Lúc Phó Nhàn Linh xuống lầu, Vu Hướng Tây đang định nhảy lên xe tải, trên đó vẫn còn một bộ ghế sô pha, lát nữa sẽ giao đến nhà Thôi Hiểu.
Thôi Hiểu đứng từ xa nhìn thấy, cười nói: “Này cún con! Tôi lái xe đưa cậu đi.”
Nghe thấy cách xưng hô của cô ấy, Vu Hướng Tây không nhịn được mà liếc nhìn Phó Nhàn Linh, Phó Nhàn Linh nở nụ cười, đánh Thôi Hiểu, “Cậu có thể đừng gọi cậu ấy như vậy được không.”
“Sao thế?” Thôi Hiểu nhướng mày cười, “Hợp với cậu ấy mà, vừa ngoan vừa nghe lời, lại còn đẹp trai.”
Cô ấy lại nói tiếp, “Cậu mau nói gì đi, người ta đang chờ cậu nói đấy, cũng không biết tại sao lại nghe lời cậu như vậy.”
Phó Nhàn Linh hoàn toàn không nghe thấy lời cô ấy nói, cô nói với Vu Hướng Tây: “Vừa hay chúng tôi định qua đó, cậu có thể ngồi cùng xe.”
“Cảm ơn chị.” Vu Hướng Tây nhanh chóng leo xuống.
Thôi Hiểu mở cửa xe, cầm kính râm chỉ về phía Vu Hướng Tây: “Này, tôi mới là người lái xe chở cậu, tại sao cậu chỉ cảm ơn cậu ấy?”
“Cảm ơn chị Thôi Hiểu.” Vu Hướng Tây vội vàng cảm ơn.
Thôi Hiểu từ chối, “Không được, cậu cũng gọi tôi một tiếng chị đi.”