Lão Tổ Tông Mất Trí Nhớ

Chương 4: Bất an trong lòng




“Gần đây hình như lớn hơn rồi thì phải, ta có phải béo lên không?" 

Nàng nắm lấy ngực mình vừa xoa vừa nắn, hai viên nhũ hoa đỏ hồng còn lộ ra từ khe hở ngón tay. 

Hoài Sinh đột nhiên nuốt nước miếng.

Đối với sự câu dẫn bất giác của Hoa Phiên Phiên, hắn sao có thể nhịn được, lập tức vùi mặt vào ngực nàng trong miệng đều là hương thơm ngọt ngào. 

“Không mập, nàng như thế nào ta đều thích."

"Vậy chàng thích thì mau thân thân ta đi..."

"Được……”

Hoài Sinh ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, chậm rãi liếm mút, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi nàng, từ môi hắn phát ra tiếng rên rỉ, cả người Hoài Sinh nóng lên, vật giữa háng cũng càng lúc càng nóng, ngạnh đến phát đau. 

“Ân…… Tướng công chàng mau tiến vào.”

Hoa Phiên Phiên sớm đã dục hỏa đốt người, nàng có chút gấp không chờ nổi, ôm lấy đầu của hắn, hai chân nâng lên quấn lấy eo hắn.

Hoài Sinh nhấp môi, đem côn th*t nhắm ngay cửa huyệt đang mở rộng, chậm rãi đâm vào. 

Khi hai người hợp nhất, nước sữa hoà nhau, cho dù không phải là lần đầu tiên, Hoài Sinh vẫn kích động đến mức muốn rơi lệ. 

côn th*t cứng rắn thô dài cắm vào hoa huy*t nàng, lấp đầy cảm giác hư không, trấn an sự khó chịu của nàng, Hoa Phiên Phiên thoả mãn ngẩng đầu, cảm nhận hắn ở trong cơ thể nàng đâm chọc, chỉ là khi tầm mắt của nàng lơ đãng dừng trên mặt Hoài Sinh, phát hiện hốc mắt hắn đỏ lên, lông mi hơi ướt. 

Tại sao hắn lại khóc?

Hoa Phiên Phiên không nghĩ ra liền không muốn nghĩ nữa, dù sao nàng thoải mái là được.

Hoài Sinh liền dùng một tư thế đâm vào rút ra, Hoa Phiên Phiên rất nhanh liền chịu không nổi, nàng dùng sức kẹp chặt, một trận khoái cảm tê dại mơ hồ đánh úp lại, môi đỏ của nàng khẽ nhếch, chuẩn bị lên đỉnh. 

Cảm giác được nàng sắp tới, lúc này Hoài Sinh đẩy nhanh hơn tốc độ, đồng thời cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, một dòng nước ấm bắn ra, rót vào tận sâu bên trong hoa tâm của nàng.

“Ân……”

Hoa Phiên Phiên cuốn lấy cổ hắn, đầu lưỡi nhiệt tình chủ động đáp lại nụ hôn của hắn, hai người môi lưỡi dây dưa, thân thể khoá lại trong chăn thân mật ôm nhau, không khí dịu dàng thắm thiết, lưu luyến triền miên.

Mà bên kia, sau khi ném rớt Hoa Phiên Phiên, nhẹ nhàng rời đi, trong lòng Lạc Vô Nhai lại càng lúc càng không dễ chịu. 

Hắn cũng không lí giải được là vì sao, theo lý thuyết, Hoa Phiên Phiên bây giờ thành cái bộ dạng này, hắn hình như cũng không cần coi nàng là đối thủ. 

Chỉ là, ở chung cùng nàng ngắn ngủi một ngày, những cái hình ảnh đó như khắc sâu vào trong đầu hắn, thế nhưng lại làm hắn tĩnh tâm tu luyện, ngay cả thanh tâm chú cũng không cần dùng đến. 

Lạc Vô Nhai đại khái cảm thấy người này tốt xấu gì hắn cũng đã để ý mấy ngàn năm, bây giờ lại không có làm hắn tự nhiên thấy có chút vắng vẻ. 

Khi hắn vừa lật túi gấm đưa đan dược cho đồ đệ, phát hiện một đống giấy dầu không hợp phong cách bảo bối làm hắn nháy mắt ngẩn cả người. 

“Sư phụ?”

Tiểu đồ đệ nghi hoặc nhìn hắn, dù sao trong ấn tượng của hắn, trên mặt sư phụ chưa bao giờ xuất hiện loại biểu tình này. 

Nói như thế nào đây, phát ngốc?

Nháy mắt tiếp theo, sư phụ hắn lại biến mất tại chỗ, mà bình đan dược kia lại ở trong tay hắn. 

Cái này làm tiểu đồ đệ cũng ngây dại.

Chỉ là Lạc Vô Nhai lại tới không đúng lúc, Hoa Phiên Phiên cùng Hoài Sinh đang làm chuyện vợ chồng. 

Lạc Vô Nhai vội vàng tới, vốn dĩ muốn ném đồ xuống rồi đi luôn, ai ngờ lại phát hiện ra chỗ không thích hợp. 

Hắn tối sầm mặt, ngẩng đầu nhìn lên trên, trời trong nắng ấm, thanh thiên bạch nhật.....

Ban ngày tuyên dâm, không biết xấu hổ!

