Chương 6: Những "người bạn" đến thăm nhà
XOẠT XOẸT VÙ (Tiếng la cây cọ xát nhau đung đưa trong gió)
Trong một căn biệt thự xa hoa, có bể bơi lớn đang có đầy nam thanh nữ tú rạng ngời vui chơi thỏa thích rất sôi động.
XÈO XÈO
"Thịt bò thơm ngon bơi hết vào đây mà xơi nàoooo!"
Tiếng thịt nướng BBQ xèo xèo trên bếp nướng ngoài trời b·ốc k·hói nghi ngút thơm phức dưới thời tiết trên dưới 34 độ.
♪No puedo seguir sufriendo poresa mujer♪
♪Tengo que olvidar♪
♪Tengo que olvidarme de ella♪
(Music name: Sufriendo - MYLØ)
"Quẩy mạnh lên đi các đồng chí của tôi ơi!" Dj vừa đánh nhạc vừa lớn giọng làm nóng bầu không khí.
Âm thanh từ Dj cháy hết mình khiến bất kỳ ai ở đây cũng đều rạo rực nhảy múa hò hét.
"Yahoo, đừng nghịch nữa Thanh Yến tớ hơi mệt rồi"
"Cẩu Phong lại kia tán crush của mày đi, ngại ngùng cái gì nữa chứ kaka"
"Linh Đàm, giả vờ làm hạt thóc xinh đẹp dụ dỗ con gà to béo đằng kia nào"
Bên cạnh bể bơi đầy sôi động kia có một nam thanh niên dáng vẻ là công tử nhà giàu đang nằm hưởng thụ và một người đàn ông không ngừng cầm quạt thổi gió mát cho nam thanh niên kia.
VÙ VÙ
"Mạnh cái tay lên một chút đi, hơi yếu tay rồi đấy chẳng mát chút gì cả" Tiếng một nam thanh niên liên tục hối thúc.
"Lúc có mắt như mù với bổn thiếu gia thì ngươi mạnh miệng mồm lắm cơ mà"
"Vâng tôi sẽ cố thưa..thưa thiếu gia, cơ thể tôi hơi đau nên có phần hơi mệt phù" Tiếng đáp lại thở hì hục của một người đàn ông giọng khá lực lưỡng trong bộ dạng khá thê thảm.
Có vẻ như người đàn ông vừa "ăn" trận đòn nhớ đời đến c·hết đi sống lại.
(Bố tổ tên khốn ăn chơi trát táng, nếu không phải vì cái mạng này thì có cái *bíp* tao đứng quạt mát cho mày thằng ch* đẻ) Suy nghĩ đầy thù hằn trong lòng người đàn ông ngày càng bành trướng khó có thể che giấu.
"Hình như ngươi căm thù ta lắm thì phải, tên to xác đầy cơ bắp" Giọng nói đầy châm biến của nam thanh niên nồng nặc mùi "cà khịa" đến cực điểm.
"Ánh mắt hình viên đạn của ngươi thật đẹp đến mức đủ g·iết ta hàng trăm lần rồi nhỉ kaka".
"Thiếu chủ hiểu lầm.. hiểu lầm rồi, tôi nào dám có gan làm như vậy trong bộ dạng này chứ hơ hơ" Người đàn ông đổ mồ hôi ướt trán vội vàng giải thích.
(Không những muốn g·iết mà còn muốn dẫm đạp mày đến van xin quỳ lạy rồi thẳng tay ban cho mày c·ái c·hết thê thảm) Suy nghĩ trong lòng của người đàn ông lại một trời một vực với lời nói hình thức bên ngoài.
"Cũng phải, cũng phải chắc tại ta nghĩ lầm ngươi" Nam thanh niên gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
"Đúng vậy, đúng vậy thưa thiếu chủ kà kà, làm sao tôi dám được cơ chứ" Người đàn ông lập tức phụ hoạ 'xu nịnh'.
"Một thân hình 6 múi mạnh mẽ mà có chút việc lặt vặt cũng không xong thì làm được cái gì nữa đúng không nhể?" Nam thanh niên tiếp tục nói những câu "đậm mùi dao kéo" chẳng chút ngại ngần.
