Chương 12: Cảm xúc thật ?
**Chương 12: Cảm Xúc Thật ?**
Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ thì tôi cảm thấy cơ thể mình ê ẩm hết cả người, phần hông hình như nó bắt đầu đau trở lại.
" Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ ? "
Tôi đã từng nghe nói là có vài trường hợp khi b·ị t·hương họ thường sẽ không cảm thấy những triệu chứng của nó ngay, phải qua vài ngày sau đó các triệu chứng nặng nhẹ mới bắt đầu xuất hiện, xem ra tôi nằm trong cái trường hợp ấy rồi.
" Haa~ dù vậy mình cũng không thể nghỉ học được. "
Dù cơn đau đang trở lại với cơ thể nhưng tôi không muốn nghỉ học vì nó chút nào, tôi ngồi dậy và bắt đầu sửa soạn chuẩn bị đi học, vì v·ết t·hương của tôi bắt đầu đau lại và cộng thêm việc cơ thể cảm thấy ê ẩm nên tôi mất khá nhiều thời gian hơn mọi ngày.
Sau khi chật vật sửa soạn xong tôi bước xuống phòng ăn và bắt đầu dọn đồ ăn ra bàn, có lẽ hôm nay dì vẫn còn đang ngủ như mọi ngày.
Còn Enma tôi chẳng thấy con bé ở đâu cả, hôm nay con bé có tiết mà nhỉ, mọi ngày vào giờ này em ấy đã ngồi ăn ở đây rồi hay là em nó ngủ quên rồi.
" Mình có nên lên kêu con bé không nhỉ ? "
Nếu giờ lên kêu con bé thì chắc tôi sẽ bị ăn chửi mất, nhưng nếu không gọi thì có lẽ em nó sẽ muộn học, giờ nên làm thế nào đây ?
" Ồ em dậy rồi, nãy giờ chưa thấy em xuống nên anh tính lên gọi em dậy. "
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ thì Enma đã bước vào phòng ăn, nhưng hình như có gì đó lạ lạ với em ấy.
" Ừm, xin lỗi đã để anh lo. "
" Hình như hôm nay em hơi lạ thì phải, em có sao không ? "
Tôi chợt thấy khuôn mặt con bé hơi đỏ hơn mọi khi, không lẽ là đã bị sốt.
" Hình như em bị sốt rồi đấy. "
" Không có gì đâu, tôi vẫn chịu được. "
" Mặt em đỏ lắm đấy, hay là hôm nay nghỉ học một buổi đi. "
Nếu cứ để thế này mà đi học thì có thể bệnh sẽ trở nặng mất.
" Hôm nay có bài kiểm tra tôi không thể nghĩ được, tôi phải đi học. "
" Kiểm tra quan trọng hơn sức khỏe của em sao, nếu bệnh trở nặng hơn thì sao hả !? Giờ em có mắng anh thì anh cũng sẽ không cho em đi học. "
Tức giận trước tính cách cứng đầu của Enma tôi đã lên giọng nói với em ấy, chắc tôi sẽ bị ăn chửi đây nhưng phải nói cho Enma hiểu nếu không có thể em ấy sẽ ngất trong bài kiểm tra luôn không chừng, nếu thực sự là vậy thì cố đi học để kiểm tra cũng chẳng nghĩa lí gì.
" Biết rồi. "
" Hể ? "
Hình như có gì đó không đúng thì phải.
" Tôi nói là biết rồi. "
" À..à à "
Cứ tưởng là con bé sẽ chửi tôi chứ, không ngờ lại nghe lời như vậy, chẳng lẽ căn bệnh đã khiến em ấy dễ chịu hơn ?
" Vậy em đợi chút để anh nấu cháo cho em ăn. "
" Không cần đâu, tôi không bệnh nặng tới nỗi chỉ có thể ăn cháo, tôi vẫn tự ăn mấy món kia được. "
" À, vậy được rồi. "
Sau khi nói xong Enma bước tới bàn cầm đũa lên bắt đầu ăn
Nói sao nhỉ chắc là do đang bị bệnh nên những cử chỉ của em nó khác với thường ngày hoàn toàn, nữ tính và duyên dáng hơn bao giờ hết, nếu mọi ngày mà tính cách dễ chịu như vậy thì hay hơn không.
" Sao vậy ? Nãy giờ anh cứ nhìn tôi hoài, có việc gì sao ? "
Trong lúc đang cầm đũa gắp miếng rau thì Enma thấy dáng vẻ thẫn thờ của tôi nên quay qua hỏi.
" À- à không có gì đâu em cứ ăn tiếp đi ! "
Giật mình khi con bé hỏi tôi bối rối trả lời.
" Anh kì lạ thật đấy. "
" Ha ha ha "
Thôi rồi hình như lúc nãy tôi vừa bị con bé thu hút, bình tĩnh nào tôi ơi, mày đã có bạn gái rồi đấy và con bé là em kế của mình kia mà.
Tuy pháp luật không cấm anh em kế kết hôn nhưng mình chỉ xem con bé như em gái thôi, đúng vậy như em gái thôi không có suy nghĩ khác.
