Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lão Tổ Của Ta Là Người Đứng Đầu Chư Thiên Vạn Giới

Chương 7: Vào thành phố dạo chơi chỉ để đổ thạch!?




Chương 7: Vào thành phố dạo chơi chỉ để đổ thạch!?

Vạn Giới Thiên Địa......

"Tiểu bối này của ta vậy mà lại có mấy phần hào khí thẳng thắn cũng chẳng câu nệ tiểu tiết giống ta"

"Lâu La đại thị nữ, chỉnh tín hiệu sang kia một chút đi"

"Không không, sang bên này mới đúng, rồi rồi như thế là ổn rồi"

Bên trong cung điện trắng xoá lơ lửng tuyệt đẹp trên Vạn Giới Thiên Địa ở căn phòng riêng của bậc đế vương có hai thân ảnh không ngừng loay hoay thứ gì đó trông như "TV và anten thu sóng".

"Bậc đế vương như ngài muốn làm khổ chúng ta 'lên bờ xuống biển' mới chịu được sao!?" Lâu La đại thị nữ lau mồ hôi trán than thở không nên lời.

"Nếu ngài muốn quan sát Địa Cầu đến vậy thì có thể 'vác' nó đến cạnh Vạn Giới Thiên Địa cũng được mà"

Nàng biết chủ nhân là người đứng đầu Chư Thiên Vạn Giới thì chuyện gì cũng có thể làm được mà mỗi chuyện vặt này cũng không làm.

CỐP

"Không được nói chuyện bất kính với ta, ta muốn sao thì ngươi phải làm vậy" Lâm Diệp Thanh hừ lạnh gõ mạnh vào đầu Lâu La đại thị nữ.

"Ngươi muốn đám chư hầu Diệt Đế dưới kia của ta nhìn thấy ta dành sự thiên vị hay sao?"

"Để rồi góp phần gây lục đục nội bộ thì cứ làm thử xem, đến lúc đó hậu quả khôn lường mấy ai có thể cứu vãn"

Lâm Diệp Thanh đã là người đứng đầu nên tất cả mọi thứ trước khi làm đều phải lấy đại cục làm trọng.

Chỉ cần một nước bước sai lầm thì "giang sơn xã tắc" mà nàng ta đã giành được và gây dựng cũng hoá "máu chảy thành sông" và bị lãng quên trong dòng chảy lịch sử.

"Cái này thì......" Lâu La đại thị nữ xoa đầu ấp úng không nói nên lời.

"Thị nữ chưa từng nghĩ việc nhỏ như vậy sẽ gây họa lớn trong tương lai với các chư hầu Diệt Đế dưới trướng bậc đế vương"

"Giờ thì ngươi hiểu rồi chứ, nếu đã hiểu thì đi ra lệnh cho các tiểu thị nữ cùng ngươi đi dọn dẹp khắp các căn phòng trong cung điện của ta đi" Lâm Diệp Thanh phất tay ra lệnh.

"Ui da, thị nữ đã hiểu rồi thưa bậc đế vương" Lâu La đại thị nữ liền chấp tay tuân lệnh.

"Thị nữ xin phép đi làm việc!"

Lâu La đại thị nữ chẳng dại mà ở lại lâu hơn, chẳng biết được liệu bậc đế vương của nàng có trách phạt nữa hay không.

Tốt nhất chuồn lẹ là thượng sách!

"Còn than vãn nữa thì ta đánh vào mông ngươi bây giờ" Lâm Diệp Thanh bồi thêm một câu nữa.

"Hừm, chiều quá sinh thói hư hãy cãi lại ta, tiếp tục xem tiểu bối Lâm Thiên thôi"

Lâm Diệp Thanh nói xong thì quay sang "TV" chăm chú quan sát hình ảnh Lâm Thiên cùng những người bạn.

"Mấy tên tiểu bối đi cùng Lâm Thiên chẳng biết có lai lịch gì đáng xem hay đặc biệt không?" Lâm Diệp Thanh vừa nhìn vừa trầm ngâm suy nghĩ.

"Biết đâu có thể tìm được thiên tài có phò tá cùng Lâm Thiên suốt hành trình của nó một cách lâu dài"

"Cũng đang rảnh rỗi không có nhiều công việc cần xử lý ngay nên thử dò xét xem sao"

VỤT UỲNH

Lâm Diệp Thanh dùng năng lực dịch chuyển đến sảnh gặp riêng của cung điện để tiện cho việc dò xét thiên cơ.

