Chương 11: Mất mát
**Chương 11: Mất mát**
Sau khi t·ra t·ấn tên kia xong tôi liền chạy ra khỏi chân cầu vì tôi nghĩ rằng dù là mưa lớn đến đâu đi nữa mẹ chắc chắn vẫn đang tìm tôi, tôi dùng hết sức chạy thật nhanh đến chổ bọn chúng đã c·ướp tiền của mẹ nhưng không thấy ai ở gần đó cả.
Khi tôi được 7 tuổi ông tôi đã dạy tôi rằng sức mạnh là để bảo vệ người khác chứ không phải làm tổn thương một ai đó, chính vì thế trong các trường hợp trừ khi thực sự cần thiết thì tôi mới dùng đến sức mạnh thật của mình.
Nhưng lúc đó tôi đã dùng nó cho mục đích cá nhân của bản thân, tuy nhiên tôi lại không hề cảm thấy hối hận vì chúng đáng bị như vậy.
" Rốt cuộc bà ấy đã đi đâu vậy chứ ? "
Mưa càng lúc càng to khiến cho tôi chẳng thấy gì, quần áo trên người tôi dù đã ướt hết nhưng tôi cũng không còn hơi sức đâu để tâm đến nó nữa.
Tôi đi quanh khu vực đó khoảng 10 phút nữa với hi vọng tìm được bà ấy nhưng đến cuối cùng chẳng thấy ai cả, chân tôi bắt đầu nặng trĩu và cả thân thể cũng run lên vì lạnh nhưng tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm vì tôi biết là mẹ cũng đang tìm mình.
Bà ấy lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng lo lắng cho tôi vô điều kiện. Nghĩ lại có lẽ lúc đó tôi nên kiềm chế bản thân mình thì giờ tôi đã có thể ở nhà ăn một bữa sinh nhật đầy ấm áp bên bà.
" Hộc hộc "
Sau khi tôi tìm được khoảng 30 phút thì cơ thể cũng bắt đầu đến giới hạn, tôi chẳng còn nhìn thấy rõ gì ở phía trước mình nữa, chân thì cũng chẳng còn sức mà bước tiếp.
* Ting ting. *
Tôi nghe thấy tiếng còi xe đang lao về phía mình, nhưng tôi đang ở bên trong lề đường kia mà ?
" Alma ! "
Hình như đó là tiếng của mẹ, tôi quay lại thì thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của bà ấy.
Mọi thứ như đang dần trôi chậm lại cơ thể bà đầy vết bùn đất và nó đang lao về phía của tôi, khuôn mặt đang băng bó nhưng vẫn thấy rõ máu chảy ra vì đã bị thấm nước và hình như bà ấy đang cố đẩy tôi ra thì phải.
* Ầm !! *
Khi ấy đầu tôi bị đập vào cây cột điện bên cạnh và ngất đi, khoảng vài phút sau tôi bắt đầu tỉnh lại, tôi gượng dậy nhìn xung quanh thì thấy mẹ nằm dưới đất với cơ thể đầy máu giữa đường.
" M-Mẹ...a..aaa !! "
Tôi vội vã bò đến bên bà, tôi đã cố đứng dậy nhưng không được có lẽ phần chân của tôi đã b·ị t·hương khá nặng.
" Mẹ ơi người mau tỉnh lại đi, đừng dọa con như thế mà, con xin người tỉnh lại đi ạ ! "
Bông băng trên gương mặt bà ấy đ·ã b·ị r·ơi ra và nó hiện lên v·ết t·hương khá lớn, khi nãy lúc bà ấy đẩy tôi ra thì tôi cũng thấy cơ thể bà dính đầy bùn đất, có lẽ bà vẫn không ngừng tìm kiếm tôi dù cho có m·ưa b·ão hay bản thân có xảy ra chuyện gì đi nữa.
" Có ai không !? Làm ơn xin hãy giúp mẹ cháu với, có ai ở đây không !!? Làm ơn đi ạ !! "
Dù tôi có gọi thế nào cũng chẳng có ai đến giúp cả, người đâm chúng tôi cũng đã chốn thoát khi tôi tỉnh lại, có lẽ vì hoảng hốt quá mức nên hắn ta đã cùng với chiếc xe bỏ chốn.
Con đường này vô cùng vắng vẻ chẳng có nổi một bóng người qua lại và cũng chẳng có một tòa nhà nào gần đây cả, nếu tôi bỏ đi gọi người giúp thì cũng mất gần nữa tiếng mới tìm thấy người giúp đỡ, lúc đó đã quá trể. Cộng với việc chân tôi hiện đang b·ị t·hương chẳng thể đi lại được nên mọi phương án đều bế tắc.
