấy đợi mình rồi bắt đầu đi vào bên trong.
" Hửm, mảnh giấy này là... "
Lúc tôi đến chổ chiếc xe đạp của mình thì bỗng thấy một mảnh giấy trên yên xe, trên đó có một cục đá nhỏ chặn lại để tờ giấy không bị bay mất.
" Là gửi cho mình sao ? "
Tôi cầm nó lên và đọc thử.
[ Chào cậu, tôi chính là chủ nhân của tấm thẻ xe mà cậu trả lại hôm trước đây. Sau khi nhận lại được tấm thẻ tôi đã lên xem lại camera trên phòng bảo vệ và biết được người đó chính là cậu, tôi xin chân thành cám ơn cậu rất nhiều. ]
Đại loại bức thư chỉ nêu ngắn gọn vậy thôi.
Mà lên cả phòng bảo vệ để xem lại camera chỉ để tìm người trả đồ cho mình sao ? Tôi phải công nhận người này gan thật đấy.
" Vậy là tốt rồi. "
Có thể biết chắc chắn chủ nhân của tấm thẻ đã nhận lại được nó là tốt rồi, giờ tôi phải tranh thủ ra ngoài ngay không lại để Elitti chờ nữa mất.
Sau đó tôi dắt chiếc xe mình ra và dẫn đến chổ Elitti.
" Xin lỗi cậu vì bắt cậu chờ nhé. "
" Khô-Không sao đâu. "
" Vậy chúng ta đi thôi, cậu ngồi lên đi tớ chở. "
Nói rồi chúng tôi đi đến quán ăn đấy, trên đường đi chúng tôi có trò chuyện vài câu thì tôi biết được rằng tôi hiện tại chính là người bạn duy nhất và cũng là đầu tiên của Elitti đấy. Điều này làm tôi khá sốc vì tôi cứ nghĩ rằng dù cô ấy khó giao tiếp được thì ít nhất cũng có một vài người bạn, xem ra mọi sự khó hơn tôi tưởng.
" Tới rồi đây. "
Sau một hồi nói chuyện thì chúng tôi cũng đã đến nơi, có thể nói chổ này khá gần với chổ tôi và tụi Alan hay đến uống nước.
" Ưmm.... "
" Sao thế ? "
Thấy Elitti có vẻ hơi bối rối nên tôi quay sang hỏi.
" Liệu quán này có sang trọng quá không Alma ? Chúng ta có thể vào những nơi thế này sao ?! "
" À chuyện đó thì cậu cứ yên tâm đi vì giá cả nơi này chỉ tầm học sinh và sinh viên chúng ta thôi nên không cần lo về vụ đấy đâu, với lại nhìn vậy thôi chứ chủ yếu là sinh viên chúng ta tới ăn không à. "
Xem ra cô ấy lo không đủ tiền chi trả, mà cũng phải thôi vừa tới thì đập vô mắt đầu tiên là cái bản tên quán thiết kế màu vàng sang trọng thế kia mà, đến cả tôi khi lần đầu đến đây cũng khá lúng túng đấy chứ.
" Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì ta đi quán khác nha, lần sau nếu có dịp thì ta quay lại thủ cũng không muộn. "
" Ừm, cám ơn cậu nhiều Alma "
Thấy Elitti vẫn còn khá lo lắng nên tôi đưa ra lời đề nghị khác, tôi dự định tận dụng dịp này để rèn luyện cho cô ấy nhưng nghĩ lại gấp quá thì không được nên thôi.
Sau đấy chúng tôi đi tiếp vài phút thì đến một quán ăn với vẻ bình dân nằm cạnh ngay một tiệm sách gần nhà tôi luôn,.
Không hiểu sao đi một hồi lại tới gần nhà mình được vậy vậy trời, giờ cũng trưa rồi không còn thời gian tìm quán khác nữa nên đành ăn tạm ở đây vậy.
" Quán này cũng ổn nè, chúng ta vào ăn nha. "
" Ừm. "
Khi thấy Elitti gật đầu đồng ý tôi liền chở cô ấy vào quán.
Vì quán này gần nhà nên tôi cũng đã nhiều lần ăn thử rồi nên có thể nói nó cũng không quá tệ, đối với tôi là thế còn Elitti thì sao thì tôi không chắc lắm.
" Rồi ta vào thôi nào. "
" Được. "
Sau một hồi tìm chổ để xe thì chúng tôi bắt đầu vào quán, nơi đây có thể là nhìn cực kì bình thường chuẩn mấy quán ăn bình dân luôn.
