Chương 16: Niềm vui và hy vọng nhen nhóm giữa vùng lầy tăm tối
BỊCH BỊCH
"Mày đây rồi Khương Vũ, Lục Quân đang ở đâu?" Lâm Thiên vừa hạ xuống đất liền chạy lại hỏi gấp.
"Hai thằng tụi mày có bị trầy xước hay trúng chỗ nào không?"
BỘP BỘP
Tay Lâm Thiên vừa nắm chặt vai Khương Vũ suy xét khắp cơ thể thật kĩ trước sự bất ngờ của Khương Vũ.
Trên gương mặt Lâm Thiên thể hiện sự lo lắng tột độ, nếu như bạn bè của hắn có mệnh hệ gì thì hắn cũng chẳng biết nói sao cho phải phép.
"Thôi nhìn đi, bọn tao không sao cả nên không cần lo lắng, mày nhìn một hồi làm tao rợn hết cả da gà" Khương Vũ đẩy nhẹ hai tay Lâm Thiên khẽ nhăn mặt.
"Lục Quân thì tao vừa bảo nó vào các lều s·ơ t·án đằng kia phụ giúp sơ cứu các bệnh nhân chứ chẳng xây xước gì đâu mà lo"
Khương Vũ tay chỉ về đằng sau là các lều s·ơ t·án trong khu s·ơ t·án Kim Tân.
"Có khi bọn tao còn lo lắng ngược cho bọn mày thì đúng hơn đấy, nhất là Lâm Thiên mày" Khương Vũ châm chọc nói tiếp.
"Nhưng trông mày có vẻ vẫn ổn không có gì nghiêm trọng"
"Ổn là ổn thế *bíp* nào được, anh em cây khế có khác" Lâm Thiên bực mình đáp lại.
"Đi gọi Lục Quân rồi cùng nhau trở v....Nhị Lang ngươi sao đấy!?"
PHỐC
Đột ngột Nhị Lang đứng sau Lâm Thiên quỵ xuống đất thổ huyết không ngừng.
"Khụ..khụ..linh đan..ta cần linh đan..." Nhị Lang thốt lên với cái miệng đầy máu đen kịt với tay nắm chặt áo của Lâm Thiên.
"Ta...thấy....buồn ngủ..quá..ựa"
BỊCH
Nhị Lang nói xong liền lăn ra b·ất t·ỉnh nhân sự, Lâm Thiên phản ứng ngay lập tức đỡ kịp Nhị Lang.
Sắc mặt Nhị Lang lúc này tái đi vì thiếu linh khí và b·ị t·hương bên trong đầy nghiêm trọng.
"C·hết thật hừ!" Lâm Thiên bế Nhị Lang lên lớn giọng.
"Mau chóng dẫn đường tao đến lều s·ơ t·án với ít linh đan hồi phục Linh Khí, nhanh lên đi!!"
"Có Luyện Đan Sư để chữa trị hắn thì càng tốt!"
"Khu s·ơ t·án chữa trị cho người phàm làm quái gì có Luyện Đan Sư ở đây...." Khương Vũ có chút phản ứng chậm đáp lại.
"Mà chúng ta làm gì có nhiều linh thạch để mời họ chữa trị"
"Vậy thì bác sĩ phẫu thuật cũng được, chậm trễ một chút thì ăn đám tang của hắn chẳng đùa đâu!" Lâm Thiên gào lên.
"Lục phủ ngũ tạng của hắn bị lộn tùng phèo hết cả lên sắp nổ tung đến nơi rồi"
Cơ thể Nhị Lang lúc này đang chậm rãi phình to như một quả bóng sắp vỡ thành từng mảnh.
"Được được, đi theo tao, hướng này!" Khương Vũ gật đầu chạy đầu dẫn đường.
"Linh đan hồi phục Linh Khí thì tao có đủ để cho hắn dùng!"