" Làm sao ? Phải làm sao mới được đây ? "
Mọi phương án đều không thể, tâm trí tôi lúc đó vô cùng sợ hãi, giọng nói cũng bắt đầu run lên vì lo lắng. Tôi chẳng biết làm gì cả chỉ biết cầu xin mẹ tỉnh lại, nước mắt cứ thế tôi dần rơi xuống.
" Al-Alma....may quá con không bị làm sao. "
" Vâng con không làm sao cả, tất cả đều là nhờ có mẹ cứu con. "
Mẹ dần mở mắt ra và bắt đầu đáp lại tôi, giọng nói của bà ấy vô cùng nhỏ, cứ như là có thể tắt bất kì lúc nào vậy.
" May.... quá "
" Mẹ ơi, con xin người đừng bỏ con lại một mình. Mẹ là người duy nhất ở bên cạnh con.....người duy nhất quan tâm đến con, c-con xin người đừng bỏ con lại mà. "
Tôi đã bắt đầu không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, tôi nắm lấy tay cầu xin mẹ đừng rời xa tôi.
" Đừng khóc Alma,....mẹ sẽ luôn bên cạnh con mà. Chỉ là.....sau này con không thấy được mẹ rõ như trước thôi, nhưng....mẹ vẫn luôn luôn ở bên cạnh Alma của mẹ. "
Bà ấy vừa nói vừa nở một nụ cười diệu dàng với tôi, sao lúc này mẹ vẫn còn cười được kia chứ !?
" Con có thể.....hứa với mẹ một.....chuyện được không Alma ? "
" Chuyện gì ạ ? "
Giọng nói của mẹ ngày một nhỏ đi khiến tôi ngày càng sợ hãi hơn bao giờ hết.
" Dù sau này con có gặp chuyện gì đi chăng nữa,....cũng phải....cũng phải....luôn vui vẻ lạc quan tích cực đối mặt với nó nhé Alma. "
" Vâng con hứa, xin mẹ đừng bỏ con lại mà. "
Nước mắt tôi cứ chảy ra ngày một nhiều hơn, tâm trí càng lúc càng không nghi được gì ngoài việc cầu xin bà đừng bỏ tôi lại một mình.
Tôi sợ lắm, tôi cái khoảng khắc mà bà không còn ở bên tôi, sợ cái cảm giác mỗi khi thức dậy không còn thấy hình bóng ấm áp của mẹ trong ngôi nhà lạnh lẽo ấy nữa, tôi sợ và tôi rất sợ phải mất đi người mẹ của mình.
" Chẳng phải con vừa mới hứa sao ? Đừng....có khóc vậy chứ, như.....như vậy sẽ xấu lắm đó. "
Mẹ vừa nói vừa lấy tay xoa đầu tôi để trấn an thế nhưng tôi lại cảm thấy tay bà lại vô cùng run rẩy.
" Tại sao thế này, tại sao.....nước mắt mẹ lại rơi thế này ? "
Mẹ lấy cánh tay sờ vào khuôn mặt mình, sờ vào những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt lấm lem bùn đất ấy.
" À....có lẽ mẹ đã hiểu rồi, dù mẹ có gắng tỏ ra mình mạnh mẽ đến đâu.....hay....cố gắng không khóc......thế nào đi chăng nữa,.....thì có lẽ mẹ cũng không thể ngăn cản được cảm xúc vẫn muốn......ở bên cạnh con. "
Khuôn mặt bà dần hiện ra vẻ tiếc nuối khi nói những lời nói ấy.
" Mẹ không muốn chút nào cả....không muốn phải xa con, mẹ.....muốn được nhìn thấy con lên đại học, muốn được nhìn thấy cô gái mà con chọn. Mẹ muốn nhìn thấy con đứng trên lễ đường.....cùng....cùng người con yêu, muốn được nhìn những đứa cháu vui vẻ chạy quay quanh mẹ, mẹ muốn rất nhiều thứ về con,....mẹ không muốn phải rời xa con Alma !! "
Giờ đây mẹ đã không còn kiềm chế cảm xúc của mình như trước được nữa, bà ấy đã bộc lộ tất cả cảm xúc mà bản thân đã kiềm nén từ nãy đến giờ ra bên ngoài. Lúc này mẹ tôi khác hẳn với mọi ngày, một người lúc nào cũng vui vẻ lạc quan hiện tại đã trở thành một người mẹ yếu đuối không muốn rời xa con trai của mình.
" Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy mẹ luôn nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày, con muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ khi mẹ già đi. Con vẫn muốn làm cho mẹ nhiều thứ nữa thưa mẹ, xin mẹ hãy cố gắng ở lại bên cạnh con đi mà mẹ. "
Nắm lấy cánh tay bà tôi nói những điều mà trước giờ mình chưa từng có cơ hội để nói ra.
" Mẹ xin lỗi con Alma, có....có lẽ mẹ đã không thể ở bên cạnh con được nữa rồi, mẹ yêu con Alma ! "
* Ào ào !! *
Nói xong mẹ tôi nở một nụ cười cuối cùng sau đó cánh tay bà dần dần buông xuống.
" M-Mẹ ơi,....đừng đùa với con nữa mà. Chẳng phải lúc trước mẹ nói sẽ luôn ở bên cạnh con sao ? Làm ơn đừng ngủ nữa mà.....làm...làm ơn xin mẹ tỉnh lại với con đi mẹ ! "
Lúc đó tôi không chấp nhận được hiện thực ấy nên đã liên tục gọi bà tỉnh dậy nhưng dù có làm thế nào đi nữa tôi cũng không thể thay đổi được cái hiện thực tàn khốc đó, tôi đã vĩnh viễn mất đi bà thật rồi.
" A..a...aaaaaa !!! "
Đến cuối cùng tôi phải chấp nhận nó, tôi ôm bà ấy vào lòng liên tục gào thét trong cơn mưa tầm tã ấy.
Sáng hôm sau có người phát hiện ra tôi đang ôm mẹ mình với khuôn mặt thất thần và trên áo dính đầy v·ết m·áu của bà, họ ngay lập tức điện cho c·ấp c·ứu. Nhưng mọi chuyện cũng đã quá trễ rồi, chẳng có gì có thể thay đổi được nữa.
Sau đó tôi được đưa về nhà, cứ nghĩ cha sẽ đánh tôi vì chính tôi đã gián tiếp hại c·hết mẹ do tôi đã bỏ nhà ra đi lúc đó. Tuy nhiên ông chẳng nói gì cả, ông ấy cứ lặng im ngồi bên t·hi t·hể của bà cả ngày liền.
Vài ngày sau t·ang l·ễ cho mẹ được tiến hành, rất nhiều người đã đến dự l·ễ t·ang của bà, vì lúc còn sống mẹ tôi rất được mọi người yêu quý vì những hành động tốt mà bà đã làm cho họ.
" Chính là tại mày ! Chính vì mày mà chị ấy đ·ã c·hết !! "
Người đang lớn tiếng trách móc tôi là dì Lishina em gái ruột của mẹ tôi.
" Bình tĩnh lại đi, chuyện này là sao vậy Lishina ? "
Và người đang ngăn cản dì ấy chính là chồng của dì, chú ấy tên Anmer.
" Tối hôm đó chị ấy đã điện cho em nói rằng thằng nhóc này đã bỏ nhà ra đi nên nhờ em giúp tìm nó. "
" Cái gì, là thật sao ? "
Đám đông bắt đầu bàn tán và nhìn về phía tôi.
" Nếu không phải vì nó bỏ nhà ra đi thì chị ấy cũng không đi tìm, nếu không vì tìm nó thì chị ấy cũng không có c·hết như vậy, tất cả là tại nó ! "
" Đúng vậy là tại nó, tại nó mà cô ấy đ·ã c·hết như vậy, tất cả là tại nó. "
Sau khi nghe dì Lishina nói thế có một số người đã tức giận đổ lỗi cho tôi, nhưng có lẽ cũng đúng thôi vì chính tôi đã gián tiếp hại c·hết mẹ kia mà.
" Tất cả là tại nó. "
" Đúng vậy là tại nó đã hại cô ấy, thằng nhóc này tôi nghe nói nó còn đẩy một cô gái xuống sông sau khi bị cô ấy từ chối lời tỏ tình. "
Một số người khác họ cũng bắt đầu nói về việc trước kia của tôi dù tôi không hề làm việc ấy, có lẽ họ cũng bắt đầu trút giận lên tôi.
