Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 52: Đi Vào Rừng Trúc.




Thoáng cái đã bốn năm trôi qua, Cầm Thanh Tuyết giờ đã trở thành nàng thiếu nữ mười ba tuổi xinh đẹp, đoan trang tựa như một đóa hoa tuyết liên trong trẻo và thanh thoát .

Nàng cũng đã học thông thạo các bí kíp võ công của sư phụ, cũng đã sử dụng nội lực và kiểm soát nó một cách tốt nhất. Cũng đã học thông hiếu hết các loại độc dược học cùng việc luyện đan dược mà sư phụ đã dậy mình.

Sớm nay như thường lệ Cầm Thanh Tuyết vừa luyện khí công song , nàng liền lấy thùng đi tưới nước cho mấy luống rau mà nàng trồng trong vườn , vừa tưới nước nàng vừa suy nghĩ trong đầu .

Sư phụ đợt gần đây thường thức dậy rất trễ,dạo này sức khỏe cũng có phần giảm sút, đêm đến ông lại ho rất nhiều. Mỗi lần nàng ra đưa thuốc sư phụ đều đuổi nàng ra ngoài rồi khóa trái cửa, mà trong mấy tháng gần đây tháng nào sư phụ rời khỏi U Sơn Cốc tới ba , bốn lần rồi, mỗi lần trở về cơ thể đều thương tổn và trọng thương nghiêm trọng.

Ngay hôm qua sư phụ mới từ ngoài trở về, Cầm Thanh Tuyết nhìn ông, ngoài khuôn mặt hốc hác ra nàng còn thấy hơi thở của sư phụ rất không ổn định , tựa như mạch loạn đi nhiều , nội lực lại càng suy giảm.

Cầm Thanh Tuyết thật sự thấy lo lắng cho ông, nhất định hôm nay sư phụ tỉnh dậy nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu như sư phụ ra ngoài giải quyết công việc thì nàng cũng muốn giúp ông. Chứ nhìn sư phụ mỗi ngày đều tiêu hao sức lực như vậy nàng sợ rằng sư phụ sẽ gây thương tốn tới chính thân thế ông.

Nếu nói về thông hiểu công lực thì có thể Cầm Thanh Tuyết nàng không đấu lại sư phụ, nhưng về nội lực và chiêu thức thì Cầm Thanh Tuyết khẳng định mình nhanh hơn sư phụ một bậc đi. Chắc cũng vì nàng còn trẻ nên ra chiêu thức tốt và nhanh hơn sư phụ là đương nhiên.

Vừa tưới nước Cầm Thanh Tuyết vừa thất thần suy nghĩ, lại không để ý tới sư phụ đã tỉnh dậy và đã ngồi bàn trà phía sau. Cho đến khi ông gọi vọng ra nàng mới giật mình quay lại :

- Thanh Tuyết suy nghĩ gì mà thừ người ra thế...khụ...khụ..Đồ ăn sáng của sư phụ đã chuẩn bị hay chưa?

Cầm Thanh Tuyết đặt thùng gỗ nước xuống đất, tay lau nhẹ lên vạt áo, nghe tiếng ho nặng nề của sư phụ nàng liền đi nhanh về phía bàn trà rồi lo lắng nói :

- Sư phụ, người vẫn mệt thì cứ nằm nghỉ đi, con xuống dưới đơm cháo lên cho người.

Đại Minh Sư lắc đầu cười khổ, không ngờ bây giờ ông lại yếu thành ra như vậy, cũng chỉ vì một lần bị tinh thạch phản phệ .Trầm tư một hồi ông liền đoán chắc hẳn thời gian của ông cũng không còn nhiều.

Đại Minh Sư lại nhìn vào rừng trúc sau nhà đầy luyến tiếc, ông cũng ba tháng nay rồi không vào thăm muội ấy.

Hôm nay ông cũng muốn nói hết mọi chuyện cho Cầm Thanh Tuyết nghe.

Cầm Thanh Tuyết vừa bưng bát cháo hoa vừa đi lên miệng vừa trách nhẹ :

- Sư phụ, người có việc gì có thể nói với con, chứ người mỗi ngày lại làm bản thân thương tổn như vậy . Thật sự khiến con rất lo lắng.

Đại Minh Sư lần nữa ho nặng tiếng, lần này ông lại ho ra một bụm máu trước mặt Cầm Thanh Tuyết .

- Khụ... Khụ...

Cầm Thanh Tuyết bước nhanh chân tới rồi đặt bát cháo lên bàn, tay nàng vuốt nhẹ phía sau lưng cho sư phụ.

Giọng nói cũng lo lắng :

- Sư phụ.. Người có thể nói với con mọi chuyện được không? Trước nay con luôn coi người như người thân duy nhất của con . Bây giờ người như vậy thật sự con cũng không biết phải làm sao.



Đại Minh Sư sau khi ngừng cơn ho mới trầm giọng nói :

- Vi sư hôm nay sẽ trả lời con, con muốn hỏi gì vi sư đều sẽ trả lời con. Nhưng trước hết vi sư muốn đưa con đi một nơi.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi bưng bát cháo lên vừa đút cho sư phụ ăn nàng vừa nói :

- Vâng. Nhưng trước hết người ăn hết phần cháo này cho con đã.