Một người bế một người b·ất t·ỉnh, một người chạy trước dẫn đường đi một cách vội vã khiến ai trong khu s·ơ t·án cũng ngước nhìn những chẳng có chút bất ngờ với tình cảnh hiện tại cho lắm.
Bên trong khu s·ơ t·án, những cảnh sát thông thường lẫn cảnh sát Tu Tiên Giả, tình nguyện viên là các bác sĩ và y tá từ những bệnh viện khắp nơi trong thành phố Hà Đông về đây tất bật đi ra đi vào.
Trên khuôn mặt của họ luôn ở tình trạng căng thẳng và hoạt động tay chân không ngừng nghỉ.
Tất cả đều vì cuộc chiến giành giật sự sống kịch tính không kém cuộc chiến đấu đá đổ máu.
"Mau chuyển sản phụ vào lều sinh mổ, cô ta sắp hạ sinh rồi!" Một bác sĩ nam gào lên gấp gáp.
"Chúng ta không có thời gian để chần chừ đâu, các anh cảnh sát thông thường!"
"Được được, di chuyển giường sản phụ sang lều sinh mổ" Một anh cảnh sát thông thường năng động đáp lại.
"Cậu trai trẻ cũng vậy, năng nổ đi nào!"
"Cứu một người hơn xây bảy tòa tháp!" Lục Quân hăng hái gật đầu.
"C·hết một mạng người bảy đời không hết tội!"
.....Đôi khi lại trồi lên những mầm mống tình yêu giữa hoàn cảnh mà chẳng ai nghĩ đến.....
"Phiền các anh...cảnh sát Tu Tiên Giả chuyển vật tư y tế vừa được tiếp tế từ thị trưởng thành phố" Một y tá nữ nói chuyện không ra hơi với một nhóm cảnh sát Tu Tiên Giả.
"Các bệnh nhân đang rất cần đến chúng, không thể chậm trễ!"
"Cô yên tâm, chúng tôi được lệnh từ cấp trên là phụ giúp vận chuyển vật tư khi mọi người cần, dù cô không nói thì chúng tôi cũng sẽ làm" Đại diện nhóm cảnh sát Tu Tiên Giả bước ra gật đầu cười với khuôn mặt khá ngại ngùng xoa đầu.
"Tất cả chúng ta ở đây là để khắc phục hậu quả xuống thấp nhất bởi cuộc chiến vô nghĩa của những người tu tiên ngoài vòng pháp luật"
"Cảm ơn các anh, vậy tôi xin phép đi kiểm tra sức khỏe của những bệnh nhân cao tuổi" Nữ y tá cười đáp lại liền đi đến các lều s·ơ t·án.
"Vâng, cô y tá cứ thong thả mà đi" Anh cảnh sát Tu Tiên Giả vẫy tay chào.
BỘP
"Này Chí Cường, nhà ngươi kéo bọn ta ở lại đây làm nhiệm vụ vận chuyển với mục đích tìm nàng y tá xinh đẹp kia sao!?" Anh cảnh sát bịt kín mặt cười lớn vỗ vai.
"Nếu thích người ta thì ngỏ lời đi kẻo hoa đã chậu thì uổng lắm hehe"
VỤT
"Này này, vui vẻ không quạu nha, đùa thôi haha" Anh cảnh sát nhảy sáng một bên cười lớn tiếng.
"Thích mà còn ngại ngùng với bọn ta"
"Các ngươi lo tập trung vận chuyện vặt tư, đừng có ăn nói linh tinh đừng trách ta báo cáo tiểu cảnh sát trưởng đang ở bên ngoài hừ" Ánh Cường hừ lạnh xoa cổ tay quay lưng bước đi.
"Chuyện tình cảm...ta tự biết xử lý tốt không đụng chạm đến công việc..."
BỊCH BỊCH
"Đúng là tiểu tử với định nghĩa tình yêu như tờ giấy trắng còn tỏ ra bình tĩnh non kém dễ dàng nhìn thấy haha" Một anh cảnh sát Tu Tiên Giả khác che nửa mặt cười khúc khích.