RẮC ẦM
"Mày....mày có ý gì hả!? Đừng có mà đi quá giới hạn tưởng tao không dám liều mạng với thằng nhóc răng còn hôi sữa" Người đàn ông vứt cái quạt sang một bên đạp đổ đống chén dĩa trái cây bên cạnh nam thanh niên gầm lên.
"Mày đi c·hết bồi táng tao dưới cửu tuyền đi thằng *bíp* "
Người đàn ông giơ nắm đấm to lớn của mình hướng đến đầu của nam thanh niên mà lao tới bất chấp tất cả.
Có lẽ cái tôi của người đàn ông kia đã đạt đến giới hạn chịu đựng sự sỉ vả danh dự.
Nhưng vẻ mặt của nam thanh niên vẫn bình thản mặc cho nấm đấm kia đang tới gần mới lên tiếng:
"Cho ngươi cơ hội để giữ mạng chó nhưng có vẻ...."
"NÊN ĐI CHẾT THÌ HƠN, RÁC RƯỞI!!"
XOẸT RẮC PHỤT
Trong làn không khí trong lành thoáng chốc toát lên mùi tanh tưởi của máu người tuôn ra như thác nước trên người đàn ông kia.
Nhưng phải trôi qua vài giây thì người đàn ông mới nhận ra tình trạng thê thảm của bản thân...
PHỤT RẮC RẮC
"Tim của ta, tim của ta, sao lại lủng một lỗ trên người rồi, không, không thể nào!???"
Người đàn ông không ngừng sờ soạng xung quanh vết thủng ở vị trí tim run rẩy hét lên.
"Không!!....AWW THẰNG KHỐN NHỊ LANG !!!" Tiếng gào hét đầy tuyệt vọng của người đàn ông vang vọng khắp trời.
"MÀY CHẾT KHÔNG YÊN THÂN ĐÂU AWW!!"
BỊCH RẮC RẮC
Người đàn ông ngã xuống đất trên vũng máu không ngừng tuôn ra với đôi mắt mở như thể c·hết không cam lòng.
Đôi mắt của sự thù hận đến tột cùng....
"Đây đã là lần thứ mấy rồi đấy hả, HOÀNH PHI!?" Nhị Lang đứng dậy dùng khăn tắm từ người hầu bên cạnh lau v·ết m·áu trên người than thở.
"Ta dặn ngươi làm gì cũng phải gọn gàng và sạch sẽ không để vấy máu linh tinh bẩn thỉu xung quanh rồi mà"
XOẸT BỊCH
"Hoành Phi có tội, mong Lang Thiếu Gia trách phạt!"
Một thân ảnh hắc y nhân từ đâu đáp xuống đất quỳ gối chấp tay hành lễ Lâm Khuyển với đôi tay vấy máu không ngừng nhỏ giọt.
Trên người hắn tỏa ra sát khí minh chứng số n·gười c·hết trong tay hắn đủ để chất thành núi cũng không ngoa.
"Nhắc nhở ngươi một chút thôi, chưa đủ để trách phạt mà nếu có cũng cho ngươi lấy công chuộc tội" Nhị Lang cười nhạt đáp lại.
"Đa tạ Lang Thiếu Gia giơ tay đánh khẽ" Hoành Phi đứng dậy chấp tay cảm cảm kích.
SỘT SOẠT
"Đừng câu nệ tiểu tiết như lão cha già Nhị Ngưu của ta, ngươi dọn dẹp sạch sẽ đống ngổn ngang kia cho cận thận" Nhị Lang phất tay vừa ra lệnh vừa mang quần áo chỉnh chủ.
"Ta đi thăm tình hình sức khỏe huynh đệ Lâm Thiên của ta một chút, hơn hai ngày nay hắn mất xác ở đâu rồi chẳng online game gì hết"
"Đã rõ thưa Lang Thiếu Gia, thiếu gia đi cẩn thận có gì ta sẽ ứng cứu nếu tình hình khẩn cấp" Hoành Phi gật đầu hiểu rõ.
"Còn đám người bạn 'xã giao' của thiếu gia ở bể bơi...."
"Cứ để bọn họ vui chơi thêm một lúc rồi ngươi khéo léo mời họ về giúp ta là được" Nhị Lang quơ tay hướng Hoành Phi đáp lại.
"Đã rõ...."
