Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 3:




Lý Nhã Tịnh từ từ đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Cô thẫn thờ rảo bước. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Cô có chút không thích nghi nổi. 

Lý Nhã Tịnh vừa vào thang máy đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô nhanh chóng nhìn vào màn hình. Là Nghiêm Phong\-bạn từ thuở nhỏ của cô, ở ngay sát cạnh nhà. Cô nhấc máy. 

"Alo, Nhã Tịnh. Nghe nói cậu được gọi đi phỏng vấn, mọi chuyện thế nào, tốt cả chứ?"

Cô ngừng lại một chút, nói :

"Cũng có thể xem là tốt. Tớ được nhận rồi!"

Đầu dây bên kia liền reo mừng. 

"Thật sao? Cậu giỏi thật đấy! Nào, tớ dẫn cậu đi ăn, chịu không? Mau gửi địa chỉ, tớ đến đón cậu."

Cô chưa kịp phản kháng gì thì Nghiêm Phong đã tắt máy. Cậu ấy lúc nào cũng như thằng ngốc vậy. Nhưng mà từ nhỏ đã luôn luôn đứng ra bảo vệ cô. Nghiêm Phong đánh nhau vô cùng giỏi, học lực lại không tồi, nên được rất nhiều bạn nữ theo đuổi. Vậy mà cậu ấy lại từ chối thẳng thừng. Tính tình nóng nảy, không chút tinh tế như thế thì làm sao mà có người yêu được chứ? 

Lý Nhã Tịnh lắc lắc cái đầu nhỏ rồi nhấn gửi vị trí cho Nghiêm Phong. Trùng hợp là, cậu ta đang ở gần đó, chưa tới năm phút đã có mặt rồi. 

Vừa nhìn thấy Lý Nhã Tịnh, Nghiêm Phong mặt mày mừng rỡ, vội chạy lại.

"Chúc mừng cậu nhé! Hôm nay chúng ta ăn gì nhỉ? À, tớ biết một quán lẩu rất ngon, đi ăn thử đi, tiện thể mua về cho bác gái luôn!"

Lý Nhã Tịnh mỉm cười gật đầu. Nghiêm Phong bất ngờ đưa tay lên, xoa xoa đỉnh đầu cô. 

"Ngoan, đúng là biết nghe lời!"

Lý Nhã Tịnh đánh tay anh một cái, mặt tức giận :

"Cậu làm rối tóc tớ rồi đây này. Đi thôi!"

Nghiêm Phong cười xòa, vội kéo Lý Nhã Tịnh chạy đi. 

Lưu Cảnh Phong ngồi trong phòng làm việc, hai tay tùy tiện để lên thanh tựa ghế, nhắm mắt suy nghĩ. Lý Nhã Tịnh, lần này tôi sẽ cho cô thấy, thế nào là đau khổ!!! 

Những oán hận trước kia của Lưu Cảnh Nghi đều biến thành động lực để anh phấn đấu mỗi ngày. Ba năm qua, có lúc khó khăn, có lúc thuận lợi nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc. Anh muốn biến cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn để không bị bỏ rơi thêm bất kì lần nào nữa. 

Lý Nhã Tịnh và Nghiêm Phong sau khi đã no nê thì gọi thêm một phần mang về. 

"Đi thôi, bác gái chắc đang đợi chúng ta đấy!"

Hai người dẫn nhau ra ngoài trạm xe bus đứng đợi. 

"Sếp của cậu không khó tính chứ? Có hỏi cậu gì không?"

Trong lúc chờ đợi, Nghiêm Phong thuận miệng, tán ngẫu vài câu. Lý Nhã Tịnh đưa mắt nhìn dòng xe vội vã lao trên đường, bâng quơ nói :

"Anh ta rất dễ tính, chẳng hỏi gì đã nhận tớ vào làm rồi. Cậu...chắc cũng biết anh ấy đấy!"

Nghiêm Phong nhếch mày, chớp mắt. 

"Ai thế, tớ có quen ai làm lớn như vậy sao?"

Cô cười khổ.

"Chỉ là một người lạ, đã từng quen thôi!"

Nghiêm Phong nghệch mặt, vẻ khó hiểu. Cô đứng bật dậy, chỉ tay. 

"Xe tới rồi, mau lên thôi!"

Sự thúc giục của cô làm anh nhanh chóng xua tan đi thắc mắc. Cả hai phóng tầm mắt nhìn thành phố nhộn nhịp buổi đêm, trong lòng chợt thấy thoải mái hẳn. 

Sáng hôm sau. Lý Nhã Tịnh cố ý dậy thật sớm, sửa soạn áo mũ chỉnh tề rồi chào tạm biệt mẹ, xách giỏ chạy ra ngoài trạm xe. 

7 giờ 30 phút, Lý Nhã Tịnh đã đến công ty, hỏi nhân viên đường đến văn phòng làm việc của giám đốc. Cô thư kí kia mỉm cười, nói :

"Em là Lý Nhã Tịnh sao? Giám đốc nói em xem qua hồ sơ này, xem có lỗi gì không, rồi đi in thành 30 bộ, để vào phòng họp nhé! Đi lối này!"

Cô thư kí kia rất nhiệt tình chỉ dẫn cho cô, để Lý Nhã Tịnh dần dần làm quen với công việc. Cô ấy đưa Lý Nhã Tịnh tới trước phòng giám đốc, nói :

"Có gì không hiểu nữa em cứ hỏi chị, chị đi trước nhé. Tạm biệt!"

Nói rồi, cô nhanh chóng rời đi. Lý Nhã Tịnh hít một hơi, thở mạnh ra rồi giơ tay, gõ nhẹ vào cửa. 

"Vào đi."

Giọng nói lãnh đạm phía trong làm cô lạnh sống lưng. Lý Nhã Tịnh e dè bước vào, đi đến trước mặt Lưu Cảnh Nghi, khẽ nói :

"Giám đốc, tôi đã in xong tài liệu, bây giờ sẽ sang chuẩn bị phòng họp. Anh còn điều gì giao cho tôi nữa không ạ?"

Lưu Cảnh Nghi không rời mắt khỏi màn hình, cất giọng :

"Pha cho tôi một ly cà phê."

Đột nhiên, anh nhếch mày lên nhìn cô, châm biếm. 

"Chắc cô biết rõ hương vị tôi muốn chứ?"

Lý Nhã Tịnh cắn chặt môi, gật đầu rồi quay đi. Anh đây là muốn chọc thẳng vào quá khứ của cô sao? 

Lý Nhã Tịnh bước vào phòng trà, làm cho anh một ly cà phê nóng, ít đường, lập tức đem vào. Lý Nhã Tịnh vừa đặt xuống bàn, ánh mắt như có tia lửa của anh liền liếc sang nhìn. 

"Cô ra ngoài được rồi."

Lý Nhã Tịnh cung kính cúi gập người, sau đó bước ra. Lưu Cảnh Nghi đưa ly cà phê đến trước miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ. Vị đắng của cà phê lập tức ngập tràn toàn bộ vị giác, khiến não bộ dường như tỉnh táo hơn hẳn. Anh chép miệng :

"Vẫn là như vậy."