Chương 15: Hậu quả tiềm tàng và liên lụy chết người!
Khu s·ơ t·án Kim Tân cách nơi diễn ra cuộc chiến khá xa......
"ĐAU QUÁ MẸ ƠI HUHUHU"
"CỐ LÊN CON HUHU, SẼ HẾT SỚM THÔI, CỐ CHỊU MỘT CHÚT NHÉ!"
Tiếng khóc đầy đau đớn của trẻ em trong vòng tay ôm chặt của những bậc cha mẹ cố xoa dịu đau đớn của con cái.....
"CÁI CHÂN CỦA TÔI AWW, BÁC SĨ ĐÂU RỒI??"
"TÔI CHỊU KHÔNG NỖI NỮA RỒI, TÔI CẦN THUỐC GIẢM ĐAU AWW!"
Tiếng gào lên thảm thiết vì v·ết t·hương của ngưới lớn và người già không ngừng gọi bạc sĩ đến ngất lịm....
"Y TÁ ĐÂU!? MAU LẤY THÊM BĂNG GẠC, BỆNH NHÂN NÀY ĐANG CHẢY MÁU!!!!"
"THUỐC GIẢM ĐAU KHÔNG CÒN NHIỀU, MAU CHO NGƯỜI XIN VIỆN TRỢ!!!"
"NHỮNG TÌNH NGUYỆN VIÊN MAU ĐEM BỆNH NHÂN ĐẾN ĐÂY, ANH TA SẮP NGUY KỊCH RỒI!!"
Tiếng gào hối thúc của những "chiến sĩ áo trắng" cần thuốc và vật tư y tế đến mất giọng để giành giật sự sống của bệnh nhân từ tay tử thần.....
"ALO ALO, KHU SƠ TÁN KIM LÂN CẦN THỊ TRƯỞNG CHO PHÉP MỞ KHO CỨU TẾ ĐỂ LẤY VẬT TƯ VÀ THUỐC MEN...CÓ AI NGHE BÊN KIA KHÔNG...CHẾT TIỆT!!"
Tiếng điện thoại bàn reo lên với tần suất liên tục tạo nên âm thanh ầm ĩ.....
Đó là những ngôn từ để có thể miêu tả khai quát bầu không khí của khu s·ơ t·án Kim Tân được dựng lên cấp tốc để khắc phục hậu quả một phần nào đó.
Bầu không khí đầy đau thương và bộc lộ toàn bộ cảm xúc tiêu cực mà ta có thể nghĩ đến trong đầu.
Không khí nồng đậm mùi thuốc khử trùng lấn át phần nào mùi máu tanh ướt đẫm trong các lều s·ơ t·án.
Nguyên nhân không ai khác chính là bởi cuộc chiến tưởng chừng nhỏ nhưng lại gây hậu quả lớn giữa Nhị Lang và Hắc Công Báo....
Một cuộc chiến gần như biến khu phố nhỏ Kim Tân thành một tiểu địa ngục giữa trần thế.
ẦM
"Tất cả nghe rõ đây cho ta!" Một tiếng gầm nghiêm túc bất ngờ của ai đó.
"Trách nhiệm của cảnh sát Tu Tiên Giả chúng ta là gì!?"
BỊCH
"Trách nhiệm của cảnh sát Tu Tiên Giả chúng ta là phải làm tròn trách nhiệm được giao!!!!" Tiếng đồng thanh vang trời cùng tông giọng và tiếng dậm chân dưới đất.
"Sẵn sàng hi...sinh tính mạng củ... vì nhân dân!"
Trong giọng nói của những người đồng thanh có chút lắp bắp nhưng chẳng ai nhận ra.
"Tốt, vậy bây giờ tát cả tách ra thành từng tốp đến từng khu vực gần cuộc chiến của người tu tiên đang làm loạn..." Tiếng gầm đầy sự hài lòng ra lệnh.
"...tìm kiếm những người còn mắc kẹt đem đến khu s·ơ t·án ngay lập tức bằng..mọi giá!"
"Tuyệt đối không được để xảy ra sai sót đáng tiếc nào, sai phạm lập tức nhận h·ình p·hạt!"
"Rõ thưa cảnh sát trưởng!!" Đồng thanh một lần nữa vang lên.
"Chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm được giao!"
ẦM ẦM VÈO VỤT
Tiếng bước chân như một trận đ·ộng đ·ất nhỏ từ trong khu s·ơ t·án bước ra ngoài liền bay v·út đi cùng những lời bàn tán.
"Lại phải đi dọn đống rác bọn người tu tiên làm loạn, chán c·hết đi được" Một cảnh sát Tu Tiên Giả khuôn mặt nhăn nhó than vãn.