" Em cứ ăn đi nhé, giờ anh sẽ đi mua thuốc giúp em. "
Phải tìm cớ chuồn thôi, tôi không thể ở đây lâu được nếu không lại nảy sinh ra mấy cái suy nghĩ kì quặc mất.
" Ừm, cám ơn anh. "
Vãi thật giờ đây con bé thực sự cứ như một người khác ấy, em ấy vừa nở nụ cười cám ơn tôi kìa.
Từ trước đến giờ không phải là Enma không cười với tôi nhưng việc đó lại vô cùng hiếm, giờ đây với việc bản thân đang bị bệnh thì nụ cười ấy càng nữ tính và quyến rũ hơn trước.
" À không có gì đâu, vậy anh đi nha. "
Vớt vát chút liêm sĩ của mình trước mặt cô em gái kế tôi cố kiềm chế con thú trong mình lại, bình tĩnh chào con bé sau đó đi ra khỏi nhà.
* Binh binh *
" Waaaaa, khi nãy mày suy nghĩ cái quái gì trong đầu vậy tôi ơi !!? "
Vừa ra khỏi cửa tôi liền đập đầu vào gốc cây gần đó để thanh trừng cái suy nghĩ đen tối của bản thân, không thể tin được là con bé lại quyến rũ như thế vào những lúc này.
Trong khi đang ăn tôi có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi chảy từ trên các vùng như cổ và xương vai xanh của em ấy, phải nói rằng chúng cực kỳ quyến rũ cánh đàn ông đấy.
* Binh binh *
" Aaaa, thanh trừng suy nghĩ đó đi ! "
Không được rồi cứ thế này sẽ không đi tới đâu mất, phải tập trung đi mua thuốc cho em ấy ngay mới được.
Sau khi đi mua thuốc trở về tôi lập tức gọi điện cho chủ nhiệm của mình xin nghỉ ngày hôm nay để chăm sóc cho Enma, tất nhiên tôi cũng gọi cho cả giáo viên của em ấy nữa.
Xin phép xong tôi vào bếp thì thấy chẳng có ai ở đây cả nên tôi đoán Enma đã lên phòng nằm nghỉ, rồi tôi vào bếp dọn dẹp đống bát đĩa em ấy đã ăn xong. Có lẽ lát rửa sau vậy, tiếp đó rót một ly nước đem lên phòng cho Enma uống thuốc.
* Cốc cốc *
" Enma là anh đây, anh đã mua thuốc về rồi này. "
Đợi một lúc vẫn không có ai phản hồi nên tôi thử mở cửa thì phát hiện em ấy không có khóa.
" Enma ? "
Nhìn vào trong tôi thấy em ấy đang nằm ngủ ở trên giường của mình, tôi nhẹ nhàng đặt ly nước trên bàn học sau đó tiến tới lay người nhẹ gọi em ấy dậy.
" Enma dậy uống thuốc đi rồi ngủ tiếp nè em......Enma "
Dù tôi có gọi thế nào thì em ấy vẫn không phản hồi gì cả, hay là đợi em ấy dậy rồi uống nhỉ. Nhưng nếu vậy lỡ đâu bệnh trở nặng hơn thì nguy mất, nhân lúc bệnh vẫn còn nhẹ thì nên uống thuốc tốt hơn.
" Enma dâ- "
Ngay lúc tôi định tiếp tục gọi em ấy dậy thì đột nhiên con bé nắm lấy cánh tay của tôi sau đó kéo tôi lên giường của em ấy.
Chuyện gì xảy ra thế này, tôi nhìn qua thì thấy Enma vẫn còn nhắm mắt kia mà, chẳng lẽ em ấy bị mộng du hay gì đó ?
" Anh Alma~ "
" À...à....à....anh đây "
Không-không xấu hổ quá đi mất, ngay lúc này mặt tôi đang áp vào ngực của em ấy mất rồi, mùi hương cam từ cơ thể của em ấy tỏa ra khiến cho tôi càng lúc càng cảm thấy kích thích, khi đó tôi có cố thoát ra nhưng càng vùng vẫy em ấy lại càng siết chặt hơn.
" ....... "
" Enma ? "
Chuyện gì đang xảy ra thế này ? Tôi có thể cảm thấy từng hơi thở và tiếng nhịp đập của tim Enma, giờ dù có làm thế nào cũng chẳng thể thoát ra khỏi cái tình huống này được cả phải làm sao đây ?
" Enma dậy đi em, Enma dậy đi."
Tôi cố gắng nhưng gọi thế nào con bé vẫn không chịu dậy, kẹt kiểu này thì làm sao thoát đây ? Cơ thể con bé mềm quá, nhất là cái thứ đang chạm vào mặt tôi lúc này, dù chúng không to cũng chẳng nhỏ nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy mềm mại với kích thước ấy rồi.
Hình như tôi cảm thấy khuôn mặt mình đang rất đỏ thì phải, cũng đúng thôi kẹt vào tình huống thế này không đỏ mới lạ ấy.
" Anh Alma~ "
" A-Anh đây, sao vậy ?"
