Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 2:




Lý Nhã Tịnh mặt mày hớn hở, trên tay cầm hồ sơ xin việc, đứng trước tòa nhà cao lớn của công ty Thiên Tường. Cô hít một hơi thật sâu, gương mặt đầy vẻ tự tin, tiến vào bên trong. Lý Nhã Tịnh đã hoàn toàn bước sang một trang mới cho cuộc đời mình. Bắt đầu từ đây… 

Lưu Cảnh Nghi ngồi trong phòng làm việc, nhấc máy gọi cho trợ lí :

"Nói với trưởng phòng nhân sự, tôi sẽ trực tiếp phỏng vấn những người hôm nay."

Nói rồi, anh lập tức dập máy. Đôi mắt khắc lên sự nguy hiểm.

"Lý Nhã Tịnh, để tôi xem, cô chạy đi đâu!"

Lý Nhã Tịnh sau khi nghe hướng dẫn thì ngồi chờ ở trước phòng họp, đợi gọi tên. Cô chăm chú kiểm tra tập hồ sơ, xem mình có sai sót gì hay không rồi hồi hộp chờ đợi. Linh cảm của cô lúc nào cũng đúng, bây giờ nó lại có chút lo lắng, tim đập liên hồi. Lý Nhã Tịnh có chút bất ngờ, cố gắng điều hòa nhịp thở. 

"Số 12, Lý Nhã Tịnh."

Cô nghe thấy tên thì bất giác giật mình, nhanh chóng đứng dậy, bước vào bên trong. 

Lý Nhã Tịnh vừa mở cửa đã thấy bóng người uy nghiêm, an nhàn ngồi đó, nét mặt trầm tĩnh, đưa tay chống lên thái dương. Lý Nhã Tịnh khựng lại. Cô nhận ra khuôn mặt quen thuộc của anh, Lưu Cảnh Nghi. Vẫn là những đường nét sắc sảo như thế, nhưng phong thái lại hoàn toàn khác. Sự lạnh lùng, xa cách này không hề giống với Lưu Cảnh Nghi trước đây mà cô biết. 

Anh vừa nhìn thấy cô đã nhếch mày châm chọc :

"Cô Lý, sao lại đứng ở cửa mãi thế? Không định phỏng vấn sao?"

Hai vị giám đốc ngồi cạnh anh ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Lưu Cảnh Nghi. Vị giám đốc tà ác này đang nói với giọng điệu bỡn cợt sao? Thật không thể tin nổi!!!

Lý Nhã Tịnh sực tỉnh, nhanh chóng ngồi vào ghế, cúi đầu tránh ánh mắt của anh. Lưu Cảnh Nghi lãnh đạm nói :

"Còn đợi tôi mời nộp hồ sơ sao?"

Lý Nhã Tịnh chột dạ, lập tức đưa tập giấy đang cầm trên tay đặt trước mặt anh. 

Lưu Cảnh Nghi lật qua lật lại, nhìn tờ giấy, thế nhưng tâm trí lại đặt trên người cô. Lý Nhã Tịnh bao năm nay vẫn thế, chẳng có chút đổi khác, có chăng chỉ là anh và cô, không còn quan hệ gì nữa… 

Ba năm trước. Lý Nhã Tịnh đứng trước nhà Lưu Cảnh Nghi, gõ cửa. Anh lập tức ra mở. Vừa nhìn thấy cô, anh đã reo mừng :

"Nhã Tịnh, có chuyện gì sao? À, đúng rồi, tiện thể khoe với em, hôm nay, anh đã kí thành công hợp đồng với một công ty. Tuy nhỏ thôi nhưng mà anh tin, sau này anh nhất định sẽ thành công! Đến lúc đó, anh sẽ có tiền cưới em rồi!"

Vừa nói anh vừa nắm tay cô. Hơi ấm từ bàn tay thô ráp kia thật khiến người ta cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Nhưng mà, trái tim của Lý Nhã Tịnh lại khác. Lạnh lẽo và đau đớn…

"Cảnh Nghi…chúng ta...chia tay nhé!"

