Lão Tổ Tông Mất Trí Nhớ

Chương 2: Ta là ca ca của ngươi




Hoài Sinh nhìn Hoa Phiên Phiên vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, không đành lòng đánh thức nàng dậy, tay chân nhẹ nhàng rời giường, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Kỳ thật 800 năm trước hắn đã sớm tích cốc, nhưng vì để giấu diếm, hắn muốn cùng nàng thân cận một chút, liền nhất thời ma xui quỷ khiến nói dối hai người là phu thê.

Hoài Sinh phát hiện củi không đủ dùng, kỳ thật hắn có thể dùng phép thuật, nhưng hắn vô cùng cẩn thận, không muốn để lộ dấu vết trước mặt nàng, cho nên hắn vẫn thành thật đi lên núi mà kiếm.

Kết quả hắn chân trước vừa mới đi, chân sau liền có người đến.

Nếu như Hoài Sinh nhìn thấy người này nhất định là đại kinh thất sắc, bởi vì người chính là kẻ thù của Hoa Phiên Phiên.

Toàn bộ giới Tu Chân đều biết, hai vị tổ tông này mà đụng phải nhau, nhất định sẽ lấy danh nghĩa tỷ thí mà đánh nhau đến long trời lở đất, nhật nguyệt vô quang, nhất định là một kết quả lưỡng bại câu thương.

Nhưng mà với cảnh giới tu vi của hai người, dưỡng thương một chút liền không có vấn đề gì.

Đối với việc hai người kết thù như thế nào, ngay từ đầu Hoa Phiên Phiên cũng thập phần không hiểu nổi, dù sao nàng cũng không hề trêu chọc tên Lạc Vô Nhai này.

Huống chi 9000 năm trước, hai người còn cùng lúc gia nhập Huyền Cực Môn, nghiêm khắc mà nói, hắn còn phải gọi nàng một tiếng sư tỷ.

Nói về Lạc Vô Nhai, hắn chán ghét Hoa Phiên Phiên, nói đơn giản hơn chính là, hắn vô cùng không thích sự may mắn của nàng.

Nói đến việc tu luyện, hắn cũng là một thiên phú dị bẩm, hơn nữa cũng rất chăm chỉ luyện tập, cho nên con đường tu hành phát triển cực nhanh, mà Hoa Phiên Phiên thì sao, rõ ràng là vô cùng lười biếng, nhưng vận khí lại vô cùng tốt, bàn tay vàng cũng vô cùng mạnh mẽ.

Còn con đường tu chân của nàng chính là rất may mắn, nằm không cũng được hưởng lợi.

Ngay cả sau khi hai người sáng lập môn phái riêng, hắn nghiêm túc chọn lựa đồ đệ cùng kém hơn là một cô nhi nàng tùy tay nhặt về, Lạc Vô Nhai nghĩ đến lại muốn tức hộc máu.

Cho nên nghĩ đến Hoa Phiên Phiên, Lạc Vô Nhai liền cảm thấy ghen tị, mà sự ghen tị này, chính là kéo dài cả ngàn năm qua.

Đương nhiên, lại nói tiếp, hắn cũng đã mấy trăm năm chưa gặp Hoa Phiên Phiên, lần trước nghe nói nàng chỉ thiếu một cảnh giới nữa liền đạt tới đại viên mãn, Lạc Vô Nhai lại hung hăng tặc lưỡi một phen.

Sau đó, lại nghe nói nàng độ kiếp thất bại, bản thân còn mất tích.

Lạc Vô Nhai lập tức liền cao hứng, cái loại vui sướng này, thật là ngàn năm qua chưa thấy được.

Hoa Phiên Phiên gặp nạn, chuyện tốt như vậy, hắn đương nhiên muốn chạy đến trước tiên, sung sướng nhìn nàng gặp hoạ.

Tên đồ đệ này cũng nàng cũng còn có chút bản lĩnh, thế nhưng dám đưa nàng đến Trầm Thiên kính, còn thiết lập kết giới rất mạnh.

Nếu không phải hắn quá lợi hại, thật đúng là tìm không thấy nàng.

Lúc trước hắn đã từng suy nghĩ nếu tìm thấy nàng sẽ làm gì, những lời nói trào phúng đều đã suy nghĩ kỹ trong đầu rồi, nhưng mà điều Lạc Vô Nhai trăm triệu không nghĩ đến chính là, nàng thế nhưng lại bị mất trí nhớ, còn bị chính đồ đệ của mình lừa mất thân.

Đúng vậy, khi Lạc Vô Nhai tìm tới, vừa vặn liền gặp được hai người đang viên phòng, cũng may hắn tu vi cao lập tức ẩn thân, không để tiểu tử kia phát giác, bằng không cái mặt già này của hắn cũng không nhịn được.

Nếu đã ẩn thân, Lạc Vô Nhai liền âm thầm rình coi.

Ngay từ đầu, hắn thực sự cảm thấy Hoa Phiên Phiên đáng thương, nhưng xem ra, những ngày này của nàng trải qua còn vô cùng dễ chịu.

Nàng vươn tay cơm liền đưa tới tận mồm, tên đồ đệ kia hầu hạ nàng cũng thật là tỉ mỉ.

Lạc Vô Nhai trong lòng lại xuất hiện tư vị không rõ.

Nàng cái gì cũng không nhớ, ngay cả hắn là ai cũng không nhớ rõ, bây giờ hắn chạy đến trước mặt nàng trào phúng thì có ý nghĩa gì? Căn bản là không đau không ngứa.

Hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng hiện giờ, lại làm Lạc Vô Nhai nhớ lại ký ức 9000 năm trước, nhớ lại khi đó bộ dáng nàng cũng như thế này, ham ăn lười làm, chơi bời lêu lổng, còn thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt.

Mà trái lại là hắn, mỗi ngày mỗi khắc đều chuyên tâm tu luyện.

Nhưng kết quả thì sao? Hừ! Hắn thế nhưng vẫn luôn thiếu một chút may mắn.

“Hoa Phiên Phiên.”

Thấy tiểu tử kia rời đi, Lạc Vô Nhai chung quy không nhịn được, hiện thân.

Hoa Phiên Phiên mới từ nhà đi ra, liền nhìn thấy trong viện xuất hiện một nam nhân xa lạ.

Nàng chớp chớp mắt.

Không quen biết, nhưng mà người này cũng quá đẹp đi, lại cùng Hoài Sinh bất đồng, hắn giống như thần tiên hạ phàm, giống như mỹ nam nàng gặp qua trong mộng.

Nàng nhìn chằm chằm mặt hắn, nhất thời không dời mắt được.

"Thật ngại quá, ta mất trí nhớ, ngươi là?” Hoa Phiên Phiên nghi hoặc hỏi.

Lạc Vô Nhai nhìn nàng, rõ ràng đã hơn 9000 tuổi, nhưng vì đạt cảnh giới tu vi quá sớm, dung nhan của nàng vẫn duy trì ở bộ dáng thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, phấn phấn nộn nộn giống như có thể véo ra nước.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, mỉm cười mở miệng.

“Ta là ca ca của ngươi”

Hoa Phiên Phiên nhìn đột nhiên xuất hiện một anh trai, giống như nàng vừa mở mắt ra nhìn thấy tướng công của nàng.

Bỏ đi, các ngươi lớn lên đều đẹp, các ngươi nói như thế nào thì chính là thế đi.

“Ca ca.”

Cái miệng nhỏ của nàng mở ra, ngọt ngào kêu một tiếng.

Lạc Vô Nhai nhất thời trầm mặc.

Hoa Phiên Phiên lại gọi một tiếng, giọng nói của thiếu nữ ngọt thanh, giống như chim hoàng anh trên núi.

“Ca ca……”

“Tướng công không ở đây, ta đói bụng.”

Hoa Phiên Phiên xoa bụng, kỳ thật nàng cũng không đói bụng, chính là thèm.

Lạc Vô Nhai nhìn đôi mắt nhấp nháy sáng lấp lánh, chờ mong mà nhìn hắn.

******

Nửa nén hương sau, tửu lâu nổi tiếng nhất Bồng Lai đảo.

“Ca ca, ta thật sự có thể tùy ý chọn sao? Ngươi đủ tiền không?"

Lạc Vô Nhai trực tiếp gọi tiểu nhị tới, gọi toàn bộ đồ ăn một lần.

Hắn nhìn nàng ăn uống thỏa thích cũng tò mò mà cầm lấy đũa.

Vị của mấy món ăn này như thế nào, hắn đã sớm quên rồi.

Lạc Vô Nhai nếm mấy miếng liền không ăn nữa, với hắn mấy món ăn này quá nhàm chán, hắn chỉ uống vài bầu rượu, tư vị cũng kém xa so với rượu ủ bằng tiên thảo linh tuyền, nhưng không hiểu sao nhìn nàng ăn lại có vẻ rất ngon, hắn cứ vậy ở một bên mà nhìn.

"Ta ăn no rồi."

Hoa Phiên Phiên buông đũa xuống, xoa xoa cái bụng, không chút hình tượng mà nói.

Lạc Vô Nhai nhìn nàng, nhất thời không nói gì.

Hắn như thế nào lại mời nàng ăn cơm?

Chỉ có thể nói, một lần nói dối, thì phải dùng rất nhiều hành động để bao che cho lời nói dối ban đầu.

“Ca ca, ngươi là ca ca ruột của ta sao? Ngươi kể cho ta nghe một chút về cha mẹ đi? Ta còn người thân nào khác nữa không?"

Đối mặt với đôi mắt hồn nhiên của nàng, Lạc Vô Nhai không có lời gì để nói.

Hắn chỗ nào biết!

Nhưng mà dựa theo số tuổi của nàng, người thân thích của nàng hẳn là xuống mồ hết rồi đi?

Vấn đề là, cho dù hắn căng da đầu mà nói cũng sợ không khớp với những gì tiểu tử kia bịa ra đi.

“Ta đưa ngươi trở về, tướng công ngươi tìm không thấy ngươi sẽ sốt ruột.”

Lạc Vô Nhai giống như cầm phải một củ khoai lang nóng, chỉ muốn ném càng xa càng tốt.

“Không vội, ta vất lắm mới ra ngoài một chuyến, muốn chơi đã rồi mới trở về. Ngươi yên tâm đi, Hoài Sinh tuyệt đối sẽ không giận ta. Đúng rồi, ngươi vừa rồi thật lợi hại nha, đôi mắt ta vừa trợn một cái liền xuất hiện ở chỗ này, ngươi biểu diễn lại cho ta xem đi."

Nàng phe phẩy cánh tay hắn làm nũng.

Lạc Vô Nhai nhất thời nói không ra lời cự tuyệt.

Hắn cảm thấy tựa hồ như đang tự đào hố cho mình, hơn nữa cái hố này còn đang có xu hướng càng đào càng lớn.

Editor: sacnu