Lão Tổ Tông Mất Trí Nhớ

Chương 3: Ca ca ngươi thật tốt




Ngắn ngủn một ngày, đối với 9000 năm qua của Lạc Vô Nhai mà nói, quả thật không khác gì muối bỏ biển.

Nhưng bên cạnh hắn mang theo một thiếu nữ vô cùng hiếu kỳ, từ nơi núi tuyết hẻo lánh ít người lui đến, nơi sông biển mù mịt khói sóng, giờ phút này lại ở nơi phố chợ đèn lồng phồn hoa đi dạo, cái này so với việc tu luyện đơn điệu của hắn, thật đúng là muôn màu muôn vẻ.

Lạc Vô Nhai cũng không biết bản thân mình bị làm sao, nàng ngọt ngào gọi hắn một tiếng ca ca, đối diện với ánh mắt chờ mong của nàng, yêu cầu của nàng, hắn lại không có cách nào cự tuyệt.

Bởi vì cảm thấy bản thân mình bị chỉnh, hắn thậm chí còn hoài nghi có phải nàng giả vờ mất trí nhớ hay không.

“Ca ca, ngươi xem cái lồng đèn kia, thật lớn nha!"

Tầm mắt Lạc Vô Nhai nhìn theo phương hướng ngón tay nàng, nháy mắt không biết nói gì.

Nàng chỉ vào ánh trăng nói với hắn là đèn.

Chậc, Hoa Phiên Phiên ngu xuẩn này kì thật cũng có chút đáng thương, đã vậy còn bị đồ đệ lừa gạt, cái này làm Lạc Vô Nhai không khỏi sinh ra một chút cảm giác đồng tình.

Nhưng bởi vì một câu nói này của nàng, cái cảm giác kia vừa sinh ra liền không còn sót lại chút gì.

“Ca ca, ta muốn cái lồng đèn kia!”

Ánh mắt của nàng như ánh trăng chiếu rọi, lấp lánh vô cùng, nàng chờ mong nhìn hắn, thấy hắn còn chưa đáp lại, còn túm lấy tay áo hắn làm nũng.

A! Bảo hắn hái trăng trên trời đem xuống? Hắn thấy đem cái đầu ngu xuẩn của nàng hái xuống còn nhanh hơn.

Tuy rằng Lạc Vô Nhai đối với khuôn mặt hai người động tay động chân, ở trong mắt người ngoài chính là một đôi nam nữ bình thường, nhưng bởi vì Hoa Phiên Phiên lên tiếng, mà làm cho không ít người nhìn đến, tiếp theo đó là vô số ánh mắt đồng tình nhìn về phía Lạc Vô Nhai.

Anh trai này cũng thật là đáng thương, có một đứa em gái bị ngốc.

Lạc Vô Nhai: “……”

“Hoa Phiên Phiên!” Hắn không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ.

“Đó là ánh trăng không phải đèn!” Hắn vừa bực vừa bất đắc dĩ giải thích.

“Ách, đã biết.”

Lạc Vô Nhai vốn dĩ cho rằng nàng còn muốn chơi xấu, không nghĩ tới hứng thú đã hết, nhìn về phía người bán kẹo đường.

“Ca ca, ta muốn ăn đường.”

“Mua!”

Nàng mới vừa mở miệng, Lạc Vô Nhai một ngụm đáp ứng, hắn muốn đồ vật lấp kín miệng nàng.

Ngoại trừ kẹo đường, kế tiếp Lạc Vô Nhai lại mua mứt hoa quả, điểm tâm, thịt khô, các loại quả hạch đồ ngọt ăn vặt, nàng vội vàng ăn, nên mọi thứ đều đổ cho hắn cầm.

Qua một hồi lâu, Lạc Vô Nhai mới hậu tri hậu giác, hắn cầm cái rắm a!

Cái túi gấm tùy thân của hắn không phải có thể đựng càn khôn vạn vật hay sao? Đúng là gần mực thì đen, chỉ số thông minh của hắn đúng là bị nàng hạ thấp rồi.

Vì để đền bù tâm hồn tổn thương của mình, Lạc Vô Nhai liền lưu lại bộ dạng ngu xuẩn của nàng vào đá ký ức, chờ khi nàng khôi phục ký ức liền dùng nó cười nhạo nàng.

“Tới đây, gọi ca ca.”

Lạc Vô Nhai móc ra đá ký ức, nàng đi ở phía trước ngoái đầu lại nhìn hắn cười ngọt ngào, môi đỏ khẽ mở, gọi một tiếng.

“Ca ca.”

Nàng không chỉ có kêu ca ca, còn như một con bướm uyển chuyển bay vào lồng ngực hắn, ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ca ca, ngươi đối với ta thật tốt.”

Bị ôm bất thình lình, Lạc Vô Nhai ngây ngẩn cả người, đã bao nhiêu năm rồi mới có người thân cận với hắn như vậy?

Nghĩ kỹ lại, hình như là lần giao thủ với nàng mấy trăm năm trước.

Đối với ánh nhìn chân thành tha thiết của Hoa Phiên Phiên, hắn ác ý tràn đầy thế nhưng lại có chút xíu chột dạ.

Đúng lúc này, nàng nhón chân, đôi môi mềm mại chạm tới cằm hắn.

Một khắc kia, Lạc Vô Nhai ngửi được mùi hương thơm ngọt của đường hoa quế.

Nàng như chuồn chuồn lướt qua môi hắn, xúc cảm từ cánh môi ấm áp kiều nộn kia vẫn còn phảng phất tàn lưu lại trên da thịt hắn, hắn không khỏi giơ tay sờ sờ, cảm giác dính dính, lông mày hắn liền nhăn lại.