"Thiên Đạo Lão Tổ vừa tặng 5 viên đá ngũ hành cho ta ngay sau khi Thiên Đạo Lão Tử trở về" Lâm Diệp Thanh lấy từ nhẫn Trữ Vật 5 viên đá đầy đủ 5 màu sắc khác nhau.

"Bên trong mỗi viên đá còn chưa dịch huyết của thực thể Thiên Đạo để tránh gây phản phệ cho người sử dụng là ta"

Lâm Diệp Thanh khống chế 5 viên đá ngũ hành giữa không trung trước hình ảnh những người bạn của Lâm Thiên.

"Hỡi Thiên Địa trên cao, Nhân tộc chúng ta cần thông tin về những người này mong các vị có thể ban thông tin, sinh mạng của ta xem như cái giá phải trả" Lâm Diệp Thanh lặp lại niệm chú giống như Thiên Đạo Lão Tử nhưng đổi lại từ Thiên Đạo thành Nhân tộc.

Có thể nói Lâm Diệp Thanh bắt chước cách dò xét thiên cơ của Thiên Đạo.

Trong vũ trụ này có vô số cách dò xét thiên cơ với nhiều hình thức khác nhau nhưng cách dò xét của Thiên Đạo khá dễ nhưng không dễ.

Mấu chốt ở mỗi viên đá ngũ hành đều có dịch huyết của thực thể Thiên Đạo bởi vì nếu không có nó thì chắc chắn nhận phản phệ là điều không cần bàn cãi.

Dò xét thiên cơ là điều cấm kỵ của vũ trụ kể từ khi sinh ra, tan xương nát thịt đừng trách ai vô tình.

XOẸT



Ngay lập tức,Lâm Diệp Thanh trích ra một tia dịch huyết của bản thân từ cánh tay trái hoá hình thành con rối máu thế thân được dán tên của nàng.

Chỉ khác ở chỗ đó là con rối máu bé gái thay vì con rối máu không rõ giới tính như Thiên Đạo Lão Tử vì thực thể Thiên Đạo vốn không có giới tính xác định rõ ràng mà chỉ có thể xác bên ngoài giống nam.

BÙM

Con rối máu thế thân lập tức nổ ngay tức khắc nhưng sau đó vẫn còn một nữa thân trên của con rối máu nguyên vẹn.

"Có vẻ dò xét những tiểu bối này không quá nặng như trường hợp của Lâm Thiên nhưng một nửa cũng không nhẹ đâu" Lâm Diệp Thanh tay cầm con rối đã cháy xém đi đánh giá.

"Những thông tin này sẽ cho ta biết những gì đây"

Tên: Lục Quân (18 tuổi)

Huyết mạch: Nhân tộc bình thường

Tu vi: Luyện Khí Tầng Tám

Quá khứ: Không có gì nổi vật

Kĩ năng ẩn: Điên cuồng, tàn nhẫn (chưa khai phá)

Bức tốc, mạnh mẽ, kiêu ngạo, nhảy cao (đã khai phá)

Bị neft: Dễ dàng bộc lộ cảm xúc bản thân

.......

Tên: Khương Vũ (18 tuổi)

Huyết mạch: Nhân tộc lai tạp thủy tổ Nhân tộc

Tu vi: Luyện Khí Tầng Sáu

Quá khứ: Không có gì nổi bật

Kĩ năng ẩn: Quyết đoán, dũng cảm (chưa khai phá)

Tinh ranh, thần đồng trò chơi, mưu mô xảo quyệt, yếu đuối (đã khai phá)

Bị neft: Dễ bị phát hiện lời nói là thật hay giả

........

"........"

"Hai nhân tố này không quá nổi bật ngoài nhiều kĩ năng ẩn và huyết mạch lai tạp thủy tổ thì tu vi khá thấp ở độ tuổi này, tương lai có thể bồi dưỡng nếu như cần thiết" Lâm Diệp Thanh trầm ngâm nghĩ lại một lượt thông tin của Lục Quân và Khương Vũ.

"Còn nhân tố cuối cùng này thì không biết thế nào, kì vọng sẽ tốt hơn một chút nếu không thì những người bạn của Lâm Thiên cũng quá kém cỏi hơn mình nghĩ"

Tên: Nhị Lang (18 tuổi)

Huyết mạch: Bán nhân Bán Huyết Lang Biến Dị

Tu vi: Kim Đan Hậu Kỳ

Quá khứ: Kiếp trước vốn là Diệt Đế Sơ Kỳ nhưng bị vợ và tình nhân của vợ ra tay mưu mô c·hết tàn nhẫn, trước khi c·hết thi triển Luân Hồi Kí Ức, kiếp sau sống ở gia tộc Nhị Gia ở Địa Cầu và đến khi đạt 20 tuổi sẽ khai mở kí ức kiếp trước.