"Thôi ta đi đây, làm việc cẩn thận đấy"
UỲNH ẦM VÈO
Nhị Lang gồng hai chân lao lên bầu trời hướng đến nhà Lâm Thiên.
"Vẫn không hiểu một người có cấp bậc tu vi Kim Đan Hậu Kỳ như thiếu gia...." Hoành Phi nhìn bóng lưng đang xa dần của Nhị Lang trầm tư.
"....Vốn có thể cao cao tại thượng trong đồng chăn trang lứa lại kết thân với một người phàm như tên Lâm Thiên kia"
.........
CHÍP CHÍP (Tiếng chim hót líu lo)
"........."
"...Ưm...."
"Ui...lại c·hết nữa à" Đôi mắt của Lâm Thiên từ từ mở mắt nhìn nhận xung quanh.
"Ủa đây là căn phòng của mình, ui da cái đầu đau quá"
"Mình ngủ cũng đã hơn hai ngày rồi chứ chả ít gì"
Lâm Thiên ngồi dậy tựa lưng vào thành giường ôm đầu đau nhức nhìn đồng hồ treo tường.
Có vẻ như cậu ta đã ngủ khá lâu nên không kịp lưu thông máu khắp cơ thể nên có chút đau nhức.
"Nhưng mà....mình..mình vẫn chưa c·hết!"
"Mình vẫn chưa c·hết!!!"
BỊCH BỊCH YA HÚ
Lâm Thiên bất ngờ liền đứng dậy la toáng hết cả lên hú hét không ngừng trên giường.
Thể hiện sự vô tư như một đứa trẻ lên ba.
"May quá vẫn chưa c·hết, yahoo"
"Còn sống là mừng rồi, là mừng rồi phù"
Lâm Thiên vừa nhảy nhót vừa thở dài như vượt qua kiếp nạn của cuộc đời ngã xuống giường nhìn trần nhà.
Có lẽ đơn giản là khi có cảm giác c·hết đi và được sống lại một lần làm con đường ta mới biết được sống là điều cần quý trọng đến khi sắp lìa đời thì đến cơ hội quý trọng cũng không còn.
"Nếu mình còn sống vậy...vậy thì nó có thật không?" Lâm Thiên đột ngột nhìn hai bàn tay nghĩ mông lung những gì đã thấy.
"Chẳng biết thứ Hệ Thống kia có tồn tại trong mình không nhỉ?"
Nếu nó có thật thì thực sự có thể giúp Lâm Thiên "quật khởi" đúng nghĩa như lời Tiểu Ly nói với cậu ta về quyền năng của Hệ Thống.
Dù gì cậu ta cũng đã b·ất t·ỉnh nhân sự 2 ngày nên có thể đó chỉ là giấc mơ mà thôi không chừng.
"Phải thử mới biết được hừ" Lâm Thiên đưa ra quyết định cuối cùng.
"Nếu nó có thật thì thật tốt nhưng không có cũng xem như giấc mộng đẹp nhất đời mình"
Cậu ta cũng không quá hi vọng điều này vì đây là cuộc sống hiện thực không phải trò chơi.
"Trang chủ!" Lâm Thiên nhẹ giọng gầm lên.
"KENG!" Tiếng âm thanh máy móc quen thuộc vang lên.
"Chào mừng kí chủ quay lại Hệ Thống Lão Tổ!"
"Chúc kí chủ có trải nghiệm tốt nhất!"Tiếng máy móc liền im bặt.
PHÙ
"Có vẻ Hệ Thống Lão Tổ kia thực sự tồn tại, thật tốt quá" Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không quá hi vọng nhưng cậu ta thực sự muốn có được nó.
Nếu có cơ hội để cuộc sống dễ dàng thì ngại gì không muốn!
CỘC CỘC KỊCH
Cửa phòng Lâm Thiên được mở ra và một người phụ nữ bước vào.
"Lâm Thiên, con tỉnh dậy rồi sao!?" Kiều Ngọc Hân xốt xắn lao tới kéo Lâm Thiên đang nằm ngồi dậy.
"Còn sốt hay đau nhức chỗ nào không để mẹ biết đường mà liệu?"
Kiều Ngọc Hân vội đưa tay lên trán và cổ Lâm Thiên xem cậu ta còn sốt hay không một cách cẩn thận.