"Không có chuyện gì khác để chúng ta sao, giao mấy việc rác rưởi này cho bọn cảnh sát bình thường làm đi cho rồi"
"Người đừng có thấy sướng quá hoá rồ, nếu ngươi dũng cảm thì đi bắt mấy tên tu tiên về đi haha" Tên cảnh sát Tu Tiên Giả bên cạnh nghe được liền cười khinh.
"Rồi có lỡ lăn đùng ra c·hết nhảm thì công sức gia đình, gia tộc hoặc thế lực bồi dưỡng ngươi coi như đổ xuống sống "trớt qướt" haha"
"Đúng vậy, đúng vậy haha, thôi tách ra đi xử lý nhanh còn đi uống sinh tố lúa mạch"
"Đi đi haha, tuổi trẻ suy nghĩ nông cạn thôi"
VÈO VÈO
Một số lượng lớn cảnh sát Tu Tiên Giả tách ra ngay lập tức thành từng nhóm nhỏ phân tán khắp các hướng để thực thi nhiệm vụ.
Tuy giọng điệu những cảnh sát Tu Tiên Giả có vẻ như đang đùa giỡn nhưng khí tức ẩn hiện không hề yếu chút nào kèm theo chút sát khí thoang thoảng trong sát khí.
Khuôn mặt của họ lại trái với sát khí kia, chỉ đơn giản tỏ ra bình thường như việc họ được giao đã trải qua nhiều lần chứ chẳng phải lần đầu.
Hay nói đúng hơn là họ còn chẳng xem đây là nhiệm vụ mà thay vào đó như việc vặt có thể vui chơi trong lúc làm nó.
Bên trong đám đông cảnh sát Tu Tiên Giả loáng thoáng một thân ảnh khá quen thuộc...
Chính là Luân Tử!
"Công việc này nhìn đi nhìn lại cũng không tệ ngoại trừ góc khuất kia thì mọi thứ hoàn hảo không có gì chê" Luân Tử lủi thủi theo sau một tốp người trầm tư suy nghĩ.
"Lẳng lặng làm việc này thỉnh thoảng rồi nhận lương là linh thạch mỗi tháng còn gì bằng"
"Chỉ cần dọn dẹp xử lý tàn dư những người tu tiên ẩ·u đ·ả thay vì liều mạng cố gắng bắt những tên nghịch thiên như kia đã là quý hoá rồi"
BỘP BỘP
"Này, này, ngươi có vấn đề gì sao!?" Một giọng nói kéo Luân Tử thoát khỏi suy nghĩ về với thực tại cùng cái vỗ vai.
"Nếu ốm thì xin phép tiểu cảnh sát trưởng của tốp người chúng ta rồi về nghỉ ngơi"
"Không...không, ta là người thực tập lần đầu làm nhiệm vụ này nên có chút hồi hộp thôi, không có vấn đề gì đâu tiền bối" Luân Tử nhìn lên cười nhạt đáp lại.
"Vẫn còn khoẻ lắm!"
"Haha, thực tập sinh lần đầu sao, đừng lo lắng, chỉ là chúng ta đi dọn dẹp và giải cứu người còn mắc kẹt mà thôi, chúng ta còn chẳng gọi đó là nhiệm vụ nữa" Người kia cười lớn gật đầu.
"Làm công việc này nhàn lắm, chỉ khi vụ việc nào đó quá nghiêm trọng thì chúng ta mới thực sự sẽ làm nghiêm túc khi đó hãy hồi hộp vẫn còn kịp đấg"
"À mà nghe nói có thanh niên nào đó tên Luân gì đó trong bộ phận cảnh sát Tu Tiên Giả chúng ta còn đến đây cách đây vài tiếng trước để xem cho đỡ chán thế nên thoải mái đi haha"
"Vâng..vâng... ta biết rồi hơ hơ" Luân Tử cuời trừ đến méo mặt khi nghe những lời không chút giấu giếm của cảnh sát Tu Tiên Giả.
"Nghe thật thú...vị...."
Người cảnh sát Tu Tiên Giả kia nói chuyện không ngừng nghỉ khiến Luân Tử có chút nhăn mặt nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe một lúc......
ẦM ĐÙNG
Một t·iếng n·ổ vang trời phát ra từ phía trước ở rìa nơi diễn ra trận chiến khiến tốp người của Luân Tử nhìn ngay lập tức.
Một quả cầu bụi bặm từ t·iếng n·ổ bay ra khiến chẳng ai nhìn thấy gì bên trong.
