Chương 11: Mặt tối của "cảnh sát" Tu Tiên Giả!
**Những tình tiết trong truyện hoàn toàn là giả tưởng không mang yếu tố "phandong" hay phê phán tổ chức hay cá nhân nào**
..........
"Ta nói thế nhà ngươi có hiểu không hay cần ta "ngáy tai" thì mới nghe được?" Nhị Lang cười châm chọc biểu cảm cứng đờ ra của Hắc Công Báo.
RẮC ẦM
"Tốt..tốt...rất tốt haha!"
"Tốt...tốt cho câu nói bảo ta "sủa bậy" đấy tên Nhị Lang c·hết tiệt nhà ngươi" Hắc Công Báo cười nhạt với khuôn mặt xám xịt khó coi tay không đấm mạnh vào bức tường gạch bên cạnh.
"Để ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu nếu không có thành viên gia tộc Nhị Gia của ngươi tới ứng cứu đây"
"Hắc Ngưu, cho ta cưỡi!!"
BỘP
Tay của Hắc Công Báo vỗ mạnh vào Hắc Ngưu đang luôn sẵn sàng chờ lệnh liền leo lên người của nó một cách nhanh gọn.
GÀO ẦM!!
Tiếng gầm thét của Hắc Ngưu không ngừng công kích sóng xung kích đến những thứ ở gần nó liền vỡ vụn thành cát bụi.
Nó có vẻ đang hưng phấn tột độ khi được cùng chiến đấu với chủ nhân của nó tiêu diệt kẻ thù bất kể đó là ai.
"Có bản lĩnh thì cứ tiếp tục t·ấn c·ông, ta không ngại mà tiếp chiêu của ngươi cũng như....." Nhị Lang cười gằn giơ bàn tay khiêu khích.
"Ngán một tên nửa bước Nguyên Anh Sơ Kỳ như ngươi đâu"
"Cái "bíp" gì tên....." Hắc Công Báo sắc mặt nổi các gân các dây thần kinh cực hạn biểu hiện sự kiểm chế sắp tới giới hạn.
"Sẵn sàng xông lên dẫm nát tên Nhị Lang cho ta, Hắc Ngưu!!!"
GÀO ẦM!
Tiếng dậm chân liên hồi cùng tiếng gầm vang trời của Hắc Ngưu xuống đất tạo nên những cơn địa chấn đầy uy lực chấn động cả khu phố nhỏ này.
Nó như đang tức giận khi chủ nhân bị sỉ nhục và lăng mạ danh dự cũng như nhân phẩm nhưng chủ nhân của nó chỉ có thể cắn răng tức giận.
ẦM UỲNH
Những bước chân mạnh mẽ của Hắc Ngưu khi dậm xuống ngay lập tức làm lõm đất xuống vài chục "xăng ti mét".
Hắc Ngưu lao tới Nhị Lang đang đứng nhìn như con thiêu thân tức giận không dứt không thôi.
"Hắn đang ở trên không trung, mau lao lên đá hắn xuống đất rồi dẫm đạp hắn thành nát tương thành bãi *bíp* mới dừng, hiểu chứ Hắc Ngưu?" Hắc Công Báo ghé sát tai của Hắc Ngưu thì thầm ra lệnh.
GÀO ẦM!
Một lần nữa, Hắc Ngưu gầm lên như báo hiệu nó đã nghe được mệnh lệnh của chủ nhân.
UỲNH UỲNH
Những bước chân của Hắc Ngưu ngày càng tiến tới gần Nhị Lang lại càng làm nó hưng phấn tột độ.
Ánh mắt của nó nhìn Nhị Lang như một món ăn sắp bị nó lên đĩa để cắn nuốt xâu xé.
"Cuối cùng thì trâu điên mãi chỉ là trâu điên chẳng thể khá khẩm hơn nỗi haiz" Nhị Lang thở dài khi nhìn đôi mắt của Hắc Ngưu.
"Chấp mê bất ngộ cũng là cái tội không nhẹ đâu"
RẮC ẦM
Sau một hồi trận chiến giữa Hắc Công Báo và Nhị Lang, các công trình đã vượt qua giới hạn có thể chịu được các chấn động mạnh liển bắt đầu nứt vỡ rồi.....