"Dạ...hết rồi ạ, con khoẻ rồi mẹ đừng lo mà" Lâm Thiên cầm tay Kiều Ngọc Hân cười nhẹ minh chứng cậu ta rất khoẻ.
Thực ra Lâm Thiên vẫn ê ẩm nhưng nó không đáng để cậu ta biểu hiện ra làm mẹ lo lắng thêm.
Vì vốn biết Hệ Thống trong tiểu thuyết thường nhắc đến chỉ có người sở hữu nó mới có thể thấy nên Lâm Thiên cũng không mấy quan tâm mẹ mình sẽ phát hiện điều bất thường.
"Cảm ơn mẹ đã chăm sóc con hihi"
"Hihi nữa chứ, giỏi làm ba mẹ lo lắng hai hôm nay mà thôi" Kiều Ngọc Hân tỏ ra ghét yêu Lâm Thiên.
"Đi ra ngoài không biết đề phòng mang áo mưa dẫn đến trận ốm hành xác"
"Dạ con xin lỗi, lần sau sẽ chú ý hơn ạ" Lâm Thiên chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
"Thôi xuống dưới đi, có các bạn của con đến thăm ốm kìa, hay để bạn lên đây thăm?" Kiều Ngọc Hân đứng dậy nhắc Lâm Thiên.
Vốn định lên xem tình hình Lâm Thiên để mời bạn của Lâm Thiên lên phòng thăm hay không nhưng ngoài dự liệu là Lâm Thiên đã tỉnh dậy trước.
"Là ai vậy mẹ!?" Lâm Thiên thắc mắc hỏi.
"Còn ai vào đây ngoài đám bạn hay chơi game với con mấy năm cấp 3 này cơ chứ" Kiều Ngọc Hân hừ lạnh nhìn Lâm Thiên.
"Thôi xuống đi, đừng để bạn bè chờ, chúng nó đến cũng hơn 1 tiếng đồng hồ rồi đấy"
"Vâng, để con thay bộ đồ ngủ một chút rồi xuống ngay" Lâm Thiên gãi đầu cười khổ.
"Vậy mẹ đi đến công ty một chút, bên đó đang ngổn ngang một đống chờ mẹ xử lý sắp chất thành đống rồi" Kiều Ngọc Hân bước ra đến cửa đáp lại.
"Ba con cũng đã đi từ sớm, dạo này thị trường chứng khoán đang biến động lớn nên ông ấy cũng chẳng mấy ở nhà"
"Con hiểu tính chất công việc của ba mẹ mà, đừng quá lo lắng cho con" Lâm Thiên giơ ngón cái 'like'.
"TING!" Tiếng thông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại của Lâm Thiên trên bàn cạnh giường.
"~STK:0********* +1,000,000Đ được gửi từ STK:0********* ~"
"Tiêu cho cẩn thận, mẹ có thể cho nhiều hơn nhưng con sẽ lại ngựa quen đường cũ nên như vậy là được rồi" Kiều Ngọc Hân tay cầm điện thoại nháy mắt.
"Đừng tưởng mẹ không biết con vẫn hay 'đốt' tiền vào game đấy nhá"
"Ờ...ừm...mẹ cho bao nhiêu thì con nhận bấy nhiêu, con nào dám ý kiến" Lâm Thiên tiếp tục cười trừ cho qua chuyện.
"Thế là ngoan ngoãn rồi, mẹ đi đây" Kiều Ngọc Hân gật đầu ra khỏi phòng.
KỊCH
"Vệ sinh cá nhân một chút rồi xuống tiếp bọn nó thôi" Lâm Thiên bay như chim lao vào nhà vệ sinh.
..........
"*bíp* cái thằng Lâm Thiên này lề mề thế nhể" Một thanh niên cao như cột xà buộc miệng.
"Thông cảm nó tí đi, nó mới ốm xong đấy" Một thanh niên khác tay cắm cụi bấm điện thoại nhưng miệng vẫn hoạt động.
"Ta thấy hắn nói đúng, huynh đệ Lâm Thiên còn bệnh trong người sao nhanh nhẹn như thường được" Một người tay cầm quạt giấy còn tay kia cầm ly trà nhâm nhi thưởng thức.