"Có chuyện quái quỷ gì!?" Người cảnh sát Tu Tiên Giả đang mãi nói chuyện giật mình quay lại đằng sau nhìn rồi nói tiếp.
"Nhanh chóng đến xem có chuyện gì đang xảy ra để kịp thời ứng phó!"
"Ta biết rồi.....chúng ta đi" Luân Tử không chần chừ gật đầu lao đi.
VÈO VỤT
"Có chuyện gì vậy, tiểu cảnh sát trưởng?" Người cảnh sát Tu Tiên Giả và Luân Tử vừa phi tới liền hỏi gấp gáp.
"Có vấn đề gì từ chiến trường kia sao?"
".........."
".........."
ỰC ỰC (Tiếng nuốt nước bọt xuống cổ)
"........." Tiểu cảnh sát trưởng không nói gì chỉ tay về phía đám bụi của t·iếng n·ổ.
"Có...ai...đó đang bước ra từ chiến trường!"
Đúng như lời tiểu cảnh sát trưởng vừa nói, một đám người đi loạng choạng bước ra từ đám bụi phi ra chậm rãi.
"Grừ grừ, gaww" Những tiếng gầm gừ khó hiểu phát ra từ đám người đó.
Bộ quần áo trên người họ rách nát lổ chỗ, máu chảy ra liên tục, đôi mắt vô hồn không phải của con người cùng làn da xanh rờn chẳng phải màu vàng hay trắng như bình thường.
(Không ổn rồi, những người này là người đ·ã c·hết dưới tay hai tên nghênh ngang rời đi trong cuộc chiến, trên người chúng vẫn mang hắc y phục) Trong lòng Luân Tử thốt ra những câu không thể nói được.
(Bọn chúng lúc này chắc chắn chẳng phải con người nữa rồi!)
Luân Tử trong lúc quan sát trận chiến chắc chắn không nhìn nhầm nên chắc nịch với niềm tin sắc đá.
"Ngươi bị sao vậy, sợ rồi sao haha" Người cảnh sát Tu Tiên Giả vỗ vai cười lớn.
"Sẽ không có gì đâu, đừng lo lắng hay run rẩy chỉ thêm lạnh mà thôi"
"An tâm, ta vẫn ổn" Luân Tử nhìn sang đáp lại.
"Vậy là tốt rồi haha" Người cảnh sát Tu Tiên Giả cuời lớn .
(Tốt là tốt thế *bíp nào được chứ) Luân Tử trong lòng cau mày trái với vẻ mặt bên ngoài.
"Tất cả nghe cho rõ đây!" Rốt cuộc tiểu cảnh sát trưởng bất ngờ lên tiếng gọi tất cả trong tốp người đang nhìn.
"Có vấn đề thật sự phải ra tay trong lúc dọn dẹp chiến trường này rồi"
"Vấn đề thật sự sao!?" Những người trong tốp người Luân Tử đổng lên tiếng.
"Tất cả hãy sẵn sàng chuẩn bị trong trạng thái chiến đấu ngay lập tức" Tiểu cảnh sát trưởng chẳng giải thích mà nói tiếp.
"Chậm trễ thì chuẩn bị tinh thần chôn xác ở chiến trường này đi là vừa!"
"Rõ!" Tất cả đồng thanh lớn tiếng.
Họ vẫn có chưa hề biết rằng, đằng sau đám người họ nhìn thấy có một người ẩn sau đám bụi âm thầm ra lệnh gì đó với nụ cười quái đản cùng con mắt quái dị màu tím và mái tóc xanh lục xõa xuống ẩn hiện linh hồn quây quanh.
"Thức ăn tuyệt hảo để nuôi những xác sống dâng tận miệng, ngại gì không xơi haha"
"Hắc Công Báo ngươi và Diêm La ta muốn người khác nể phục và sợ hãi thì phải bất chấp tất cả"
"Ngươi muốn làm gì thì làm, dù gì đám thuộc hạ đó cũng đ·ã c·hết rồi miễn đừng chạm đến thuộc hạ còn sống kia của ta hừ"
"Được được, ta luôn biết chiều ý ngươi vô điều kiện vì mục tiêu chung haha"
"Công cuộc chỉ mới bắt đầu thôi, vẫn còn quá trình dài......."
........
ĐÙNG
"Các ông tưởng làm vậy là có thể cho qua sự vô trách nhiệm của sự việc lần này sao HẢ!!?" Tiếng quát tháo chứa đầy sự phẫn nộ cùng tiếng đánh mạnh xuống bàn bị lõm xuống.
