Hoa Phiên Phiên ngồi ở bên hồ, nhìn mặt hồ xanh biếc yên tĩnh không một gợn sóng.
Lúc này đại não của nàng trống trơn, ngoài trừ nhìn chằm chằm cần câu trong tay, nghĩ đến việc khi nào mới có cá cắn câu, những tạp niệm khác đều không có.
Đương nhiên, nàng muốn có cũng không có cách mào có được, bởi vì nàng bị mất trí nhớ.
Mấy chuyện cũ trước kia đều quên sạch không còn một mảnh, đến ngay cả tên của nàng cũng là do người khác nói cho biết.
Khi nàng mới tỉnh dậy, tình trạng thân thể phải nói là thảm không nỡ nhìn, xương cốt toàn thân đều nát đến không thể động đậy, làn da cháy đen, đến tóc cũng bị thiêu đến không còn một cọng.
Nhưng mà tâm tình của nàng cũng không quá tệ, bởi vì ở bên cạnh nàng còn có một nam tử tuấn dật trăng thanh gió mát, hắn bưng trà đổ nước cho nàng, đút canh đút cơm, chiếu cố nàng vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa ánh mắt nhìn nàng ngập tràn tình ý ôn nhu, không có một chút nào chán ghét với không có kiên nhẫn.
Hắn nói hắn là tướng công của nàng, Hoài Sinh.
Hắn áy náy nói với nàng rằng khi nhà cháy hắn ra ngoài, khi hắn cứu nàng ra, nàng đã bị cháy thành cái dạng này, đều do hắn bảo vệ nàng không tốt.
Đương nhiên, mấy điều này đều là Hoài Sinh nói Hoa Phiên Phiên nghe xong trong lòng không gợn sóng.
Gặp phải sự cố nghiêm trọng như vậy, nàng không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào, dù sao nàng cũng không có cảm giác gì, giống như nàng đã trải qua vô số tai hoạ như vậy, lơ lỏng bình thường, tâm thái bình ổn.
Trên thực tế, nàng chỉ là mất trí nhớ, nàng không phải choáng váng.
Tuy rằng lúc nàng mới tỉnh dậy cơ thể còn rất yếu, nhưng không đến mấy ngày chỗ da thịt bị cháy liền bắt đầu tróc vảy, xương cốt cũng tốt hơn, chỉ là tóc mọc quá chậm, nhưng mà Hoa Phiên Phiên cũng không quá để tâm.
Dù sao nơi thâm sơn cùng cốc chim không thèm ỉa này, trong phạm vi mười dặm ngay cả một con quỷ cũng không thấy được, bộ dạng xấu xí này của nàng ngoại trừ Hoài Sinh cũng không ai nhìn thấy được.
Còn về phía Hoài Sinh, ngay cả Hoa Phiên Phiên cũng cảm thấy bản thân mình xấu xí không khác quỷ là mấy vậy mà ở trong mắt hắn vẫn là đẹp đến kinh thiên động địa.
Cái này không phải là nàng tự luyến, mà là từ ánh mắt của hắn nói cho nàng biết.
Hoa Phiên Phiên tin tưởng phán đoán của mình, Hoài Sinh này chính là yêu nàng đến chết đi sống lại.
Nàng chống cằm, nhìn hình ảnh của mình hiện lên trên mặt nước.
Hình như lớn lên cũng không tệ lắm? Ngay cả bản thân nàng còn thấy rất đẹp.
Hơn nữa sau khi thay một tầng da, da thịt của nàng trắng sáng như trứng gà bóc, phấn nộn phảng phất như có thể véo ra nước.
“Hoài Sinh, bây giờ ta đẹp hơn hay trước kia đẹp hơn?" Nàng hỏi nam nhân bên cạnh.
Hoài Sinh sửng sốt một chút, tầm mắt chuyển hướng, bỗng nhiên ánh mắt có chút né tránh.
Bộ dáng trước kia của nàng, hắn căn bản không rõ lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy, hẳn là đẹp như tiên trên trời đi.
Khi đối mặt với nàng, mọi người đều cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng.
Đương nhiên, ngoại trừ một nghìn năm trước, khi hai người lần đầu tiên gặp mặt, nhưng khi đó bởi vì có tu vi, quanh thân nàng như có quấn một tầng bạch quang loá mắt, thân là phàm nhân, đừng nói là hắn không thấy rõ, ngay cả mắt cũng muốn mù luôn rồi.
“Đều đẹp.”
Hoài Sinh nói ra một đáp án siêu tiêu chuẩn.
Ừm.
Hoa Phiên Phiên chỉ là thuận miệng hỏi, Hoài Sinh tuy rằng tính tình ôn nhu, nhưng mà quá ít nói, nàng thật nhàm chán.
Khi mà nàng đang chán muốn chết, Hoài Sinh tựa hồ nhìn ra, không bao lâu, cần câu trong tay nàng bỗng nhiên có động tĩnh, Hoa Phiên Phiên vội vàng kéo lên, một con cá chép béo mập nhảy lên mặt nước, nước hồ trong suốt bắn lên cả mặt nàng.
Sau khi câu con cá xong thì mọi chuyện còn lại đều không đến tay nàng.