Tiếng tranh cãi ở phòng khách của nhà Lâm Thiên cứ một hồi lại ẫm ĩ bởi tiếng của ba con người trông khá trẻ tuổi.
"Đường đường là lão đại Lục Quân của đám mà thằng Lâm Thiên còn lề mề, thật không phép tắc với tao" Lục Quân ngồi nhưng tay không ngừng xen bẻ khớp tay.
"Lão đại cái *bíp* *bíp* *bíp* mày nhá, phải là Khương Vũ tao mới đúng" Khương Vũ đạp mạnh vào chân của Lục Quân văng tục.
" *bíp* thằng chó Khương Vũ này, hôm trước đi rừng gáy cho to không win sớm để rồi thua nhục như chó" Lục Quân đứng dậy lao tới Khương Vũ vừa đấm vừa chửi.
"Tưởng bố sợ mày à Lục Quân, c·hết *bíp* *bíp* mày đi" Khương Vũ không yếu thế phản công lại không chút sợ hãi.
Chỉ trong thoáng chốc, phòng khách nhà Lâm Thiên đã trở thành võ đài cho hai thanh niên xô xát.
Náo loạn đến cực độ!
"Đường đường nam tử hán đại trượng phu, phải dùng đầu trên để suy nghĩ chứ không phải dùng đầu dưới dùng vốn để tiểu tiện mà đi suy nghĩ chứ, điển hình là Nhị Lang ta đây mới là đứng đầu cả bọn" Nhị Lang tay cầm quạt giấy tay cầm ly trà nói vu vơ.
"Xô xát chỉ diễn ra khi lời nói thỏa hiệp đã không còn tác dụng, đằng này chẳng cần thỏa hiệp mà đã lao vào xô xát"
BỊCH
"Không có chuyện 2 người đánh 1 người ngồi xơi nước nhìn đâu, Nhị Lang" Một bàn tay trong xô xát nắm đầu Nhị Lang lôi vào.
"Ơ tên nào nắm đầu ta đấy, định lôi ta vào à...á đau ui da vậy ta khô máu với các ngươi" Nhị Lang gầm lên.
Thế là số lượng từ 2 người lên thành 3 người.....
Khó hiểu đến không ngờ đến.
CỐP CỐP CỐP
BỊCH BỊCH BỊCH
Bất ngờ đống lộn xộn bị ai đó kéo ra mỗi người một hướng một cách mạnh mẽ.
"Ai da, cái lưng của tao" Lục Quân dựa vào tường ôm lấy cái lưng đau nhói.
"Ui cái điện thoại 'xịn xò con sò' của tao...huhu" Khương Vũ hai dòng nước mắt gào lên trước đống 'sắt vụn' dưới đất.
"Cái quạt giấy với ly trà của ta tan tành mây khói rồi" Nhị Lang lơ lửng trên không trung thở dài.
Bầu không khí trở nên "bi thương" từ lúc nào không hay.
"Chúng mày báo quá trời báo, đến nhà bạn cũng không biết giữ gìn trật tự xã hội" Lâm Thiên hừ lạnh nhìn cả 3 con người kia.
"Đến chơi hay đến phá!??"
Từ góc này nhìn vào có thể tưởng tượng rằng đây như là trận chiến sinh tử giữa 4 con người và người thắng là Lâm Thiên tại thượng nhìn những người thua cuộc.
Áp đảo tất cả!
"Cắn lén là giỏi hừ, không phục" Cả 3 người kia đồng thanh lên tiếng.
Lâm Thiên như chực chờ cơ hội để ngư ông đắc lợi đánh bại tất cả làm cả bọn không ai chấp nhận.
"Có giỏi thì cũng cắn giỏi như tao đi rồi tính kaka" Lâm Thiên cười lớn ngạo nghễ.
"Không làm được thì tốt nhất hãy cố gắng hơn vào lần xô xát sau đi"
"Biết đâu lại cắn giỏi hơn tao không chừng"
Chẳng mấy có cơ hội thì ngại gì Lâm Thiên hắn không thể hiện bản thân mình trước những người bạn.
" *bíp* thằng chó gáy bẩn kinh thật" Trong suy nghĩ của 3 người kia đồng thời hiện lên ý nghĩ đó.
(END CHAPTER)