Kĩ năng ẩn: Cao cao tại thượng phổ độ chúng sinh (chưa khai phá)

Sát phạt, quyết đoán, tàn nhẫn, mưu mô quỷ kế, hào kiệt, nghĩa khí anh hùng (đã khai phá)

Bị neft: Đêm trăng tròn dễ mất kiểm soát khi hoá Huyết Lang

........

"Nhân tố đáng để ta bồi dưỡng phò tá Lâm Thiên là đây chứ đâu" Lâm Diệp Thanh cười lớn khi nhìn thông tin của Nhị Lang ở phần kĩ năng ẩn.

Kĩ năng "cao cao tại thượng phổ độ chúng sinh" bất kỳ ai là Diệt Đế đều thèm khát muốn c·ướp được từ những người sỡ hữu nó dấy lên trận mưa tanh máu chảy qua nhiều năm mới kết thúc.

"Ngẫm đi ngẫm lại thì Lâm Thiên chỉ có ưu thế đôi chút về huyết mạch nhân tộc cường hoá thì kĩ năng ẩn khá ít ỏi" Lâm Diệp Thanh lấy ra tờ giấy thông tin của Lâm Thiên so sánh với Nhị Lang.

"Tương lai càng cần bồi dưỡng gấp đôi nhưng không miễn phí và dễ dàng"

BỊCH BỊCH BỊCH

"Bậc đế vương, có sự ẩ·u đ·ả giữa Độc Cô Diệt Đế và Lâu La đại thị nữ trước cửa cung điện!"



"Ngài hãy nhanh chóng tới đó giải quyết nếu không thì...hậu quả không kém lần trước đâu"

Một cô nương trong trang phục thị nữ vội vàng bước vào sảnh gặp riêng báo cáo sự việc một cái vội vàng.

"C·hết tiệt lại nữa sao!?" Lâm Diệp Thanh cất đồ vào nhẫn trữ vật liền tới chất vấn thị nữ

"Vẫn là lý do cũ?"

"Dạ đúng thưa bậc đế vương, lý do vẫn như trước không khác gì cả!"

SUỴT SUỴT

"Vậy chúng ta đi, nếu không một hồi cả hai đ·ánh t·ới c·hết cũng chẳng ai dám can thiệp dừng họ lại đâu" Lâm Diệp Thanh vỗ trán thi triển dịch chuyển tức thời nhanh hết mức có thể

"Chuyện bồi dưỡng thôi thì tạm gác để sau vậy, việc trước mắt quan trọng hơn!"

"Bậc đế vương, ngài chờ tôi đi theo với!!" Thị nữ chạy bán sống bán c·hết theo sau Lâm Diệp Thanh gào lên.

"Ngài định bỏ thần lại saooooo!"

.

............

.

"Cơn gió nào mà cả đám tụi mày tới nhà tao đồng thời hết vậy, rủ nhau cùng đi à" Lâm Thiên thắc mắc hỏi.

"Bình thường dù có rủ đi chơi ở quán net game cùng nhau thì cũng tới điểm hẹn rồi mới đi chứ làm gì có vụ tới tận nhà như này"

"Ờ thì cũng có gì đâu....tới thăm ốm mày thôi mà hehe" Lục Quân cười trừ đáp lại.

Ánh mắt Lục Quân luôn cố né tránh nhìn Lâm Thiên khi nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, thăm ốm mày đấy" Khương Vũ lắp bắp hùa theo.

"Ta thì đến nhà ngươi để xem ngươi còn sống hay không mà offline tận 2 ngày chẳng một hồi âm chứ chẳng biết vụ ngươi b·ị đ·au ốm gì đâu" Nhị Lang tay lại cầm bình trà pha ra ly đầy chậm rãi nói ra.

"........"

"Chúng mày tưởng tao là đứa trẻ lên ba à hả" Lâm Thiên lấy tay che mặt thở dài.