Hoài Sinh đem cá bỏ vào sọt, hai người cùng nhau về nhà, nàng ngồi ở băng ghế, nhìn động tác hắn thuần thục mổ bụng cá, rửa sạch sẽ, nổi lửa, cho cá vào nồi, rất nhanh mùi thơm liền bay lại đây, một nồi cá kho thơm phức cứ như vậy làm xong rồi.
Hoài Sinh cẩn thận lọc hết xương cho nàng, đem thịt cá trắng nõn đút vào miệng nàng.
Sau khi ăn cá xong, liền đến trò giải trí mà Hoa Phiên Phiên thích nhất ngoài ăn uống.
Đó chính là ăn Hoài Sinh nha!
Tay chân nàng năng động, Hoa Phiên Phiên nhìn đến tiểu tướng công, liền nổi lên mong muốn lăn giường.
Nhớ tới nàng chủ động đưa Hoài Sinh lên giường, hắn còn bày ra bộ dáng thẹn thùng, thân thể cứng đờ đến kỳ cục, tay chân cũng không biết phải làm thế nào, Hoa Phiên Phiên liền cảm thấy đáng yêu muốn chết.
Nàng thành thạo đem xiêm y của hắn lột sạch, thật giống ngọc thạch, da thịt không hề tỳ vết, thoạt nhìn vô cùng mê người. Nàng hảo hảo sờ soạng cơ bụng cơ ngực hắn một phen, sau đó trêu đùa viên đậu đỏ trước ngực hắn.
Bị nàng khiêu khích như vậy, Hoài Sinh cũng nhiệt tình bị nàng đốt lửa, xoay người dựng lên, thân thể tuy rằng run nhè nhẹ, nhưng vẫn kiên định đem gậy th*t cứng rắn đưa vào tiểu huyệt cơ khát của nàng.
Tuy rằng tư thế chỉ có một, nhưng Hoài Sinh ra sức đưa đẩy, Hoa Phiên Phiên vẫn có một cực hạn sung sướng như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, cơ thể thoải mái đến dục tiên dục tử.
Người này một khi khai sáng, nếm tới vị thịt, một ngày không ăn đều thấy nhạt nhẽo.
Vì thế hai vợ chồng mỗi đêm đều phải không biết xấu hổ mà làm vài lần, dưới sự cần cù vất vả cày cấy của Hoài Sinh, khí chất của Hoa Phiên Phiên cũng xảy ra biến hóa vi diệu, càng ngày càng vũ mị kiều diễm, trong lúc lơ đãng chỉ một ánh mắt cũng là liêu nhân phong tình.
Sau khi dùng xong cơm chiều, Hoài Sinh giúp nàng tắm gội, hai người liền lau súng cướp cò, thiếu chút nữa ở thau tắm mây mưa một trận.
Vẫn là Hoài Sinh sợ nàng vừa bệnh nặng mới khỏi, khí lạnh xâm nhập cơ thể, chịu đựng dục hỏa, ôm nàng từ trong thùng tắm ra, dùng khăn vải bao bọc lấy nàng nhanh chóng lau khô nước, sau đó ôm nàng lên giường, giống như chăm sóc trẻ con sơ sinh, cẩn thận cầm khăn lau cho nàng từ đầu đến chân.
“Hoài Sinh, ta lạnh……”
Hoa Phiên Phiên làm nũng nói.
“Ta đi đốt một chậu than.”
Hoài Sinh xoay người liền muốn đi lấy chậu than ra lại bị Hoa Phiên Phiên quấn chặt lấy cơ thể.
Nàng không manh áo che thân dán lên người hắn, da thịt như một khối ngọc lạnh, mà đôi gò bông mềm mại đang đè trên lưng hắn.
Cho dù đưa lưng về phía nàng, trong đầu Hoài Sinh đều có thể miêu tả ra được hình dạng của đôi gò bông kia, không chỉ có vừa bị hắn cọ qua, còn bị hắn nắm trong tay, ngậm ở trong miệng.
“Không cần chậu than, muốn chàng, chàng mang ấm áp cho ta nha……”
Môi nàng tiến đến bên tai hắn, ngữ khí như lan.
Nháy mắt cơ thể Hoài Sinh đã tê rần, hắn xoay người liền một tay ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc kéo vào trong lòng ngực.
Nàng so với hắn càng gấp gáp, tay nhỏ đã kéo đai lưng của hắn ra, đem xiêm y của hắn lột bỏ, cơ thể hai người rất nhanh liền dây dưa với nhau.
Sau khi mây mưa với nhau, nàng rất nhanh liền ngủ rồi.
Hoài Sinh nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của nàng, vẫn cảm thấy như vậy không chân thật, cảm giác đẹp đẽ giống như hắn đang nằm mơ.
Không uổng phí hắn cẩn thận đem nàng giấu đi, bộ mặt ngây thơ như vậy của nàng, chỉ có hắn nhìn thấy, làm hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Mà có thể cùng nàng liều chết triền miên, giống một hồi mộng xuân mất hồn, hắn vĩnh viễn đều không muốn tỉnh.
Cho dù hành vi khi sư diệt tổ này bị thiên lôi đánh xuống, sau khi nàng khôi phục ký ức rất có thể đem hắn đánh đến hồn phi phách tán, hắn cũng không oán thán không hối hận!
Editor: sacnu