"Ta đây làm quen không biết bao nhiêu cô nương thì làm sao không biết hắn trúng tiếng sét ái tình"
"Thôi kệ hắn, lo đi vận chuyển vật tư cho bác sĩ với y tá có đồ mà cứu người phàm, chậm trễ thì bị phạt bởi tiểu cảnh sát trưởng thật chẳng chơi"
"Thôi đi đi haha...."
.
......
.
XOẸT XOẸT
VÚT VỤT
"May cái ruột già, đắp đan dược vào...."
"Đã vậy còn bị ruột thừa, cắt luôn...."
"Phèo phổi lủng lỗ chỗ, chẳng biết lăn lết ở đâu ra nông nỗi này, phải vá lại..."
"Nếu là người phàm với v·ết t·hương này sẽ c·hết chắc..."
Tiếng vải băng bó vang khắp xung quanh cùng tiếng dao kéo mổ xẻ tạo ra âm thanh khá rợn người.
Âm thanh phát ra một lúc liền dừng lại không còn nữa.
XÌ XÌ (Tiếng xả nước)
XỊT XỊT( Tiếng xịt thuốc khử trùng)
BỊCH BỊCH
Một thân ảnh áo trắng bước ra từ lều liền có hai người lao tới hỏi gấp gáp.
Không ai khác chính là Lâm Thiên và Khương Vũ.
"Bác sĩ, bác sĩ, bạn của tôi sao rồi, có vấn đề gì không vậy?" Lâm Thiên hai tay cầm tay bác sĩ hỏi ngay.
"Phù...bệnh nhân này đã tạm thời qua khỏi giai đoạn nguy hiểm" Bác sĩ thở nhẹ nhõm gật đầu nhẹ đáp lại.
"Bạn của cậu là người tu tiên vì sử dụng linh khí vượt hạn mức của đan điền dẫn đến lục phủ ngũ tạng lẫn lộn hết cả lên xém chút nổ tung vì cơ thể sắp đến giới hạn chịu đựng"
"Nếu như có Luyện Đan Sư ở đây thì việc chữa trị cậu ta sẽ đúng chuyên môn và dễ dàng hơn là bác sĩ phẫu thuật như tôi vốn chỉ có thể chữa trị người phàm"
"May cho cậu là gia tộc tôi có người là Luyện Đan Sư chuyên chữa trị người tu tiên nên tôi được lĩnh ngộ một chút mới có thể miễn cưỡng làm phẫu thuật cho bạn của cậu"
"Rất may là có sẵn Linh Đan hồi phục Linh Khí từ các cậu và cứu chữa kịp thời nên trong quá trình phẫu thuật khá suôn sẻ"
"Trong một tuần này, hạn chế đánh nhau hoặc sử dụng Công Pháp để tránh làm lục phủ ngũ tạng chưa hồi phục lại bị chấn động mạnh một lần nữa và từ từ sẽ hồi phục"
"Vâng cảm ơn bác sĩ đã cứu sống bạn tôi, đây là chút đền đáp của tôi...." Lâm Thiên ngay lập tức lấy ra từ một phong bì bỏ vào tay bác sĩ.
"Xem như lòng thành của người nhà bệnh nhân cảm ơn bác sĩ"
"Không được, tôi đến đây với danh nghĩa tình nguyện viên cứu giúp mọi người miễn phí không phải là danh nghĩa bác sĩ ở bệnh viện nên xin phép không nhận" Bác sĩ nói nhỏ liền nhét lại vào tay Lâm Thiên.
"Vậy thì cảm ơn bác sĩ rất nhiều....." Lâm Thiên xoa đầu nhét lại vào túi.
"Tôi không chê tiền nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép, nếu không có gì nữa thì tôi xin phép đến lều s·ơ t·án khác để tiếp tục làm việc của mình" Bác sĩ nói xong cười nhẹ liền gật đầu rời đi.