ẦM ĐÙNG
Các công trình lớn nhỏ trong khu phố bắt đầu sụp đổ đầy nguy hiểm liên tiếp rơi xuống khiến tất cả đều chạy toáng loạn.
"Mau chóng đi s·ơ t·án thôi, khu phố sắp đổ nát không thể chống đỡ nỗi những cơn địa chấn này đâu"
"Những người tu tiên thật sự có thể tạo ra độ nguy hiểm đến như sao, thật sự ngoài sức tưởng tượng của ta"
Tiếng trai gái già trẻ bất chấp tất cả chen chúc chạy toáng loạn đầy hỗn loạn xô đẩy lẫn nhau để được sống.
Chẳng còn sự tò mò hay thích thú xem trận chiến của Nhị Lang với Hắc Công Báo như vừa rồi.
Mà đã được thay bằng sự sợ hãi, sự điên loạn và những cảm xúc tiêu cực nhất của con người có thể thể hiện ra.....
"Cảnh sát Tu Tiên Giả đang ở đâu lại không can thiệp sự p·há h·oại vật chất và tài sản người dân của bọn họ là chúng ta sao!?"
"Cuối cùng đóng thuế cho nhà nước chỉ để nhận lại điều này sao, khốn kiếp bọn cảnh sát vô trách nhiệm?"
"Sau lần này mà vẫn sống sót, chúng ta phải b·iểu t·ình lật đổ cái chính quyền rác rưởi này mới được, toàn xem mạng người như cỏ rác chẳng thèm cứu lấy!"
"Được...được....đồng ý.... tôi ủng hộ anh!"
Nhưng đâu đó loé lên những tia sáng của hi vọng trong khoảng không của màu u tối...
"Mẹ ơi, đừng bỏ con lại mà, con sợ lắm huhuhu"
"Nắm lấy tay dì đi con, chúng ta cùng ra khỏi nơi này rồi tính tiếp được chứ"
"Vâng, dì đừng con lại nhé, con không muốn đâu"
"Ừm tất nhiên rồi, tất cả chúng ta đều sẽ cùng đi với nhau"
Đến thời điểm này, chẳng còn ai suy nghĩ sẽ tiếp tục ở lại chỗ này vì nó còn không đơn giản chỉ là trận chiến đánh bại lẫn nhau như bình thường nữa rồi.
Chẳng có lấy một cảnh sát Tu Tiên Giả xuất hiện cho tới bây giờ đã ngấm ngầm cho họ biết tầm nghiêm trọng của sự việc lần này.
Đồng thời có thể gián tiếp nói với người dân rằng:
"Các người tự đi mà lo cho cái thân của mấy người đi, chẳng có ai đến để hy sinh cái mạng bảo vệ mấy người đâu!"
..............
"Tuy là một đất nước có pháp luật cũng như chính quyền nhưng đó cũng chỉ vẻ bề ngoài của sự yên ổn cho người dân cảm thấy yên thân lập nghiệp.
Họ luôn nghĩ giản đơn rằng nhà nước cũng như cảnh sát sẽ luôn bảo vệ họ kể cả đó có là tình huống nguy hiểm vì những người dân như họ hằng năm đều đóng thuế cho nhà nước để trả lương cảnh sát thực thi nhiệm vụ của mình.
Cảnh sát Tu Tiên Giả nói theo cách dễ hiểu là những người sẽ xử lý cũng như thực thi bắt giữ hành vi trái với pháp luật của những người tu tiên thay vì là cảnh sát bình thường vốn sẽ bắt giữ những người t·ội p·hạm là người phàm.
Những người dân lại chẳng hề biết rằng chẳng dại dột gì những cảnh sát Tu Tiên Giả sẽ vì những sinh mạng thấp kém ngoài kia mà xông pha làm anh hùng trượng nghĩa để rồi bỏ mạng một cách không đáng có ở đây.
Họ lại càng không biết thế giới này luôn đặt chân lý sức mạnh và quyền lực lên hàng đầu để phân chia tẩng lớp xã hội cũng như đặc quyền của mỗi cá nhân hay tập thể.
