Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 43




Mỗi tháng cô đến đây đều sẽ tự tay nấu một bữa cơm cho cha mẹ, Thôi Hiểu cũng đi theo tới đây ăn ké, tuy là ăn ké bát cơm nhưng cũng chỉ là lý do để thăm hai người mà thôi.

Người ta thường nói cha mẹ một con là người cô đơn nhất, thỉnh thoảng Phó Nhàn Linh sẽ đến nhà Thôi Hiểu làm khách, ăn uống vui vẻ cả một ngày, buổi tối trò chuyện một lúc, an ủi cha mẹ cô đơn.

Ăn cơm xong, Phó Nhàn Linh đi rửa hoa quả, Thôi Hiểu phụ trách rửa bát, mẹ Phó đứng bên cạnh hỗ trợ, cười hỏi Thôi Hiểu: “Thế nào mà vẫn chưa tìm được đối tượng kết hôn vậy? Cháu xem Tiểu Nhàn đã hết hôn được ba năm rồi.”

“Không phải cháu vẫn chưa tìm thấy sao?” Thôi Hiểu cọ người mẹ Phó, “Khi nào dì giới thiệu cho cháu với nhé? Tốt nhất là một anh chàng thật đẹp trai, người đó vừa bước ra, trong vòng trăm mét sẽ không có sự sống.”

Mẹ Phó buồn cười, “Đó còn là con người sao?”

Phó Nhàn Linh cũng cười, “Cậu ấy luôn biết cách điều hành xe lửa.”

Ngồi đến hai giờ chiều, ghế sô pha giao tới, không ngờ Vu Hướng Tây cũng đi theo, Phó Nhàn Linh đứng ở cửa, thấy cậu tới cũng không nói gì, ngược lại, Thôi Hiểu từ trong bếp cầm một miếng dưa đưa cho Phó Nhàn Linh, sau đó đẩy cô: “Cậu đưa cho người ta đi.”

Phó Nhàn Linh đành phải bước tới, đưa nửa miếng dưa hấu trong tay cho cậu.

Vu Hướng Tây mỉm cười cầm lấy, “Cảm ơn chị.”

Cậu cúi đầu cắn một miếng, sau đó cười nói với Phó Nhàn Linh: “Ngọt lắm ạ.”

Nụ cười của cậu khiến Phó Nhàn Linh rung động, cô xoay người muốn đi vào lại bị cậu gọi: “Chị.”

“Sao vậy?” Cô quay đầu hỏi.

Đôi mắt chàng trai lấp lánh, khóe miệng nở nụ cười sâu, thấp giọng cười nói, “Không có gì, em chỉ muốn gọi chị thôi.”

Phó Nhàn Linh: “…”



Cô đỏ mặt đi vào nhà.

Mẹ Phó vẫn đang tiếp đón những người giao hàng khác, khi đi ra, nhìn thấy Vu Hướng Tây, không khỏi khen ngợi, “Cậu nhóc này đẹp trai quá.”

Phó Nhàn Linh đi ra kéo bà vào nhà: “Mẹ, ngoài trời nóng lắm, mẹ mau vào nhà đi.”

“Nào nào nào, chàng trai cũng vào đi.” Mẹ Phó gọi Vu Hướng Tây vào.

Vu Hướng Tây là người duy nhất ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng quần đen, khí chất nổi bật, dáng người cao ráo, nét mặt tươi sáng, đẹp trai, mẹ Phó vừa nhìn thấy cậu đã thích, bà mời cậu ngồi xuống sô pha, đặt hoa quả chất thành đống đến trước mặt cậu, cười tủm tỉm hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Phó Nhàn Linh biết mẹ Phó muốn mai muối cho Thôi Hiểu nên cô đứng một bên, chỉ cười chứ không nói gì.

Vu Hướng Tây không hiểu rõ, chỉ biết mẹ Phó Nhàn Linh đang hỏi mình, căng thẳng trả lời, “23 ạ.”

“Mới 23 tuổi thôi sao?” Mẹ Phó hơi ngạc nhiên, bà nhìn Thôi Hiểu: “Hiểu Hiểu 28 tuổi, hai đứa kém nhau 5 tuổi…Nhưng, tuổi tác không phải là vấn đề.”

Thôi Hiểu ngồi bên cạnh, cười đầy nham hiểm, “Đúng đúng đúng, không phải vấn đề, nhất là cún con.”

Lúc này Vu Hướng Tây mới hiểu ra, tai cậu lập tức đỏ bừng, cậu đặt trái cây trong tay xuống, còn không quên lấy giấy lau sạch bàn trà: “Dì ơi, cháu, cháu có việc, cháu đi trước ạ.”

Trước khi đi còn nghe thấy tiếng mẹ Phó mắng Thôi Hiểu, “Cháu sao thế, ít nhất cũng phải rụt rè một chút chứ, người ta bị dọa chạy rồi kìa.”

Thôi Hiểu kéo Phó Nhàn Linh đi ra ngoài: “Sợ cái gì, cháu đuổi theo sẽ quay lại thôi.”

Mẹ Phó: “…”