"Làm gì có ai biết tao ốm ngoài ba mẹ tao để rồi báo cho tụi mày tới thăm, mà nếu có thì đến thăm mà tụi bay cũng chẳng có quà thăm ốm"

"Còn vụ offline mà Nhị Lang ngươi nói với ta cũng hơi điêu quá đi, ta thời gian trước cũng offline tập trung ôn thi cũng hơn 1 tuần mà cũng làm gì có vụ tới tận nhà mà nếu có thì điện thoại để trưng à Nhị Lang"

"Có mẹ tao nhẹ dạ cả tin tụi mày mới không để ý lổ hổng trong lời nói mà thôi"

Lâm Thiên dùng lập luận suy đoán "bẻ gãy" những lời biện minh của từng người một cách thuyết phục tuyệt đối.

Chẳng để ai có cơ hội phản biện lập luận của cậu ta.

"........." Lục Quân mắt đảo qua đảo lại như rang lạc hít sáo.

"Ờ thì........." Khương Vũ lắp ba lắp bắp đổ mồ hôi trán tràn trề.

"Ta không có gì để tiếp tục biện minh cho lời nói của mình" Nhị Lang lơ lửng bay xung quanh nhà nhẹ nhàng thừa nhận.

"Thực ra cả bọn đến rủ ngươi đi vào thành phố chơi cho khuây khỏa sau kì thi tốt nghiệp cũng như....chia buồn việc ngươi không đỗ đại học"

"Bọn tao đợi mày vơi đi nỗi buồn một chút để hôm nay tới rủ mày đi đấy" Lục Quân với Khương Vũ đồng lên tiếng khai báo thành thật.

Đến lúc này, cả bọn có giấu giếm cũng chẳng được nữa nên chi bằng thừa nhận sớm thì tốt hơn nhiều.

Trong thoáng chốc, cả phòng khách im ắng có phần hơi ngợp thở.

Chẳng một ai dám tạo âm thanh lớn đến từng hơi thở sâu cũng phải chậm rãi.

"Tưởng có gì to tát hoá ra là đi chơi chia buồn việc tao không đỗ đại học, tụi mày cũng 'bắt' tín hiệu gớm đấy" Lâm Thiên cố tình cười lớn phá tan sự im ắng.

"Mày không giận tụi...tao sao?" Lục Quân khá bất ngờ đáp lại.

Hắn đã tưởng tượng cảnh tượng Lâm Thiên chửi bới cả đám chạm vào nỗi đau và đuổi tất cả đi.



Nhưng có vẻ Lâm Thiên chẳng những không buồn mà còn vui vẻ chấp nhận.

Từ bất ngờ đến bất ngờ khác ập đến.

"Giận là giận thế nào được!?" Lâm Thiên giơ nắm đấm mạnh mẽ đáp lại.

"Vậy thì đi thôi, trưa trầy trưa trậc tới nơi đấy còn lề mề"

Lâm Thiên cũng biết những người bạn của mình cũng chỉ muốn đến an ủi cậu ta thôi nhưng không dám nói thẳng sợ làm cậu buồn lòng.

Nếu không có Hệ Thống kia thì cậu ta cũng sẽ vậy chứ chẳng buồn hay tức giận khi bạn bè nhắc tới nỗi đau đại học ấy của bản thân.

"Tụi tao....." Khương Vũ tiếp tục ấp a ấp úng.

"Thôi đừng lằng nhằng nữa, có đi chơi không nói một tiếng" Lâm Thiên hừ lạnh lớn riếng.

"Khóc xước mướt hay ôm nhau chia sẻ nỗi đau *bíp* có ở Lâm Thiên tao đâu"

"Lâm Thiên nói đúng rồi đấy, hai người các ngươi lề mề lại làm trễ kế hoạch ban đầu đề ra giữa chúng ta đấy" Nhị Lang vẫn bình thản nhâm nhi ngắm nghía ly trà nhà Lâm Thiên.

"Ừ ừ, vậy đi thôi" Lục Quân cười lớn lao đến chỗ Khương Vũ đang ngồi.

"Mày định làm gì tao đấy cái thằng *bíp* kia" Khương Vũ dè chừng khi thấy Lục Quân đang tới chỗ mình.

"Đừng có mà giở trò với tao awww"

BỊCH

"Cái *bíp* gì đấy thằng Lục Quân kia, bỏ tao xuống, tao có chân để di chuyển chứ không khuyết tật" Khương Vũ giãy dụa chửi bới.

"Kaka, cứ ở yên trên vai tao để tao vác mày đi cho dễ, chờ mày tới nơi chắc khuya con *bíp* nó rồi" Lục Quân đắc ý vỗ mông Khương Vũ hắn đang vác trên vai.