Yếu thì c·hết, mạnh thì sống chỉ có thế thôi!
Chung quy lại thì nếu không có lợi lộc nhất định thì những kẻ được gọi là "anh hùng trượng nghĩa chuyên trừ gian diệt ác" sẽ chẳng bao giờ ra tay cứu giúp để tránh đôi tay của mình bị vấy máu đầy bẩn thỉu của người phàm"
ẦM BỊCH
"Tư tưởng của anh về nghề cảnh sát Tu Tiên Giả chúng ta bị tha hoá đến như vậy sao, tiền bối Vân Hành!?" Một giọng nói của cậu thanh niên trông khá "non dạ" đập bàn chất vấn ai đó.
"Tôi không hiểu lý do anh có thể nói ra được những lời đó đấy!"
XOẸT XOẸT PHỤT (Tiếng bật lửa)
"Chứ cậu nghĩ cái nghề mang hai chữ "cảnh sát" nó trong sạch như cái hào quang lộng lẫy bên ngoài của nó á hả, lính mới Luân Tử?" Giọng nói của người đàn ông giọng trầm vừa châm thuốc hút vừa cười nhạt đáp lại.
PHÙ (Tiếng nhả khói thuốc)
Làn khói nghi ngút lơ lửng một lúc liền bay hơi nhưng trong không khí vẫn ẩn hiện mùi khói thuốc nồng nặc đầy khó thở.
TÍCH TẮC TÍCH TẮC
Tiếng đồng hồ không ngừng quay kim tạo ra những âm thanh tích tắc khi yên tĩnh có thể nghe âm thanh rõ mồn một.
♪All my friends are heathens, take it slow♪
♪Wait for them to ask you who you know♪
♪Please don't make any sudden moves♪
♪You don't know the half of the abuse♪
(Music name: Heathens - twenty one pilots)
Âm thanh phát ra từ radio cũ phát lảng vảng đâu đó là bài hát lặp đi lặp lại đã vài giờ nhưng nó lại hợp với không khí của nơi này đến lạ kỳ.
Một căn phòng khá tối tăm cùng bóng đèn nhấp nháy liên tục trông khá kinh dị.
Nơi này gồm những vật tư thiết bị làm việc của công việc nào đó thì còn có chỗ để nấu ăn và vệ sinh cùng chỗ để ngủ như một căn nhà ở thật sự.
Tất cả đều gói gọn trong một căn phòng này một cách gọn gàng và sạch sẽ đến kì lạ chứ chẳng bừa bộn như tưởng tượng.
Trong căn phòng nhỏ lúc này có một câu thanh niên và một người đàn ông khá trưởng thành trong bộ đồ quân phục khác biệt so với các quân phục thông thường.
Không khí trong căn phòng hiện tại cũng chẳng tốt là bao nhiêu.
"Nhưng mục đích chúng ta vừa tu luyện vừa học tập chăm chỉ đến cuối cùng chẳng phải....." Luân Tử đi qua đi lại than thở.
"Để được trở thành một cảnh sát Tu Tiên Giả và bảo vệ người dân khỏi nhưng tên t·ội p·hạm xấu xa hay ác độc kia sao!?"
"Sao có thể xem như không thấy gì khi có sự tàn phá của những người tu tiên ẩ·u đ·ả làm người dân gặp nguy hiểm về tính mạng chứ!?"
HÍT HÀ
"Ừ thì cái nghề này theo suy nghĩ của cậu cũng khá là đúng tính chất ban đầu của nó thì là như vậy..." Vân Hành vẫn bình thản rít lên từng hồi đáp lại.
"Nhưng đó là cảnh sát thông thường chứ không phải là cảnh sát Tu Tiên Giả này đâu"
"Mặt tối của cảnh sát bình thường đã nhiều nhưng gặp mặt tối của cảnh sát Tu Tiên Giả cũng phải gọi bằng "gia gia" đấy, cậu khó hiểu cũng là điều bình thường thôi"
BỊCH
"......." Luân Tử quỵ gối xuống đất ôm đầu khi nghe những lời từ Vân Hành.
