8 giờ sáng tại sân bay. Lưu Cảnh Nghi vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị đám phóng viên bao vây. Anh mới từ hội thảo ở Mỹ quay trở về. Lưu Cảnh Nghi mấy năm liền đều lọt top những doanh nhân tài ba trẻ tuổi nhất đất nước, khối gia tài được hàng ngàn người mơ ước.
Thế nhưng, ít người biết được rằng, anh có quá khứ không mấy suôn sẻ. Mồ côi ba mẹ từ nhỏ, Lưu Cảnh Nghi lăn lộn ngoài đời từ rất sớm. Chính điều đó đã tôi luyện, khiến anh trở nên mạnh mẽ và quyết đoán hơn người. Những năm tháng nghèo khó trước kia giờ đã không còn nữa, thay vào đó là một Lưu Cảnh Nghi cao cao tại thượng, vươn lên đứng trên vạn người nhờ vào tài năng và trí tuệ của chính bản thân mình. Có điều, thứ duy nhất khiến anh lưu luyến quá khứ, chính là Lý Nhã Tịnh.
Đám phóng viên cứ liên tục hỏi anh, Lưu Cảnh Nghi vẫn lạnh lùng, gương mặt không chút biểu cảm. Hai vệ sĩ đứng bên cạnh, dùng tay chặn phóng viên, cung kính mời anh ngồi vào trong xe. Chiếc xe phóng nhanh về phía tòa nhà cao tầng đằng trước mắt. Đó là trụ sở chính của công ty Thiên Tường do chính anh lập nên. Đây là công ty bất động sản lớn nhất tại thành phố này, thậm chí là cả nước.
Vừa bước xuống xe, trợ lí của anh đã đứng sẵn ở đó, trên tay là một tập tài liệu, lập tức đưa cho anh.
"Giám đốc, đây là hợp đồng với công ty của Dương Thị, mời anh xem qua."
Lưu Cảnh Nghi không dừng bước, đưa tay cầm lấy tập tài liệu rồi bước thẳng vào trong.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lý Nhã Tịnh ngồi trong căn nhà thuê cũ nát, lướt máy tính tìm việc. Tuy điều kiện gia đình có chút khó khăn, nhưng vì cô rất ham học nên cũng đã được đến trường, tốt nghiệp bằng giỏi. Có điều, mấy năm nay chưa tìm được công việc thích hợp. Đột nhiên, cô nhìn thấy công ty lớn nhất thành phố\-Thiên Tường đang tuyển nhân viên phòng hành chính, bèn nộp đơn xin việc online. Rất nhanh chóng, cô đã nhận được phản hồi, yêu cầu ngày mai đến phỏng vấn. Lý Nhã Tịnh vui mừng khôn xiết, nhảy cẫng lên, la to :
"Mẹ ơi, con tìm được việc rồi, ngày mai sẽ đi phỏng vấn đấy!"
Mẹ cô\-Trần Xuân nghe thấy thế thì cũng vui lây, mỉm cười, nói :
"Kiếm được việc là tốt. Nào, để mẹ đi chợ mua chút đồ về làm một bữa thịnh soạn!"
Lý Nhã Tịnh có hoàn cảnh tương đối khó khăn. Lúc còn nhỏ, ba cô là một con sâu rượu, suốt ngày nhậu nhẹt bê tha, khi say xỉn lại trút giận lên hai mẹ con cô. Vài năm sau, ông ta cũng bị bệnh mà qua đời, chỉ còn lại cô và mẹ, hai người phụ nữ yếu đuối, nương tựa vào nhau mà sống. Mẹ của Lý Nhã Tịnh nhiều năm trước mắc bệnh tim, phải liên tục chữa trị. Vì thế, tình cảnh càng thêm phần khốn khó.
Lý Nhã Tịnh nhanh tay giúp mẹ nấu cơm, nhặt rửa rau củ. Hai người ngồi quây quần bên nhau, cùng ăn bữa cơm ấm áp.
Sáng hôm sau, Lý Nhã Tịnh dậy từ sớm, chuẩn bị hồ sơ cẩn thận rồi chọn bộ đồ tươm tất nhất, mặc vào. Dù còn hơn 2 tiếng nữa mới đến giờ hẹn, thế nhưng Lý Nhã Tịnh không đợi nổi mà bước ra khỏi nhà. Từ nhà cô đến công ty cũng tương đối xa, lại không có xe riêng nên phải chờ xe bus. Lý Nhã Tịnh đi bộ ra trạm xe, ngồi đợi. Cô không biết điều gì đang chờ đón mình ở đó. Cố nhân, tri kỉ…
Tại phòng họp. Lưu Cảnh Nghi mặt lạnh ngồi nghe các trưởng phòng báo cáo về tình hình công ty suốt mấy ngày anh đi vắng. Nhân viên ngồi đây không dám lên tiếng, cũng không dám nhìn vào mặt của vị giám đốc kia, tự nhiên, xương sống lại thấy lạnh lẽo. Trước giờ, anh không hề hé một nụ cười nào, dù chỉ là nhếch môi. Đôi mắt đen thẳm, không chút gợn sóng, càng làm người khác khiếp sợ.
Kết thúc một buổi họp căng thẳng, anh lãnh đạm nói :
"Các người không làm ăn cho tử tế được hay sao? Tệ hại như vậy thì mau cút hết đi!"
Nói rồi, anh đứng dậy, quay lưng bước thẳng ra cửa. Đột nhiên, Lưu Cảnh Nghi khựng lại, không quay đầu lại, cất giọng lạnh lẽo :
"Hôm nay có buổi phỏng vấn phải không? Đưa hết hồ sơ cho tôi."
Anh đút tay vào túi, tiếp tục bước. Mấy người ngồi kia thở phào, to nhỏ :
"Khó tính như vậy thì ai mà chịu nổi chứ! Chắc tôi lên cơn đau tim mà chết mất."
"Haizz, ông cũng biết giám đốc từ trước đến giờ rồi. Có điều, nói cậu ta giỏi cũng không phải là nói ngoa."
"Lập nên cơ nghiệp như vậy đâu dễ gì."
Nói rồi, họ cũng đứng dậy mà giải tán. Quả thực, ai ở đây cũng nể phục phong thái và tài năng của anh. Nhưng mà, họ lại cảm thấy, bộ mặt xa cách kia làm họ cực kì sợ hãi.
10 phút sau. Trợ lí gõ cửa đưa tài liệu vào cho Lưu Cảnh Nghi. Anh không ngước lên nhìn một lần nào, chỉ ừ lạnh một cái rồi lại làm việc. Lưu Cảnh Nghi dời mắt ra khỏi màn hình, nghiêng cổ cho đỡ mỏi rồi liếc nhìn một tập dày hồ sơ của người phỏng vấn. Những cái tên không mấy ấn tượng khiến anh liền quăng sang một bên. Đột nhiên, ánh mắt tối đen của Lưu Cảnh Nghi lóe lên một tia sáng rồi vụt tắt. Đôi tay siết chặt lấy tờ giấy đang cầm. Đó là hồ sơ xin việc của Lý Nhã Tịnh, người con gái anh oán hận.