“Dạ.” Vu Hướng Tây gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Phó Nhành Linh ngồi ghế phụ, “Năm nhất em bị các bạn cùng phòng kéo vào đội bóng rổ, chơi bóng rổ hơn ba năm, bây giờ cuối tuần sẽ đến trường để chơi bóng rổ.”
“Có cơ bụng không?” Thôi Hiểu hỏi.
Phó Nhàn Linh không nhịn được nữa, “Thôi Hiểu!”
Thôi Hiểu huýt sáo, “Sao vậy? Tới hỏi một chút cũng không được sao? Tớ vẫn chưa nói tớ muốn sờ đâu.”
Tai Vu Hướng Tây đỏ bừng, giọng nói rất nhẹ, “Không được, không thể cho chị sờ.”
Vừa nói xong, không hiểu sao tai của Phó Nhàn Linh lại đỏ bừng, người nóng đến mức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đổi chủ đề khác: “Xe tải kia đâu rồi?”
“Ở ngay phía sau.” Thôi Hiểu liếc nhìn gương chiếu hậu, nói với Vu Hướng Tây, “Cún con có bạn gái chưa? Chị đây bao nuôi cậu được không?”
Vu Hướng Tây ngạc nhiên mở to mắt.
Phó Nhàn Linh quay đầu trừng mắt nhìn Thôi Hiểu: “Cậu nói linh tinh cái gì đấy!”
Thôi Hiểu chỉ tay về phía Phó Nhàn Linh, hỏi Vu Hướng Tây: “Tôi bao nuôi cậu, cậu hầu hạ chị em của tôi, thế nào?”
“Không…” Tai Vu Hướng Tây đỏ bừng, mặt cũng đỏ, “Không cần bao nuôi.”