Hai người này cá nước thân mật, còn thỉnh thoảng phát ra mấy cái âm thanh nghẹn ngùng, hai người không e lệ nhưng cái mặt già của hắn ở bên ngoài đã đỏ bừng lên rồi, âm thầm đem mọi việc tính lên đầu Hoa Phiên Phiên, chính là tại nàng mới khiến hắn lâm vào tình cảnh xấu hổ như thế này! 

Lạc Vô Nhai thấy cũng đã tới rồi, dù sao hắn cũng không thiếu chút thời gian này, liền định đi dạo một chút, chờ khi nào hai người này xong việc thì lại nói, kết quả lại gặp được một thân ảnh lòng nóng như lửa đốt. 

Phục Hi cung Úc Hành?

Chuyện cũ năm xưa của hắn với Hoa Phiên Phiên, Lạc Vô Nhai cũng có nghe qua một chút, cho nên hắn nhất định là tới tìm nàng. 

Lúc này ở giữa hai sự lựa chọn cản hay không cản, Lạc Vô Nhai cong khoé miệng, lựa chọn không hiện thân. 

Nhưng lấy tu vi của Úc Hành, cho dù là đang vội vàng, hắn vẫn nhạy bén phát hiện hơi thở của Lạc Vô Nhai. 

“Ai?”

Từ sau chuyện kết thúc với Hoa Phiên Phiên, tính tình của Úc Hành càng lúc càng táo bạo, một câu không hợp liền động thủ, Lạc Vô Nhai lắc mình tránh thoát, đành phải hiện thân.

“Lạc Vô Nhai?”

Úc Hành nhíu mi.

“Ngươi tìm thấy Hoa Phiên Phiên?”

Lạc Vô Nhai rất có hứng thú cẩn thận đánh giá Úc Hành, thấy khuôn mặt tuấn dật của hắn khó nén khẩn trương, Lạc Vô Nhai lên tiếng. 

“Ân, gặp rồi, nàng ở chỗ này.”

Nhìn thần sắc nhẹ nhàng trên mặt của Lạc Vô Nhai, Úc Hành nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nghĩ đến gút mắt ân oán giữa mình với Hoa Phiên Phiên, hắn lại khẩn trương. 

“Nàng không có việc gì đi?”

"Không phải ngươi tự mình đi xem sẽ biết sao?"

Đại khái là một bộ đứng xem kịch vui của Lạc Vô Nhai quá rõ ràng, Úc Hành dù sao cũng đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn đời người, lập tức nhận ra hắn không hề có ý tốt.

Tóm lại, hắn đối với Hoa Phiên Phiên hoàn toàn không có ý tốt. 

Úc Hành không muốn dây dưa cùng hắn, hắn một lòng muốn đến gặp Hoa Phiên Phiên, liền đơn giản không để ý đến tên âm dương quái khí này, tiếp tục theo đường mà đi. 

Mà lúc này, ở phía sau hắn lại vang lên tiếng Lạc Vô Nhai. 

"Thành tâm nhắc nhở ngươi một chút, bây giờ nàng ấy đang mất trí nhớ."

Úc Hành lập tức dừng lại.

Mất trí nhớ?

Hắn xoay người nhìn về phía Lạc Vô Nhai, đối phương liền ném cho hắn một cái ánh mắt khẳng định. 

"Những chuyện cũ năm xưa nàng đã quên hết. Cho nên.... Chờ chút mặc kệ ngươi nthấy cái gì, ngươi đều phải bình tĩnh, đừng có xúc động."

Nghe được ẩn ý trong lời nói của Lạc Vô Nhao, Úc Hành thật đúng là có chút chần chờ, rất nhanh hắn liền không khắc chế nổi lòng hiếu kỳ của mình. 

Có thể phát sinh cái gì chứ?

Nhưng cũng rất nhanh, Úc Hành liền vứt bỏ tạp niệm, càng kiên định ý niệm của chính mình.

Mặc kệ nàng biến thành cái dạng gì, hắn đều yêu nàng!

Hắn không cần buồn bực rối rắm khó chịu một mình, hắn muốn nói cho Hoa Phiên Phiên biết, trong hơn 4000 năm này hắn chưa từng quên nàng, hắn muốn cùng nàng hoà hợp trở lại. 

Có trời mới biết, một khắc kia khi Úc Hành nghe tin nàng xảy ra chuyện, hắn cảm thấy trời đất như muốn sụp xuống. 

Lúc trước, hai người cãi nhau, tuy rằng ai cũng sai, nhưng hắn cảm thấy nàng vẫn sai nhiều hơn, cơ mà ai bảo hắn thích nàng nhiều hơn đâu! Nhưng rất nhanh hắn lại nghe nói nàng có niềm vui mới, Úc Hành rất tức giận, cũng may không bao lâu nàng cùng nam nhân kia cũng kết thúc.

Hắn nhất thời không bỏ xuống được thể diện, muốn chờ một thời cơ thích hợp, kết quả kéo dài một lần nhoáng cái đã mấy ngàn năm. 

Trước kia còn cảm thấy thời gian vẫn còn dài như vậy, thẳng đến khi nghe nói nàng độ kiếp thất bại, bản thân còn bị mất tích, hắn giống như bị sét đánh, tức khắc hoảng sợ. 

Editor: sacnu