Nàng đầy miệng đều là đường liền cọ lên mặt hắn, đường này còn không sạch sẽ, hắn quẹt qua như vậy càng làm dính ra nhiều chỗ.

Lông mày Lạc Vô Nhai nhăn lại đến mức có thể kẹp chết một con sâu.

Thật không khác gì Hoa Phiên Phiên bây giờ, ném không xong còn dính nham nháp! Phiền muốn chết!!!

“Hoa Phiên Phiên! Ta đưa ngươi trở về!!”

Lạc Vô Nhai một phen túm chặt lấy cổ áo nàng đang nhảy đành đạch như con bướm xoay vòng vòng, cũng mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào, nhấp một cái liền biến mất, sau đó lại ném nàng vào Trầm Kính như ném rác.

Ngay sau đó hắn vỗ vỗ tay, tiêu dao tiêu sái mà rời đi.

“Thình thịch” một tiếng, Hoa Phiên Phiên ngã lộn nhào ngã vào trong sông, nàng còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã rơi vào lòng ngực của một nam nhân.

"Nàng đi đâu!”

Hoa Phiên Phiên vừa nhấc đầu, liền đối mặt với ánh mắt nôn nóng của Hoài Sinh.

Nàng mới vừa sinh ra một chút áy náy, chuẩn bị giải thích, Hoài Sinh lại càng dùng sức ôm chặt nàng.

“Trở về là tốt……” Giọng nói của hắn rõ ràng có chút run rẩy.

Hoài Sinh đem nàng từ trong sông bế lên, hai người trên dưới đều ướt đẫm, nhưng Hoài Sinh không sử dụng thanh khiết thuật, mà ôm nàng trở về nhà, sau đó đem chậu than nổi lửa bỏ vào trong phòng đem quần áo hong khô.

Thể chất của người tu chân căn bản không có khả năng bị cảm lạnh, Hoài Sinh bây giờ rất quý trọng mỗi khoảnh khắc ở bên cạnh nàng, muốn cùng nàng làm một đôi phu thê bình thường.

Cho nên hằng ngày củi gạo mắm muối chạy việc vặt, hắn không chỉ không cảm thấy phiền chán, ngược lại còn cảm hưởng thụ, hưởng thụ cảm giác tự mình làm mọi việc, vì nàng làm làm mọi thứ.

Chỉ là khi Hoài Sinh bưng chậu than vào phòng, tay run lên, chậu than thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Trong ánh sáng mỏng manh của lửa, nàng đã sớm cởi ra xiêm y ướt đẫm, tóc đen như thác nước xoã trên vai, bọc trong chăn, lộ ra cái cổ cùng bả vai trơn bóng oánh nhuận.

Thấy hắn vào nhà, nàng liền hướng hắn nở một nụ cười xinh đẹp, xốc chăn lên, cảnh xuân liền xuất hiện.

“Hoài Sinh, mau tới đây!”

Hoài Sinh miễn cưỡng duy trì trấn định trên mặt, đem chậu than đặt ở mép giường, sau đó bắt đầu cởi áo cùng thắt lưng.

“Đúng rồi, Hoài Sinh, ta đã gặp ca ca, là hắn đưa ta ra ngoài ăn cơm, chưa kịp nói với chàng nha."

Hoa Phiên Phiên cùng hắn giải thích chuyện hôm nay.

Lông mi của Hoài Sinh run run một chút, cố nén xúc động, làm ra bộ dáng bình thường, theo nàng nói.

“Ách, nguyên lai là như vậy, vậy nàng có vui vẻ không?"

“Vui vẻ nha! Đồ ăn ngon!”

Hoa Phiên Phiên nhớ lại dư vị của những món ăn đó, nhưng đối diện ánh mắt của Hoài Sinh, lập tức nói.

"Nhưng mà đồ ăn ở bên ngoài ăn một chút thì thấy mới mẻ, nhưng đồ ăn Hoài Sinh làm mới hợp khẩu vị của ta nhất.”

Nói đến đây, Hoa Phiên Phiên mới nhớ tới những đồ ăn đó đều ở trong tay Lạc Vô Nhai, nhất thời có chút ảo não.

“Ca ca nói đi là đi, những đồ ăn đó, ta cò muốn mang cho chàng nếm thử."

Nghe được lời này của Hoa Phiên Phiên, trong lòng Hoài Sinh như bị chọc một chút, nháy mắt kích động đến mức không tiếp nhận những lời nói sau đó nữa.

Nàng ăn ngon còn muốn mang cho hắn?

Trong lòng nàng bây giờ có hắn!!

Hoài Sinh cố gắng khắc chế cảm xúc cuồn cuộn, quần áo cởi ra, lên trên giường ôm nàng vào trong lòng, cơ thể hai người không trở ngại mà kề sát bên nhau, hắn lo lắng tiếng tim mình đập trong lòng ngực bị nàng phát hiện.

"Không sao hết, ta đưa nàng đi mua."

"Được.”

Hoa Phiên Phiên ôm lấy eo Hoài Sinh, mặt cọ cọ trên ngực hắn.

“Tướng công, thân thân ta……”

Hoài Sinh nhìn nàng thật sau, động tác tuy rằng thong thả, nhưng rất kiên định mà đem môi đặt lên môi nàng.

“Không phải thân nơi này…… Là nơi này……”

Đôi tay của nàng đặt lên bộ ngực tuyết trắng xoa xoa.

Editor: sacnu