VÙ VÙ VÙ (Tiếng quạt máy)
"Cậu cũng không cần suy sụp cũng như hoảng loạn ngay bây giờ đâu" Vân Hành tay với lấy remote trên bàn đầy các loại còng tay, baton, bình xịt hơi cay và một khẩu súng ngắn Glock 1 ngỗn ngang.
"Cậu cũng chỉ vừa tới đây không lâu để thực tập học hỏi, tích lũy thêm kinh nghiệm về ngành nghề mà mình đã được đào tạo tại trường lớp thôi"
"Cũng như làm việc trong môi trường làm việc trong tương lai nhằm tích lũy kinh nghiệm thực tế để vững chắc nền tảng"
BỊCH
"Tôi cũng không ngờ....."
"Ai mà nghĩ đến vì lý do này mà những người cùng khoá học với tôi gần như đều lựa chọn làm cảnh sát bình thường" Luân Tử ngồi xuống ghế lắc đầu chán nản.
"Hoá ra chúng nó đều biết mặt tối của nghề cảnh sát Tu Tiên Giả sao!?"
BÍP (Tiếng remote)
"XOẸT XOẸT" Âm thanh nhiễu sóng phát ra từ TV.
"Cái đó thì cũng không hẳn đâu" Vân Hành tay nhấn remote liên tục vẫn kiên nhẫn giải thích.
"Môi trường làm việc của cảnh sát Tu Tiên Giả áp lực hơn cảnh sát bình thường đến vạn lần đấy nên bọn "lính mới" các cậu biết được liền né ra"
"Ngoài ra nghề này còn đòi hỏi cần có tu vi ngày càng cao thì mới có thể thăng quan tiến chức thay vì lập công bắt c·ướp như cảnh sát bình thường"
"Còn có một điều nữa là đa phần "lính mới" chọn nghề này đều là con ông cháu cha chính hiệu nên tụi nó chỉ cần tu luyện gia tăng tu vi để leo lên chức vụ cao thay vì vất vả vừa làm việc vừa tu luyện như chúng ta"
"Cậu có thể suy nghĩ về việc chuyển sang làm cảnh sát bình thường chẳng hạn vì đây mới chỉ là giai đoạn thực tập nên có thể đổi được nhưng khi đã làm việc chính thức thì không bao giờ được đâu"
BÍP
"BỘ PHIM KOREAR HÂN HẠNH CÔNG CHIẾU KHÁN GIẢ MANG TÊN:........"
Tiếng từ phim truyền hình vang lên làm âm thanh trong căn phòng khá hỗn tạp nhiều âm thanh khác nhau.
ẦM UỲNH
Căn phòng trong lúc nhất thời bị chấn động mạnh rung lên một lúc lại thôi.
Đồ đạt trên bàn cũng rơi vải xuống đất nhưng chẳng ai buồn nhặt lên.
"Đây cũng là lý do mà một người làm việc lâu năm như anh đã sớm quen với việc "bơ" đi những vụ việc như này ở trên mặt đất của chúng ta sao!?" Luân Tử quay sang hỏi Vân Hành đang chăm chú xem phim.
"Chẳng quan tâm tính mạng người dân cũng như thiệt hại về vật chất lẫn tinh thần một cách vô tình"
"MÀY NGỒI IM ĐẤY, KHÔNG TAO BẮN CHẾT *BÍP* MÀY BÂY GIỜ......." Tiếng ồn ào phát ra từ TV.
"Sớm quen thì cũng không đúng, phải nói là thích nghi thì đúng hơn đấy chàng trai trẻ haha" Vân Hành cười lớn đáp lại khi nghe những lời từ Luân Tử.
"Thành Phố Hà Đông lúc tôi mới đến thường xuyên có mấy vụ người tu tiên như chúng ta thường hay ẩ·u đ·ả với nhau rồi đánh nhau "lên bờ xuống ruộng" ngỗn ngang mấy khu phố, gần đây nó ít xuất hiện lúc cậu mới đến nên đến giờ mới biết thôi"
"Vậy sau khi ẩ·u đ·ả kết thúc thì nghề cảnh sát Tu Tiên Giả như chúng ta sẽ làm gì sau đó?" Luân Tử chống cằm hỏi tiếp.