Nụ cười trên môi anh chợt đông cứng lại. Anh vừa nghe thấy gì vậy chứ? Lưu Cảnh Nghi thật sự không dám tin vào tai mình, đôi bàn tay bất giác buông lỏng. Lý Nhã Tịnh hít một hơi thật sâu, cố ngăn hai hàng nước mắt chực tuôn trào, giọng nói nghẹn ngào :

"Em xin lỗi, xin lỗi…"

Hai từ ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí anh, trong không gian chật hẹp như muốn ná thở. Trái tim ai bóp mà đau đến thế, đau đến mức cảm thấy như hàng vạn mũi dao sắc nhọn đang từ từ đâm vào nó. Đôi môi của anh run run. 

"Tại sao chứ? Không phải em muốn bên anh trọn đời sao? Là tại anh nghèo sao? Nhã Tịnh, mau nói cho anh biết, anh sai ở đâu, anh có thể sửa. Tuy bây giờ anh không có tiền, không có cơ nghiệp, nhưng sẽ nhanh thôi, em không thể đợi anh được sao?"

Hai hàng lệ nóng hổi rơi đầy trên gương mặt anh. Đáng lẽ, đấng nam nhi như anh càng không nên rơi nước mắt. Thế nhưng, quả thực, nếu Lý Nhã Tịnh rời đi, anh sẽ chỉ còn lại một mình trên thế giới rộng lớn và khắc nghiệt này. 

Cô nắm lấy đôi tay run bần bật mà anh đang ôm trên cánh tay mình, vỗ nhẹ.

"Cảnh Nghi, em xin lỗi. Muôn ngàn lần là do em, anh không có lỗi gì cả."

Nói rồi, cô lấy hết sức vùng khỏi đôi tay to lớn của anh, quay lưng bỏ chạy. Lý Nhã Tịnh ôm mặt, ngồi ở một góc khuất, bật khóc nức nở. Cô bây giờ còn đau đớn hơn anh gấp hàng vạn lần. 

Trở về thực tại, cô và anh giờ đây như hai người xa lạ, dường như chẳng thể nào chạm được đến nhau. Lưu Cảnh Nghi đã làm nên sự nghiệp lớn, giờ đây xung quanh anh có biết bao người theo đuổi, nếu không phải nhan sắc mĩ miều thì cũng là gia đình có thân có thế. Còn cô, chỉ là một sinh viên mới ra trường, chưa có gì trong tay, phải chăm sóc thêm một người mẹ bệnh tật. 

Lưu Cảnh Nghi gấp tài liệu lại, ngồi dựa ra đằng sau ghế, dáng vẻ thoải mái, nhếch môi nói :

"Từ ngày mai, cô chính thức được nhận vào làm tại công ty Thiên Tường, chức vụ trợ lí giám đốc."

Hai vị giám đốc bên cạnh há hốc mồm, đến hỏi còn chưa hỏi, huống gì là được nhận vào làm người thân cận bên cạnh anh. Tình huống cẩu huyết gì đây chứ? 

Lý Nhã Tịnh bình tĩnh nói :

"Thưa anh, tôi nộp đơn xin việc vào đây để làm nhân viên phòng hành chính kinh doanh, mong anh xem xét lại."

Câu nói này của cô làm hai người kia càng khó tin. Chẳng có người nào không muốn vào làm ở công ty này, không muốn ngồi vào vị trí ngay bên cạnh giám đốc, đặc biệt là một vị giám đốc trẻ tuổi, khuôn mặt điển trai như vậy. Cô đúng là có mắt mà không thấy trời xanh! 

Lưu Cảnh Nghi nhếch mày, giở vẻ trêu ghẹo :

"Ồ, cô Lý, cô chê vị trí này lương thấp sao? Được, tôi tăng lương cho cô gấp ba. Thế nào?"

Từ trước đến giờ, chưa có bất kì ai khiến anh phải ra giá, tuyển bằng được như vậy, cô giá này quả thật kì lạ. 

Lý Nhã Tịnh nghĩ ngợi. Nếu cô có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bệnh của mẹ cô sẽ không đáng lo ngại. Lưu Cảnh Nghi chẳng cần đợi cô đồng ý đã đứng dậy, bước thẳng ra cửa, lạnh lùng quăng lại một câu :

"Ngày mai, lúc 8 giờ, có mặt tại phòng tôi!"

Lưu Cảnh Nghi đóng sầm cửa lại, vẻ mặt khinh thường, nhếch mép :

"Hám tiền!"