" Anh....Alma....sao lúc nào anh cũng né tránh em vậy ? "
Vẫn nhắm mắt, không lẽ con bé đang nói mớ sao ?
" Tại sao....dù cô ta đối xử lạnh nhạt với anh như thế anh vẫn yêu cô ta kia chứ ? "
" Cô...ta ? "
Chẳng lẽ con bé đang nói đến Alia, nhưng làm sao em ấy lại biết được chúng tôi đang hẹn hò, sao em ấy biết Alia đối xử lạnh nhạt với tôi được ?
Không thể nào, chỉ có Leo và Alan biết tôi và Alia đang hẹn hò thôi và chỉ có tên Alan biết Alia đối xử lạnh nhạt với tôi, sao Enma lại biết được cơ chứ ?
" Này Enma, sao em lại biết anh và Alia đang yêu nhau vậy ? "
" Ưm~..... "
Enma vẫn còn đang ngủ thật sao ?
Thôi xong với tình huống này xem ra không có thông tin gì được rồi, sau đấy tôi cố thoát ra khỏi con bé nhưng vẫn không được, Enma càng ngày càng siết chặt tôi hơn lúc nãy cứ như thể tôi là cái gối ôm của em ấy vậy.
Không được phải cố thoát ra thôi, tôi dùng hết sức mình thoát ra khỏi vòng tay của Enma. Phải nói là nó vô cùng khó khăn, thật là đang bệnh mà chẳng biết em lấy đâu ra cái sức kinh khủng kia nữa.
" Phù~ cuối cùng cũng thoát rồi. "
Sau một hồi loay hoay thì tôi cuối cùng cũng thoát ra khỏi em ấy.
" Enma dậy đi,....Enma. "
Tôi thử gọi em ấy thêm vài lần nữa xem sao, nếu không được thì đành đợi đến khi Enma tỉnh lại vậy.
" Hửm~....Alma, A-A-Alma sao anh lại ở đây !? "
" Anh mua thuốc rồi em dậy uống đi này. "
May quá cuối cùng con bé cũng đã tỉnh, thế nhưng vì xấu hổ trước tình huống này con bé liền lấy mền che bản thân lại.
" V-Vâng. "
" Để anh lấy thuốc cho em "
Sau đấy tôi tới bàn gỡ thuốc ra khỏi vĩ rồi cầm chúng với ly nước đến cho Enma, khuôn mặt em ấy vẫn còn khá bối rối.
" Đây, em uống đi "
" Cám...ơn "
Nhận lấy thuốc tôi đưa Enma nhẹ nhàng uống thuốc sau đó nằm xuống nghỉ ngơi, cơ mà sao lại lấy chăn che cả khuôn mặt thế kia, em ấy không thấy nóng sao ?
" Hôm nay anh không đi học sao ? "
" Không, anh đã xin nghỉ để ở nhà chăm sóc cho em. "
" Không cần phải vậy đâu, tôi vẫn tự lo cho bản thân được mà. "
Cách xưng hô của con bé khác với lúc tôi bị kẹt trong tay em ấy rồi nhỉ.
" Không sao mà, đây cũng là dịp tốt để anh cúp học haha. "
Tôi vui vẻ nói với em ấy như thế, nhưng thật ra tôi khá lo nếu để Enma một mình lúc này.
" Đồ ngốc. "
" Hể....em nói gì sao ? "
" Không có gì, giờ tôi nghỉ ngơi chút nên anh cũng ra ngoài nghỉ đi. "
" À, ừm... "
Sau đấy tôi cầm ly nước rời khỏi phòng con bé và đi xuống nhà bếp để rửa bát đĩa khi ăn lúc nãy.
" Dì Licya. "
Khi vừa xuống tôi gặp dì Licya, vì dì ấy vừa mới ngủ dậy nên đầu tóc còn khá là rối.
" Ồ, nay con không đi học sao Alma. "
Hơi ngạc nhiên vì hôm nay tôi không đi học nên dì ấy hỏi.
" Dạ vì Enma bị sốt nên con đã xin nghỉ để chăm sóc cho em ấy ạ. "
" Thật sao ? Con bé sốt nặng không con ? "
Vừa nghe tin Enma bị sốt dì ấy vô cùng hốt hoảng.
" Cũng không nặng lắm đâu ạ, con vừa mới cho em ấy uống thuốc nên chắc sẽ khỏi sớm thôi dì yên tâm ạ. "
" Vậy thì tốt quá, may mà có con. "
" Giờ em ấy đang nghỉ ngơi nên tầm trưa dì hãy lên thăm em ấy nha. "
Em ấy vừa mới chợp mắt nếu giờ dì Licya lên thăm thì sẽ làm em ấy khó ngủ mất.
" Ừm biết rồi, cám ơn con. "
" Vâng, chuyện con nên làm thôi ạ. "
Sau đó tôi vào bếp dọn thức ăn ra cho dì ấy và cũng bắt đầu rửa chén dĩa lúc nãy, dì Licya nói dì sẽ giúp tôi chăm sóc Enma nên xem ra chiều tôi có thể đi học lại được rồi.