"Tiếp tục mặc kệ để chính quyền địa thành phố tự xử lý?"
"Chính quyền thành phố nhiều lần như vậy không trách chúng ta sao?"
BÍP ( Tiếng remote tắt TV)
"Tất nhiên là giải quyết hoặc nói đúng hơn là xử lý "đống rác" của đám người vừa ẩ·u đ·ả khi nó đã kết thúc rồi " Vân Hành xoay ghế về hướng Luân Tử liệt kê chi tiết.
"Ra lệnh truy bắt với những người gây ra p·há h·oại nhưng không nhận tội để đóng phạt đền bù thiệt hại cho người dân"
"Cho gọi đội thi công của thành phố đến tu sửa và xây lại các quầy hàng cho người kinh doanh, buôn bán và công trình lớn nhỏ của khu đó"
"Sau đó lại mặc đồ bảo hộ và tập hợp tất cả cảnh sát Tu Tiên Giả trong thành phố đến khu vực b·ạo đ·ộng và b·iểu t·ình giải tán bọn họ là xong"
Á ẦM
"Nói chung quay đi ngoảnh lại cũng như vậy thôi vì các công đoạn không mấy thay đổi đâu, tự nhiên buồn ngủ quá" Vân Hành đứng dậy xoay các khớp xương ngáp ngủ liên tục.
"Chẳng cảnh sát Tu Tiên Giả nào dại dột gì liều mạng mấy vụ việc xảy ra như cơm bữa này đâu"
"Chính quyền thành phố có chất vấn như cậu lúc nãy thì bảo tình hình mất kiểm soát không thể can thiệp là xong với lại họ dám CHẤT VẤN SÂU HƠN với cảnh sát Tu Tiên Giả chúng ta mới là lạ nếu không muốn sống tiếp!"
"Thì ra là như vậy......" Luân Tử ngồi trầm ngâm một hồi gật đầu hiểu rõ.
"Nếu không có gì thì cậu có thể đi sang các căn phòng của các đồng chí khác để học hỏi thêm nếu muốn vì tôi buồn ngủ rồi" Vân Hành kéo Luân Tử nhanh ra đến cửa ngáp dài đáp lại.
"Hoặc cầm lấy áo choàng ẩn thân đi xem cuộc chiến từ xa với ống nhòm 99X của tôi nếu cảm thấy chán khi không được làm "anh hùng trượng nghĩa" cứu người dân"
SỘT SOẠT
Vân Hành lấy từ nhẫn Trữ Vật một áo choàng trong suốt cùng ống nhòm không quá đặc biệt bỏ vào tay Luân Tử vội vàng.
"Ơ nhưng mà....." Luân Tử vừa định thần lại muốn nói thì..
"Thế nhá, tạm biệt lính mới, có gì tối nói sau" Vân Hành vội giơ tay tạm biệt không để Luân Tử nói hết câu.
CẠCH (Tiếng đóng cửa)
"........." Luân Tử sượng trân không biết nói gì thêm.
XOẠT XOẠT
Luân Tử im lặng cầm áo choàng ẩn thân rồi lặng lẽ đi trong hành lang tối vừa đi vừa suy nghĩ gì đó.
BỘP
"Chàng trai lính mới trẻ tuổi ơi, cậu đừng nổi máu mà đi làm "anh hùng trượng nghĩa" vụ ẩ·u đ·ả đám người trên mặt đất nhá" Một người cũng mặc quân phục giống như Luân Tử vỗ vai khuyên bảo khi thấy cậu ta cầm áo choàng ẩn thân.
"Bỏ mạng lãng xẹt không đáng đâu, đến phòng chơi game mà xả stress đi"
"Lứa tuổi trẻ các cậu không có nó thì hay làm điều dại dột lắm haha"
"Cảm ơn tiền bối khuyên bảo, tôi chỉ muốn lên mặt đất xem trận chiến cho đỡ chán thôi" Luân Tử gật đầu lễ phép đáp lễ.