"Phải cho chúng tôi một lời giải thích chính đáng thay vì cố tỏ ra hình thức để lấp liếm sai phạm của bộ phận cảnh sát Tu Tiên Giả mấy ông!"
"Ông phải hiểu ý tôi chứ, Tấn Thương!?"
CỌT KẸT (Tiếng ngồi xuống ghế gỗ)
"Ai chà chà, thư ký thị trưởng lại nóng tính quá đáng với tôi rồi" Giọng người đàn ông trưởng thành đáp lại nhẹ nhàng với đôi tay cầm ly trà còn nóng đưa lên miệng.
ỰC ỰC ỰC
"Cái gì cũng phải bình tĩnh như tôi mà nói chuyện với nhau mới là phải đáng, Huy Hoàng"
BƯNG RÌNH
"Bình tĩnh cái quái gì hả, c·hết người rất nhiều đấy, không phải trò đùa để đem ra đùa giỡn" Huy Hoàng đứng dậy hai bám víu vào bàn nhìn trực diện Tấn Thương đầy sự tức giận đang kìm nén.
"Đã rất nhiều lần như vậy lặp lại đã được thị trưởng cho qua chứ không phải lần đầu"
"Cảnh sát Tu Tiên Giả mấy ông không tỏ ra chút nào là đạo đức nghệ nghiệp cả, chẳng bằng một góc của bộ phận cảnh sát thông thường"
"Các ông luôn chỉ chực chờ đám người tu tiên quậy phá xong xuôi mới lòi cái đầu ra lấy danh nghĩa dọn dẹp chiến trường và khắc phục hậu quả"
"Trách nhiệm của cảnh sát Tu Tiên Giả mấy ông là ngăn chặn và bắt giữ những người tu tiên có hành vi p·há h·oại ảnh hưởng tính mạng của người phàm..."
"....chứ không phải giành giật trách nhiệm dọn dẹp vốn của cảnh sát thông thường"
PHỰT PHỰT PHÙ (Tiếng bật lửa châm điếu thuốc)
"Thư ký thị trưởng nói thì đơn giản nhưng ông đã bảo giờ nghĩ đến...." Tấn Thương rít một hơi dài liền đáp lại chậm rãi.
"...việc những người tu tiên quậy tưng bừng cái thành phố Hà Đông này suốt thời gian qua đã lấy đi biết bao tính mạng cảnh sát Tu Tiên Giả chúng tôi không?"
Tấn Thương một lần nữa đứng dậy đi qua đi lại Huy Hoàng nói tiếp...
"Ông phải hiểu tỉ lệ t·ội p·hạm là người tu tiên nó áp đảo gần như hoàn toàn t·ội p·hạm là người phàm mấy ông"
"Mức độ nguy hiểm t·ội p·hạm là người tu tiên có thể nói là lệch bàn cân không cách nào xoá nhoà"
"Họ ngang nhiên c·ướp b·óc, g·iết người, hi*p d*m mà không cách nào người phàm có thể chống lại nếu như không có cảnh sát Tu Tiên Giả là chúng tôi đây luôn kịp thời ra tay"
"Tội phạm người phàm thì có thể b·ị b·ắt trong một thời gian ngắn nhưng t·ội p·hạm là người tu tiên phải truy lùng gắt gao mới có thể đem về"
"Ngoài ra còn phải ngăn chặn b·ạo đ·ộng, b·iểu t·ình lật đổ chính quyền, tiêu diệt các đường dây buôn bán hàng cấm vốn cảnh sát bình thường khó có thể làm được"
"Đôi khi phải chấp nhận hi sinh tính mạng để thoả mãn mong muốn trả linh thạch để được bảo vệ của mấy ông"
"Thế thì lý do nào mà thư ký thị trưởng đây lại bảo rằng chúng tôi vô trách nhiệm và không có đạo đức nghề nghiệp?"
"Người biết làm thật việc thật không bằng kẻ chỉ biết nói cho sướng miệng hừ...."
ẦM
"Tấn Thương, ông nói vậy là ý gì!?" Huy Hoàng đập mạnh xuống bàn một lần nữa quát lên.
"Đó là chuyện của bộ phận cảnh sát Tu Tiên Giả mấy ông, tôi không quan tâm những gì ông nói"
"Linh thạch các ông nhận hàng tháng là thuế của nhà nước thu từ người phàm để chi trả cho trách nhiệm của mấy ông là truy bắt và bảo vệ người phàm khỏi người tu tiên có hành vi phạm pháp"
"Nhà nước không trả linh thạch để cảnh sát Tu Tiên Giả mấy ông làm công việc vốn của bộ phận cảnh sát thông thường"
"Nếu ông cảm thấy bản thân không ngồi được trên cái ghế cảnh sát trưởng thì từ chức để NGƯỜI KHÁC LÀM NHỮNG GÌ ÔNG KHÔNG LÀM ĐƯỢC!!"