"Vâng, bác sĩ đi thông thả" Lâm Thiên gật đầu.
"Bác sĩ để tôi tiễn một đoạn" Khương Vũ nhanh nhẹn chạy theo bác sĩ.....
.
.....Khung cảnh chuyển đến lúc Lâm Thiên và Khương Vũ đang bên cạnh giường Nhị Lang đang hôn mê thì Lục Quân bước vào......
.
"Ồ tụi mày đây rồi, hỏi các bác sĩ mãi mới biết tụi mày ở đây" Lục Quân chui đầu vào lều s·ơ t·án ngồi xuống đất nói một tràng dài.
"Nhị Lang đang b·ị t·hương à, nghe nói may mắn chữa trị kịp thời không thì khó sống"
"Tao mãi phụ giúp bác sĩ thực hiện ca sinh đẻ cho một cô sản phụ đến giờ mới xong, mệt c·hết đi được"
"Cái *bíp* gì, mày phụ sinh đẻ??" Khương Vũ bên cạnh há hốc mồm.
"Mày có phá hoạn hay làm khó khăn cho bác sĩ không đấy!?"
VỤT
Lục Quân không nhiều lời liền đấm vào mặt Khương Vũ nhưng hắn đã hụt mất vì Khương Vũ né được.
"Này này, đùa một chút thôi, định g·iết tao luôn à" Khương Vũ né đầu một bên thốt lên.
"Biết tao đang mệt còn đùa với giỡn, không mỏi mồm nói với mày nữa" Lục Quân hừ lạnh không thèm nhìn Khương Vũ nữa.
"Lâm Thiên vẫn ổn chứ, lúc đó tự nhiên đòi đi cứu Nhị Lang làm tao lo quá trời, thấy cả hai vẫn bình an ở đây thì tao cũng nhẹ người"
"Tao không sao cả, hơi mệt một chút thôi" Lâm Thiên khuôn mặt khá mệt đáp lại.
"Tên Nhị Lang này vốn bị trọng thương không ít trong cuộc chiến với tên Hắc Công Báo kia trước đó,....."
"......không có tao đến ứng cứu kịp thời thì xém chút hắn thật sự đi đời nhà ma dưới tay tên Hắc Công Báo với thuộc hạ của hắn rồi"
Nếu như không có nhiệm vụ giải cứu Nhị Lang đến từ Hệ Thống Lão Tổ và ban tu vi Kim Đan Viên Mãn để Lâm Thiên hắn tới ứng cứu thì tỉ lệ sống sót của Nhị Lang còn thấp tỉ lệ cá chép vượt vũ môn hoá rồng.
"Hắc Công Báo...Hắc Công Báo của Hắc Công Giáo phải không!?" Lục Quân giật mình nảy dậy xoa đầu.
"Tao nhìn đám hắc y nhân khá quen mắt nên nghi ngờ là bọn hắn nhưng chưa chắc chắn lắm, không ngờ là bọn chúng thật"
"Chuyện đó có gì nói sau, bây giờ tao không có tâm trạng nghĩ thêm về đám người muốn lấy mạng Nhị Lang" Lâm Thiên thở dài đáp lại.
Bầu không khí trong lều s·ơ t·án thoáng chốc yên tĩnh thật khó chịu...
"Âu cũng là cái số chưa tận mạng, về nhà Lâm Thiên ngươi và Nhị Lang cúng bái tạ trời đi" Lục Quân ngồi xuống cười nhạt giải tỏa bầu không khí ngột ngạt.
"Sống sót khỏi đám người đó đến cả tao chưa dám nghĩ đến với Luyện Khí Tầng Tám hiện tại"
"Tao quên mất là Nhị Lang mới là người chiến đấu với những tên hắc y nhân nhiều như kiến" Khương Vũ ngồi gần lại nghiêm trọng góp lời.