" Cậu vô trong ngồi trước đi, ăn gì nói tớ để tớ gọi cho. "
" Vậy tớ ăn cơm chiên trứng. "
Elitti nhìn vào tờ menu dán trên tường rồi nói.
" Ok "
Sau đó tôi bước tới chổ cô chủ để gọi món.
" Cô ơi lấy ch- "
" Cô ơi lấy cho con một phần cơm rau củ mang về. "
" Ok cháu. "
Trong lúc tôi đang gọi món thì có một giọng nói của ai đó xen vào, giọng nói này nghe rất quen.
" Là mày à, giờ này làm gì ở đây thế ? "
Khi tôi vừa quay qua nhìn thì quả nhiên là nó, giọng nói đó là của tên Alan này.
" À, tao vừa mới đi ăn với thằng Leo về thì thằng em tao nhắn nay mẹ không nấu ăn, giờ tao mà về nấu thì cũng tốn thời gian nên ghé đây mua cho nó luôn. "
Alan nhìn qua tôi rồi giải thích.
Nghĩ lại cũng đúng vì đường nhà nó thường sẽ đi qua nhà tôi mà.
" Thế thằng Leo đâu rồi ? "
Tôi nhìn ra sau nó chẳng thấy bóng dáng tên Leo đó đâu nên thắc mắc hỏi nó.
" Tao kêu nó về trước rồi, ngồi chờ tao thì lâu lắm vì tao còn đi mua đồ ăn về tối nấu mà. "
" À hiểu rồi. "
Tên này cũng toàn diện thật đấy, khuôn mặt ưa nhìn không kém gì tên Leo là mấy, không những thế hắn khá là thông minh và giờ còn biết nấu ăn nữa chứ.
" Thế còn mày thì sao ? "
" Hửm, sao cơ ? "
Alan nhìn qua tôi với vẻ mặt nghi ngờ.
" Bình thường tụi tao rủ mày vào thứ hai, thứ tư và thứ sáu mày toàn nói là ra thư viện. Những ngày khác thì nói nhà có cơm rồi nên không đi được, em gái mày cũng biết nấu ăn chứ không như em trai tao nên không có vụ nay tự nhiên đi ăn ngoài tiệm như này được. "
" À-à.... "
Thằng này nhạy bén thế không biết, giờ phải làm sao đây ?
" Mày nghĩ mày giấu được tao sao Alma ? "
Alan nở nụ cười bí hiểm nhìn tôi.
Đúng thật là với nó thì không thể giấu được rồi, xem ra phải nói thật thôi.
" À....mày nhìn cô gái ấy đi. "
" Hửm ? "
Tôi chỉ tay về phía Elitti đang ngồi đọc sách.
" Cô ấy chính lí do hôm nay tao đi ăn tiệm đó. "
" Uầy !! Cuối cùng mày đã thông suốt từ bỏ Alia rồi sao người anh em ? "
Alan vừa nói vừa nhìn tôi với biểu cảm mừng rỡ.
Sở dĩ như thế bởi vì nó luôn muốn tôi không còn vì Alia mà lúc nào cũng buồn bã nữa.
" Không, cô ấy chỉ là bạn đọc sách bình thường của tao thôi. Sở dĩ hôm nay đi ăn là vì chiều nay không có tiết với lát bọn tao đi ra quán nước nên mới rủ cô ấy đi ăn trước cho đỡ đói. "
Tôi vội giải thích với Alan để tránh nó hiểu lầm.
" ...... "
Sao tự dưng nó im lặng thế không biết.
" Đây cơm rau củ của cháu đây. "
Trong lúc Alan im lặng thì cô chủ quán đưa phần cơm đã bỏ vô túi cho nó.
" Tiền đây thưa cô. "
" Cô cám ơn nhé, còn cháu muốn gọi phần nào nhỉ ? "
Cô chủ nhận tiền của nó xong rồi quay qua tôi hỏi.
" Cháu ăn tại đây ạ, lấy cho cháu một phần cơm chiên trứng và một phần cơm đùi gà chiên, phiền cô mang lại chổ cô gái đang ngồi đọc sách tại đó ạ. "
" Được. "
Khi gọi món xong tôi liền chỉ cô chủ chổ của Elitti.
" Được rồi, giờ hai ta nói chuyện chút nhé. "
Thấy tôi vừa gọi xong Alan kêu tôi ra một góc bên ngoài quán để nói chuyện riêng, xem ra tôi lại chuẩn bị nghe nó thuyết giáo nữa rồi.