"Đi thôi, đi thôi, trễ bây giờ"

"Biết rồi, tới liền kaka"

............

Thành Phố Hà Đông - một thành phố sầm uất thuộc dạng tầm trung trong nước V.N, khá đa dạng về văn hóa, kiến trúc, âm thực riêng biệt chỉ ở đây mới có và những sự kiện cũng như lễ hội thường xuyên được tổ chức hằng năm.

"Bánh Canh Cua thơm ngon đây, mọi người vào thưởng thức nào, anh chị gì ơi mua đi em đảm bảo ngon lắm nha"

"Ném phi tiêu trúng thưởng giá rẻ chỉ 10000đ cho một lượt dễ dàng có được gấu bông to và đẹp"

"Ở đây có bán bùa may mắn, bùa tình yêu, bùa phát tài,.... ai cần bùa gì có ngay bùa đó, muốn đặt số lượng lớn liên hệ số điện thoại bên dưới bảng hiệu giúp em"

Trên một con phố nhộn nhịp sự mua bán, giải trí, vui chơi và khá tấp nập người qua lại không ngừng, Lâm Thiên cùng những người bạn của mình đang di đạo rất vui vẻ.

"Uầy, chỗ này có quầy đổi tiền mặt đổi lấy linh thạch để mua một số mặt hàng mà ở đây chỉ có thể mua bằng linh thạch và tất nhiên có trả phí đấy Lâm Thiên" Lục Quân hăng hái chạy tới một quầy ở bên trái con phố tay chỉ chỏ liên tục.

"Ừ cũng được, đổi lấy một ít chút nữa chúng ta đi đổ thạch kiếm đồ ngon" Lâm Thiên lấy ví đưa 500000đ cho Lục Quân.

Hôm nay bầu không khí khá vui nên Lâm Thiên chịu chi đậm một chút để ai cũng vui vẻ khi đi chơi hôm nay.

"Mày tiêu tiền hơi bị xịn đấy, ông trời chắc chắn sẽ cho mày sự may mắn haha" Lục Quân cầm tiền cười hí hửng tới quầy đổi linh thạch.

"Chỉ được như vậy là giỏi thằng *bíp* này" Khương Vũ tay miệt mài bấm điện thoại vẫn nói chuyện được.

"Lâm Thiên, buôn bán đổ thạch cũng là một trong những nghề của gia tộc ta đấy chắc ngươi cũng biết nhỉ" Nhị Lang cầm quạt giấy gõ vai Lâm Thiên thì thầm.

"Tất nhiên ta biết rồi, có vấn đề gì sao!?" Lâm Thiên thắc mắc đáp lại.

"Chút nữa tới quầy đổ thạch đằng kia là của gia tộc ta mà thử vận may, ta dùng đặc quyền thiếu gia Nhị Gia giúp ngươi giảm 30% khi mua, mấy quầy kia lấy giá hơi bị đắt đỏ không đùa đâu" Nhị Lang thì thầm khuyên bảo vào tai Lâm Thiên chỉ về hướng đằng trước.

"Ừ cũng được, Lục Quân với Khương Vũ, nhanh chân tới quầy đổ thạch nào" Lâm Thiên gật đầu hiểu ý quay sang gọi lớn.

"Tới đây, tao đổi được 45 viên linh thạch do có phí nữa nhưng thấy tao còn đi học nên ông chủ tặng thêm 5 viên nữa" Lục Quân cười tít mắt chạy tới khoe khoang.

"Phí đổi linh thạch ông chủ này "ăn" hơi bị nhiều so với quầy khác còn đi khoe khoang" Khương Vũ cũng vội chạy tới góp lời nhưng vẫn cắm đầu vào điện thoại.

"Đúng là tuổi trẻ chưa từng trải haha"

CỐP

"*Bíp* con chó này, không nói không chịu được à" Lục Quân gõ đầu Khương Vũ chửi bới.

"*Bíp* đấm đau thế thằng *bíp* này, không thể nương tay à" Khương Vũ xoa đầu sưng đỏ mắng mỏ.

"Thôi thôi, đi nhanh còn thử vận may nữa, giờ nào còn cãi nhau" Lâm Thiên chạy lại hòa giải.

"Các huynh đệ nhanh chân đi theo ta nào hừm" Nhị Lang cười nhạt phẩy quạt giấy rảo bước dẫn đầu chỉ đường.

(END CHAPTER)