ẦM XOẸT
Lôi điện trên bầu trời đánh ngang qua lều của người có chức vị mới có thể vào ở khu s·ơ t·án Kim Tân này.
Hình ảnh hai người tranh luận rực lửa chằng có dấu hiệu dừng lại, e là còn diễn ra không kết thúc sớm ngay được.
Giữa bên lợi ích và thiệt hại vĩnh viễn mâu thuẫn. Bản năng trong mỗi người luôn có xu hướng tìm lợi ích và tránh thiệt thòi tối đa.
Ai cũng muốn làm người có lợi thì ai sẽ là người nhận cái hại!?
Tất cả sẽ đều không thoát khỏi QUY LUẬT CÂN BẰNG!
........
BỊCH BỊCH BỊCH
"Lâm Thiên, Nhị Lang, Lâm Thiên, Nhị...."
Tiếng bước chân không ngừng đi lên đi xuống lẩm bẩm với giọng nói lo lắng vô cùng.
"Không biết bọn nó bây giờ có đang gặp chuyện gì không nữa, c·hết tiệt!"
Một thân ảnh với khuôn mặt đầy lo lắng như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Này!"
"Mày có vấn đề à Lục Quân, mày đi qua đi lại trước cái cổng khu s·ơ t·án này gần một tiếng rồi đấy" Một giọng nói bực bội quát lên.
"Không thấy mệt hả!?"
BỊCH BỊCH
Một thân ảnh từ đằng sau Lục Quân bước tới khuôn mặt hầm hực như muốn đấm c·hết người khác để xả giận.
"Nhưng tao lo quá, hai đứa nó không biết bây giờ ra sao rồi" Lục Quân giọng căng thẳng đáp lại.
"Trước khi tín hiệu live stream mất kết nối, hàng trăm tên mặc hắc y phục xuất hiện đấy, mày biết không Khương Vũ!?"
"Đã vậy thằng Lâm Thiên đột nhiên có tu vi Kim Đan Viên Mãn rồi lao đi đòi cứu Nhị Lang rồi nói cả hai cùng trở về, mày bảo tao không lo sao được!?"
"Lỡ đâu tụi nó......"
CỐP
"*Bíp* thằng *bíp* này, mày lo cái kiểu *bíp* gì vậy " Khương Vũ gõ đầu Lục Quân một cú trời giáng chửi bới.
"Mày không cầu nguyện tụi nó toàn mạng trở về thì cũng đã đành đi..."
"...Lại suy nghĩ tiêu cực linh ta linh tinh chẳng được tích sự gì"
"Nhưng mà....." Lục Quân xoa đầu định nói lại.
"Tụi nó không dễ c·hết như mày nghĩ và nếu bây giờ mày...." Khương Vũ đáp lại và tay chỉ về phía những căn lều cách đó không xa.
"Muốn tụi nó không chôn xác ở đó thì im cái mồm và vào kia phụ giúp sơ cứu người phàm đi"
"May ra còn tích công đức cho con cháu của mày hơn là đứng ở đây suy nghĩ nhảm nhí đấy"
CRẮC
"*Bíp* nãy giờ mày cằn nhằn với đánh tao hơi bị nhiều rồi đấy" Lục Quân ánh mắt bùng cháy gầm nhẹ tay chỉ mặt Khương Vũ.
Cánh tay không ngừng bẻ khớp như sẵn sàng đổ máu bất cú lúc nào.
"Sau lần này trở về, tao không gạ mày solo 1v1 thì Lục Quân tao đây làm con của Khương Vũ mày hừ"
"Tới lúc đó đấm mày đến van xin quỳ lạy tha mạng mới thôi!"
"Chờ đó!"
BỊCH BỊCH
Lục Quân hầm hực bước vào lều s·ơ t·án chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
"Tao không ngại tiếp chiêu của mày đâu ở đó bắt tao van xin quỳ lạy haha" Khương Vũ cười lớn lắc đầu nhìn lên trời.
"Đúng là tuổi trẻ bồng bột dễ nóng tính không biết kìm lại bản th....hình như kia là Lâm Thiên và Nhị Lang đang kiếm mình và Lục Quân thì phải"
"Này này, bọn tao đang ở đây này, mau xuống đâyyyyyy!!!"
"Bị mù hả, còn nhìn xung quanh, *bíp* hai thằng tụi mày!!!"
(END CHAPTER)