"Thực sự phải nói rằng với một Luyện Khí Tầng Sáu như tao đây nếu đặt vào tình huống đó chỉ biết trói tay chịu c·hết haiz"
"Đến tao còn không thể thoát thì làm sao mày có thể chứ" Lục Quân có cơ hội trả thù liền nắm bắt.
"Một thằng chỉ biết cắm đầu vào điện thoại và lười tu luyện như mày không hiểu bằng cách gì....."
"....mà lại được đích thân Ngũ Trưởng Lão của Khoa Học Tông mời về làm đệ tử nội môn trước tuổi 18 mới quái đản"
VỤT BỊCH
Lần này đến lượt Khương Vũ hướng bụng Lục Quân t·ấn c·ông nhưng bị chặn lại.
"Không dễ ăn như vậy đâu con trai của ta" Lục Quân cười gằn giữ chặt tay của Khương Vũ.
"Khốn kiếp....hừ" Khương Vũ chửi thề rút cánh tay lại.
Hắn nhận ra "không có quả ngon ăn" được Lục Quân nên chủ động bỏ cuộc.
"Này này, tao chỉ đùa thôi, định g·iết tao luôn à~~" Lục Quân nhái khẩu hình của Khương Vũ khiêu khích.
"*Bíp* cái thằng *bíp* này, ăn nắm đấm của lão tử" Khương Vũ tức giận lao đến định đấm tiếp.
"Đừng tưởng Lục Quân tao sợ mày, bơi vào đây kaka" Lục Quân cười lớn vào tư thế đối kháng.
"Không phải chờ lúc trở về mới 1v1 đấm c·hết mày haha"
BỊCH BỊCH ẦM ĐÙNG
Một khung cảnh hỗn loạn ở nhà Lâm Thiên trước đó được tái hiện bên trong lều s·ơ t·án ở khu s·ơ t·án Kim Tân.
"Chẳng biết nói gì, để tụi nó vui chơi một chút thì can ngăn rồi đi ngủ một tí vậy" Lâm Thiên ở một bên ngồi nhìn ngáp dài chẳng buồn can ngăn ngay.
"Không hiểu hồi trước kiểu gì lại làm bạn với nhau hay thật haiz"
.
......15 phút trôi qua.......
.
"Chúng mày dừng được rồi đấy, đây không phải chỗ để đùa giỡn hay đánh nhau"
"Muốn giỡn, muốn đánh hay g·iết thì về nhà muốn làm gì thì làm, hai đứa tụi mày có c·hết thì tao cũng không can"
Rốt cuộc Lâm Thiên cũng can thiệp để can ngăn đôi bên.
Nếu tiếp diễn một lúc thì những người ở lều s·ơ t·án bên cạnh sang phàn nàn vấn đề ồn ào thì không tốt.
"Khương Vũ, mày đến cho Nhị Lang nuốt một viên linh đan hồi phục Linh Khí đi rồi nghỉ ngơi một chút" Lâm Thiên lớn giọng nói.
"Còn Lục Quân thì cũng vậy, tao thấy hơi mệt rồi muốn ngủ một tí"
"Khi nào Nhị Lang tỉnh dậy thì chúng ta sẽ trở về, chúng ta vốn không phải người ở khu phố Kim Tân không nên nán lại quá lâu ở khu s·ơ t·án nơi này"
BỤP
Lâm Thiên nói xong thì ngã người nằm trên tấm trải của lều s·ơ t·án nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Thật thoải mái....." Lâm Thiên không nhịn được thốt lên.
"Một giấc ngủ cũng đủ làm con người ta hạnh phúc biết bao..."
Suốt một ngày trải qua những chuyện không tốt đẹp gì làm Lâm Thiên khá mệt mỏi tinh thần.
Hắn cần một giấc ngủ ngắn để ổn định bản thân....