"Tôi không dại tới mức bỏ mạng vì dám người phàm đâu"
BỘP BỘP BỘP
"Tốt tốt, lính mới mà đã biết quy tắc ngầm cũng không tệ rồi haha" Người kia gật đầu hài lòng vỗ vai Luân Tử.
"Không như đám lính mới ngỗ ngược trong phòng ăn tập thể cố chấp bị đập cho ra bã mới nghe lời, thôi cậu đi đi kẻo hết cái mà xem"
"Đến lúc xử lý "đống rác" kia với giải tán đám b·ạo đ·ộng thì không được vui chơi đâu"
"Vâng, vậy tôi xin phép thưa tiền bối" Luân Tử gật đầu liền tiếp tục đi.
Ra khỏi hành lang nơi để cảnh sát Tu Tiên Giả nghỉ ngơi là phòng ăn tập thể - nơi ăn uống và sinh hoạt văn hóa chung.
XOẸT BỐP
"*Bíp* bọn lính mới các cậu nhá, người đi trước dạy dỗ không nghe lời thì cút sang đám cảnh sát bình thường mà thực tập với làm việc đi"
"Dạ vâng, chúng tôi hiểu rồi các tiền bối, đừng đánh nữa mà"
"Chào các tiền bối" Luân Tử nhẹ nhàng gật đầu chào vội rồi bước tiếp.
Luân Tử chẳng dại mà ở lại nhìn các tiền bối của cậu ta dạy dỗ đám "lính mới" cùng khoá với cậu ta, lỡ đâu ăn "đạn lạc" thì khổ.
Nghe âm thanh không nhìn là cách duy nhất của Luân Tử.
"Nhắc nhở vì tính mạng của các cậu chứ chúng tôi chẳng được...ừ chào lính mới, tác phong tốt đấy....lợi lộc gì đâu cứ để nhắc hoài"
Ra khỏi phòng ăn tập thể là sảnh chính - nơi khai báo tên tuổi mỗi khi ra vào căn cứ của cảnh sát Tu Tiên Giả và dựa vào đó có thể xác định tên tuổi khi cần thiết.
Nơi sinh sống và làm việc của các cảnh sát Tu Tiên Giả chính là một căn cứ lớn sâu dưới lòng đất hàng trăm "ki lô mét" để tránh những thiệt hại ở trên mặt đất tác động xuống cũng như tác động lên mặt đất nếu căn cứ dưới lòng đất này xảy ra chuyện không may.
"Tên tuổi, số định danh, đi đến đâu, làm gì?" Một giọng nữ khô khốc vang lên ở bàn lớn của sảnh chính.
"Luân Tử, 012014, đến khu phố Kim Tân của Thành phố Hà Đông, đi chơi" Luân Tử đáp lại nhanh gọn vì điều này cậu ta đã lặp lại quá nhiều lần.
"Đã khai báo xong! Đồng chí có thể đi rồi" Giọng nữ cứng rắn đáp lại không biểu lộ cảm xúc.
"Cảm ơn!" Luân Tử gật đầu tiếp tục đi không quá quan tâm.
Cậu ta tiếp tục đi đến thang máy - nơi lên trở lại mặt đất.
Các thang máy của căn cứ cảnh sát Tu Tiên Giả dưới lòng đất luôn hoạt động liên tục phục vụ nhu cầu đi lại của những người đang làm việc và sinh sống ở đây.
Mãi một hồi chen chúc thì Luân Tử cũng đã có thể vào được.
"Cuối cùng cũng xong, đi lại lên xuống lòng đất đôi khi rất bất tiện nhưng biết làm sao được" Luân Tử vừa bước vào thang máy liền thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi ngày đều như vậy làm cậu ta đã chán đến tận cổ mặc cho những ngày đầu tới đây đều rất khoái việc này
"Chẳng biết đám người ẩ·u đ·ả đó rốt cuộc là ai nhỉ? Lý do gì dẫn đến tới bước này haiz thật đau đầu" Luân Tử dựa vào thành thang máy nhắm mắt lại suy nghĩ vu vơ.
"Cuộc sống của con người không lúc nào là bình yên mãi mãi!"
(END CHAPTER)