" Sao chứ, tại sao một người như cô ấy lại sinh ra thằng rác rưởi như nó được nhỉ ? "
" Mày đúng là đồ tồi ! "
" Đồ súc vật, mày đã hại c·hết mẹ của mày ! "
Đám đông cũng bắt đầu reo hò chửi tôi, lúc ấy tôi chẳng nói gì cả chỉ biết chấp nhận những lời chửi rủa của họ.
" Mọi người làm ơn bình tĩnh lại đi ạ "
Chú Anmer cố gắng giúp tôi giải vây nhưng vẫn không chấn an được họ.
Tại sao chú ấy lại cố gắng giúp đỡ kẻ như tôi cơ chứ ?
" Cậu còn muốn giúp nó cơ à ? Chính nó đã hại c·hết cô ấy đấy. "
Một người trong số đó chất vấn chú ấy.
" Nhưng đó cũng chỉ là t·ai n·ạn ngoài ý muốn thôi, đâu ai có thể lường trước được gì đâu ạ. "
" Tai nạn sao ? Vậy vụ đẩy một cô gái xuống sông là t·ai n·ạn ? Nếu không phải vì tính cách thối nát của nó thì một người lương thiện như Shiena đã không c·hết. "
Bỏ ngoài tai lời của chú Anmer họ vẫn tiếp tục chửi rủa tôi, có lẽ chẳng còn ai ngăn cản được họ nữa rồi, mà cũng đúng thôi đây chính là những gì tôi đáng phải nhận mà.
" C·hết đi đồ rác rưởi ! Mày không nên được sinh ra ! Cút khỏi l·ễ t·ang của cô ấy đi !! "
Đúng vậy họ nói đúng, có lẽ tôi không nên tồn tại trên cõi đời này. Nếu không có tôi thì lúc ấy mẹ đã không phải c·hết, nếu không có tôi thì giờ mẹ vẫn đang ở đây với cha và vẫn đang được mọi người yêu quý quay quanh.
" Im lặng hết đi ! "
" Đó là.....Elder "
Ngay lúc tôi chấp nhận tất cả ông ấy đã đến, cha tôi từ phía trong bước ra kêu mọi người im lặng.
" Đây là l·ễ t·ang của vợ tôi, nếu các người đến đây chỉ để chửi rủa thì làm ơn đi về hết đi. "
" Nhưng anh Elder chính thằng Alma đã hại c·hết chị Shiena, nó đáng bị như vậy. "
Dì Lishina bước lên phía trước mặt cha và chỉ thẳng vào tôi nói với ông đây là những gì tôi đáng phải nhận, tuy nhiên sắc mặt của cha tôi chẳng có gì thay đổi, có lẽ ngoài mẹ ra thì không có ai có thể thay đổi được ông ấy cả.
" Tôi đã nói những gì cần nói, nếu cô không nghe thì t·ang l·ễ này không hoan nghênh cô. "
"......"
Nói xong ông ấy liền quay vào ngồi cạnh quan tài của mẹ tôi, khi đó tất cả mọi người đều im lặng nhìn ông ấy.
Nếu mẹ tôi được mọi người yêu quý thì cha tôi là người được mọi người kính trọng, tôi không biết vì sao nhưng những gì ông ấy làm và những gì ông ấy nói mọi người đều tôn trọng và nghe theo.
Sau đó l·ễ t·ang của mẹ được tiếp tục, không biết có phải tôi nhầm lẫn hay không nhưng cảm nhận thấy hình như cha vừa mới nhìn tôi.
Vài tháng sau t·ang l·ễ của mẹ kết thúc cha nói với tôi rằng ông sẽ cưới một người vợ mới, bà ấy chính là mẹ kế của tôi hiện tại. Tôi lúc ấy cũng chẳng có ý kiến gì về chuyện đó cả vì đó là quyết định của ông ấy, khi đó mọi thứ đối với tôi nó cũng chẳng còn ý nghĩ gì nữa rồi.
Lúc ấy tôi cứ mặc kệ tất cả mọi chuyện, nếu không phải vì lời hứa với mẹ khi còn nhỏ thì cuộc đời tôi vốn dĩ đã kết thúc từ lâu. Khi ấy đã trở thành một kẻ chẳng quan tâm gì đến xung quanh mình, mặc kệ mọi thứ tôi cứ để cuộc đời mình cứ trôi qua như vậy.
Vốn tưởng cuộc đời tôi cứ tiếp tục như thế cho đến khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đã cứu rỗi cuộc đời của tôi từ trong bóng tối.
Phải, ngay từ lúc tôi gặp Alia thì tôi như được sống lại một lần nữa.