"*Bíp* mày nhớ mặt tao đấy nha Lục Quân, lúc trở về 1v1 tao không đấm vêu mồm mày thì tao làm con mày" Khương Vũ đứng dậy hai con mắt nhìn Lục Quân thách thức.
"Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu con *bíp*"
CRẮC
"Á à, con *bíp* thích gáy bẩn này, láo lếu quá nhở, xong với chưa xong cái *bíp*" Lục Quân bẻ khớp tay cười đáp trả.
"Tới đó mày biết mày là con trai của tao thật cũng chưa muộn kaka*"
.........
Vạn Giới Thiên Địa...
".........."
".........."
"Các ngươi nói gì với nhau đi chứ, định để ta làm phụ mẫu thay các ngươi hoà giải hết lần này đến lần khác sao!?"
"Cứ gặp mặt nhau là giao chiến bất chấp tất cả kể cả ta mà chẳng rõ đầu đuôi"
"Nhưng mà bậc đế vương à~~ Độc Cô Diệt Đế lúc nào cũng là người gây sự với thị nữ thì có lý do gì thị nữ lại là người chủ động nói trước"
"Ta đường đường là Độc Cô Diệt Đế cao cao tại thượng ở Cửu Kiếm Giới của mình thì chẳng có vô duyên vô cớ lại đi gây sự với ngươi cả, Lâu La Đại thị nữ ngươi đã sai còn cố chấp không nhận lỗi của bản thân hừ"
"Chắc chắn là do ngươi ghen tị vì Lâu La ta đây được làm đại thị nữ bên cạnh bậc đế vương mỗi ngày nên muốn kiếm cớ gây sự chứ hừ"
"Ngươi đừng có ngậm máu phun người, Độc Cô ta dù có muốn cũng không bại não tới mức đánh với ngươi để giành lấy vị trí đó công khai như vậy đâu, người đừng có giả vờ giả vịt không biết gì"
"Tất cả là do ngươi!"
"Tất cả là do ngươi mới đúng!"
"Do ngươii!"
"Do ngươiiii!"
"Do...."
"Ta bảo các ngươi ở đây để nói qua nói lại như này HẢ!?"
"Hai nha đầu ngốc ăn đấm của ta!"
CỐP CỐP
Tiếng hai cái đấm vào đầu vang dội khắp sảnh chính của cung điện lơ lửng trên Vạn Giới Thiên Địa.
"Ui da...đau quá aw" Hai giọng la lớn đồng thời ôm đầu vì đau đớn.
"Mong bậc đế vương nhẹ tay với chúng taa..."
Bên trong sảnh chính của cung điện lúc này đang có ba thân ảnh nữ tú rạng rỡ có khiến nam nhân bất kỳ ở đây liền c·hết mê c·hết mệt trước sắc đẹp của các nàng.
Một người ngồi ở ngai vàng đặt ở cao nhất cung điện và hai người quỳ xuống đất ngước nhìn lên ngai vàng.
Người ngồi trên ngai vàng kia không ai khác chính là Lâm Diệp Thanh.
Hai người quỳ gối dưới đất là Lâu La Đại thị nữ và Độc Cô Diệt Đế.....
"Thứ là ta cần là ngọn nguồn của sự việc, mau chóng thành khẩn KHAI BÁO SỰ THẬT cho ta" Lâm Diệp Thanh ngồi trên ngai vàng nhấn mạnh một vài câu trong lời nói.
"Thiếu câu từ nào, h·ình p·hạt càng nặng theo cấp số nhân hiểu chưa!?"
"Trước tiên là Lâu La Đại thị nữ, ngươi nói trước cho ta đi hừ"
"Thị nữ đã...hiểu, mọi chuyện là như sau....." Lâu La Đại thị nữ run rẩy ấp ủ úng trả lời.
"Mọi chuyện bắt đầu từ......."
- Nguyên nhân dẫn đến sự việc thú vị này và diễn biến tiếp theo thế nào, hẹn gặp những chương không xa sẽ rõ ngọn ngành -
(END CHAPTER)