" Có chuyện gì sao ? "
" Mày biết không, hồi nãy Leo nó có kể cho tao nghe về chuyện Alia muốn dừng lại với mày hôm mà mày và cô ấy đi hẹn hò đấy. "
Alan nói cho tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
" Sao cơ, không lẽ nó đã..... "
" Đúng vậy, còn nhớ hôm mày được Alia đồng ý hẹn hò và nó nghỉ không ? Hôm đó nó đi chơi với gia đình tại khu vui chơi đấy. "
Sao lại trùng hợp đến vậy cơ chứ ?
" Lúc mày và Alia ra về thì nó đang đi mua kem và vô tình nghe hết cuộc hội thoại, nó định nói lâu rồi nhưng lại sợ mày buồn nên đã nói với tao trước vì nghĩ tao có thể giúp gì đó chuyện của mày. "
" ...... "
Lúc này tôi chỉ biết im lặng chứ chẳng thể nói gì nữa.
" Nó hy vọng là thế nhưng sao tao có thể giúp được gì khi mà chính người trong cuộc lại chẳng muốn tao xen vào.... "
Alan nhìn tôi rồi nói với giọng điệu mỉa mai.
" ...... "
" Haizz, Alma tao nói thật mày nên chấm dứt cái mối quan hệ một chiều này đi thì hơn. Mày không thấy dù mày có làm gì cho Alia đi nữa cô ấy vẫn chẳng có cảm xúc gì với mày sao ? "
Alan cố gắng giải thích cho tôi hiểu.
" Hơn nữa mày nhớ lại đi, chỉ khi có chuyện cần đến mày cô ta mới chủ động liên lạc còn không thì chẳng có lấy lần nào chủ động cả, mày không thấy mỗi lần mày mua gì hay làm gì cho cô ta thì cô ta toàn đem cho lũ bạn à ? "
" ..... "
Càng lúc Alan càng nói đúng tim đen của tôi, còn tôi chẳng thể phản bác lại được gì nó nói cả.
C·hết tiệt dừng lại đi, đủ rồi đừng nói nữa.
" Cô ta đã nắm thế chủ động trong mối quan hệ này rồi và mày chả khác nào con rối để giúp cô ta cả, giờ cô ta muốn kết thúc mối quan hệ này thì mày nên tận d- "
" Đủ rồi dừng lại đi mày đừng nói nữa !! "
Chẳng thể nghe nổi được nữa tôi liền tiến tới nắm lấy cổ áo nó hét lên.
" Ha bị tao nói trúng tim đen nên giận rồi sao ? "
Lúc này nó hiển nhiên nở nụ cười và nói lời chế giễu tôi.
" Tao biết, tao biết rất rõ những gì mày nói nhưng làm sao nói dừng là dừng được kia chứ ?! "
Dù nó có chửi tôi như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể trách móc gì nó được, bởi vì tôi hiểu rất rõ những gì nó nói đều là muốn tốt cho tôi nên nó mới nói thế. Và tôi cũng biết rằng cái mối quan hệ một chiều này nó chẳng đi đến đâu cả nhưng tôi không thể dừng lại, dù biết là làm cách nào đi nữa thì Alia vẫn sẽ không bao giờ có tình cảm với tôi nhưng trong thâm tâm tôi vẫn muốn cố gắng níu kéo nó trong tuyệt vọng.
" Tao biết là mày muốn tốt cho tao nên mới nói những lời đó, chính vì thế tao chẳng thể giận mày được nhưng làm ơn đừng bắt tao phải dừng lại. "
" ..... "
Cánh tay tôi càng ngày càng nắm chặt lấy cổ áo của Alan, đôi bàn tay dần run lên từng chút một.
Không phài vì buồn bã và càng không phải vì giận dữ mà đó chính là sợ hãi, tôi sợ khi nghe những lời nói ấy và lại càng đáng sợ hơn đó chính là những sự thật không thể nào phủ nhận được, từng chút từng chút một cảm giác sợ hãi đó bao quanh tâm trí tôi khiến cho đôi bàn tay này trở nên run rẩy và chẳng thể che giấu được nữa.
" Thôi được rồi. "
Sau một lúc im lặng thì nó đã lên tiếng.
" Cám ơn mày. "
" Haizz, dù tao có nói thêm nữa thì mày cũng có nghe đâu nên là thôi vậy. "
Alan thở dài và nhìn tôi với vẻ mặt bất lực.
" Cũng trễ rồi tao vè trước đây và nhớ là nếu cảm thấy không ổn thì nói ngay cho tao hoặc thằng Leo đấy, nó lo cho mày lắm đó. "
" Ừm, tao hứa. "
Sau đó nó chào tạm biệt tôi rồi rời đi, tôi cũng nhanh chóng sốc lại tinh thần rồi vào lại quán để tránh khiến cho Elitti phải lo lắng.