Đại Minh Sư đưa tay muốn tự mình ăn thì liền bị Cầm Thanh Tuyết nhỏ giọng mắng :

- Sư phụ người ngồi yên đó, hôm nay con giúp người ăn.

Đại Minh Sư trong người không còn sức lực cũng đành nhờ Cầm Thanh Tuyết đút cháo cho.

Sau khi được Cầm Thanh Tuyết đút cháo và uống đan dược, Đại Minh Sư cũng đã thấy khỏe khoắn hơn đôi chút, trong người khí lực cũng hồi lại.

Thấy Cầm Thanh Tuyết đang lúi húi xếp lại dược liệu trong sân, ông mới đứng lên vừa đi về phía rừng trúc vừa gọi :

- Thanh Tuyết đi thôi, theo ta vào trong rừng trúc thôi.

Cầm Thanh Tuyết vừa nghe tiếng sư phụ gọi liền vâng dạ rồi chạy theo phía sau ông.

Bước vào trong rừng trúc một đoạn chỉ thấy sư phụ phẩy tay mấy cây trúc trước mặt liền duy chuyển.

Cầm Thanh Tuyết cũng đoán được trong này là có kết giới và chận thế, bởi vì trước đây có lần nàng bị lạc vào trong liền cảm nhận được sự khác biệt bên trong.

Đại Minh Sư đi phía trước liền nói nhỏ với Cầm Thanh Tuyết :

- Thanh Tuyết đi sát sau sư phụ, phía trước là trận địa, chỉ cần bước nhầm liền kích hoạt trận thế, những cạm bẫy phía trước rất nguy hiểm con phải cẩn thận .

- Sư phụ, người có việc gì có thể nói với con, chứ người mỗi ngày lại làm bản thân thương tổn như vậy . Thật sự khiến con rất lo lắng..

Đại Minh Sư lần nữa ho nặng tiếng, lần này ông lại ho ra một bụm máu trước mặt Cầm Thanh Tuyết .

- Khụ... Khụ...

Cầm Thanh Tuyết bước nhanh chân tới rồi đặt bát cháo lên bàn, tay nàng vuốt nhẹ phía sau lưng cho sư phụ.

Giọng nói cũng lo lắng :

- Sư phụ.. Người có thể nói với con mọi chuyện được không? Trước nay con luôn coi người như người thân duy nhất của con . Bây giờ người như vậy thật sự con cũng không biết phải làm sao.



Đại Minh Sư sau khi ngừng cơn ho mới trầm giọng nói :

- Vi sư hôm nay sẽ trả lời con, con muốn hỏi gì vi sư đều sẽ trả lời con. Nhưng trước hết vi sư muốn đưa con đi một nơi.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi bưng bát cháo lên vừa đút cho sư phụ ăn nàng vừa nói :

- Vâng. Nhưng trước hết người ăn hết phần cháo này cho con đã.

Đại Minh Sư đưa tay muốn tự mình ăn thì liền bị Cầm Thanh Tuyết nhỏ giọng mắng :

- Sư phụ người ngồi yên đó, hôm nay con giúp người ăn.

Đại Minh Sư trong người không còn sức lực cũng đành nhờ Cầm Thanh Tuyết đút cháo cho.

Sau khi được Cầm Thanh Tuyết đút cháo và uống đan dược, Đại Minh Sư cũng đã thấy khỏe khoắn hơn đôi chút, trong người khí lực cũng hồi lại.

Thấy Cầm Thanh Tuyết đang lúi húi xếp lại dược liệu trong sân, ông mới đứng lên vừa đi về phía rừng trúc vừa gọi :

- Thanh Tuyết đi thôi, theo ta vào trong rừng trúc thôi.

Cầm Thanh Tuyết vừa nghe tiếng sư phụ gọi liền vâng dạ rồi chạy theo phía sau ông.

Bước vào trong rừng trúc một đoạn chỉ thấy sư phụ phẩy tay mấy cây trúc trước mặt liền duy chuyển.

Cầm Thanh Tuyết cũng đoán được trong này là có kết giới và chận thế, bởi vì trước đây có lần nàng bị lạc vào trong liền cảm nhận được sự khác biệt bên trong.

Đại Minh Sư đi phía trước liền nói nhỏ với Cầm Thanh Tuyết :

- Thanh Tuyết đi sát sau sư phụ, phía trước là trận địa, chỉ cần bước nhầm liền kích hoạt trận thế, những cạm bẫy phía trước rất nguy hiểm con phải cẩn thận .

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi bước theo dấu chân mà sư phụ vừa đi qua.

Đi quãng chừng nửa nén nhang thì cũng tới chính giữ rừng trúc. Cầm Thanh Tuyết bị một cổ khí lạnh từ phía trước phả thẳng vào mặt nàng.

Đại Minh Sư đi tới phía tảng núi giả nho nhỏ đặt ở bên cạnh một gốc cây trúc màu đậm, ông dùng khinh công lấy tay viết vài chữ gì đó lên tảng đá.

Vậy mà trận pháp mở ra một lối nhỏ, đường đi được xếp bằng phẳng bằng những viên gạch màu đẹp đẽ, hai bên được hai dẫy trúc xếp ngăn nắp, gọn gàng.

Đại Minh Sư lại ho thêm một tràng, ông âm trầm nói với Cầm Thanh Tuyết:

- Đi thôi, mau theo vi sư vào trong.