Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 53: Bí Mật Của Sư Phụ.




Càng đi về phía trước mùi hoa nguyệt quế càng nồng đậm, sau khi đi quãng trừng ba thước lại xuất hiện một cánh cổng nhỏ . Sư phụ mở cổng bước vào trong,Cầm Thanh Tuyết cũng dè dặt bước theo sau .

Vậy mà đằng sau cánh cửa lại xuất hiện thêm một ngôi nhà được làm hoàn toàn bằng trúc, phía trước mặt cửa chính khoảng có một vài mét là có một ngôi mộ nhỏ. Cầm Thanh Tuyết bước tới nhìn lên bia mộ nhìn xung quanh cũng đoán chắc nó đã ở đây cũng nhiều năm rồi.

Cỏ cây trên mộ thì xanh mươn mướt chắc hẳn sư phụ rất thường xuyên chăm sóc. Bên cạnh còn có một cây hoa nguyệt quế nở hoa tỏa hương, nhìn từng bông hoa xanh ngọc tươi tắn trong lòng Cầm Thanh Tuyết tự dưng dâng lên một cối cảm giác thân thuộc và bình yên .

Đại Minh Sư bước vào trong rồi cầm ba cây hương nhỏ ra châm, rồi đem tới trước mộ cắm xuống, sau đó ông âm trầm nói với Cầm Thanh Tuyết:

- Thanh Tuyết, lại đây hành lễ với muội ấy đi.

Cầm Thanh Tuyết nhận ra trong mắt sư phụ tỏa ra nhàn nhạt yêu thương, bước tới cũng kính cúi người hành lễ.

Cầm Thanh Tuyết tiến đến quỳ xuống vái ba vái với người trong mộ. Khi ngước nhìn lên tấm bia nhỏ liền thấy khắc ba chữ "Nhạc Phù Dung".

Sau khi lậy ba lậy Cầm Thanh Tuyết có chút tòm mò liền hỏi về phía sư phụ :

- Sư phụ, đây là sư mẫu của con?

Đại Minh Sư ngồi bên chiếc ghế trúc gần đó liền lắc đầu nói, nhưng trong mắt tràn ngập ưu thương :

- Không phải. Đó là tiểu sư muội của ta.

Cầm Thanh Tuyết nghe trong âm từ của sư phụ cũng đoán ra trong mộ là tiểu sư muội nhưng cũng là người mà sư phụ yêu thương nhất đi.

Đại Minh Sư ngồi xuống ghế trúc rồi đưa tay pha bình trà rồi nói với Cầm Thanh Tuyết:

-- Cũng ba tháng nay ta không trở lại đây, con giúp ta dọn dẹp một chút trên nấm mồ của muội ấy đi.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu, sau đó vừa làm vừa tò mò hỏi :

- Vâng sư phụ .Nhưng tại sao tiểu sư muội của người lại mất vậy ạ?

Đại Minh Sư trong mắt hiện tia ân hận và buồn buồn, ông nghẹn ngào trả lời :

- Muội ấy khó sinh mà mất.

Ngay sau khi trả lời Đại Minh Sư liền tiếp tục nói :

- Hôm nay ta cho con tới đây cũng vì muốn kể cho con nghe một truyện sau này có thể liên quan tới con.

Cầm Thanh Tuyết tuy không hiểu thấu lời mà sư phụ vừa nói , nàng vừa nhặt gọn những nhánh cỏ trên phía bia mộ rồi gật đầu yên lặng nghe sư phụ nói :

- Trước kia sư phụ của ta vốn chỉ nhận ba người đồ đệ, có ta cùng hai đệ đệ nữa. Mãi sau này sư mẫu sinh một bé gái cũng là sư muội ta. Vì muội ấy cũng được truyền dậy các môn học như chúng ta nên muội ấy vừa là nhi tử lại vừa trở thành đệ tử của sư mẫu ta. Muội ấy là người nhỏ tuổi nhất cũng chính là người được yêu thương nhất.

Chúng ta trước kia luôn ở trong tông đường ngày ngày theo sư phụ học khinh công cùng võ thuật sau đó lại theo sư mẫu học y học và độc học. Tuy nhiên mỗi người trong chúng ta đều được sư phụ mở ra tâm thức, và mỗi người theo tâm thức sẽ có một môn học am thông và giỏi hơn những người còn lại.

Đại Minh Sư vừa nói vừa uống trà ,ánh mắt luôn nhìn về xa săm:

- Ta thì có hai thiên phú học thông đan dược và thông tọa bói trước thiên mệnh. Nhị đệ thì có thiên phú dùng nội lực, khinh công và võ thuật. Tam đệ của ta thì am thông độc dược và xem trước thiên mệnh. Còn sư muội của ta thì am thông giải dược và cầm âm thuật.

Cầm Thanh Tuyết có chút bất ngờ vị sư muội của sư phụ lại am hiểu thuật âm điều khiển con người.



Đại Minh Sư trong họng có chút ngứa ngáy, ông ho nhẹ mấy cái rồi nói tiếp:

- Sư phụ của ta vốn là một đại lão nhân gia nổi tiếng khắp cả giới giang hồ, ông ấy nhiều năm trước đã bế quan

tu luyện để đạt lên cảnh giới cao hơn . Ông ấy có ba viên tinh thạch trước khi bế quan đã trao lại cho ba sư huynh

đệ tađể giúp chúng ta kìm hãm ma tộc, cũng làđể Minh Vương không thể tái sinh. Khi ấy tamđệ của ta cũng là

người học yếu nhất trong bốn người chúng ta. Đệ ấy vì ghen tị với chúng ta mà nghe theo người xấu nói,ai nắm

giữ ba viên tinh thạch sẽ có được sức mạnh phi thường giống như sư phụ ta.Cuối cùng chính đệ ấy âm mưu muốn

cướp tinh thạch ta và nhị đệ để đổi lấy sức mạnh.

Đại Minh Sư lại thở dài ông tiếp tục nói :

- Thật không ngờ chính đệ đấy lại rơi vào con đường hắc đạo dẫn đến tinh thạch vỡ nát. Đệ ấy đâu biết được rằng

tất cả chỉ là đệ ấy bị lợi dụng. Mà cũng chính vì một viên tinh thạch vỡ nát vào mười tám năm trước mà khiến cho

cả tông môn bị phản phệ đến diệt vong, ngay cả sư phụ ta và sư mẫu ta vì bảo vệ bốn người chúng ta rời đi, nên

hai ngườiđã bị đám người hắcđạo kia sát hại .

Nhìn lên tấm bia mộ Đại Minh Sư cười khổ nói :

- Tam đệ vì lúc ấy đã bị hắc đạo làm mất đi tâm trí, nên hắn chọn cách tách riêng rời đi. Chỉ còn lại ba người ta và

nhị đệ và tiểu sư muội của ta dựa vào nhau để sống trong U Sơn Cốc. Một thời gian sau, thiên hạ đồn đại Minh

vương của ma tộc đã có dấu hiệu tái sinh. Mà trước đo muội ấy lại là người được sư mẫu chỉ điểm sẽ gặp được

thánh nữ và dẫn dắt thánh nữ trở nên mạnh mẽ và tìm cách kiểm soát sự mạnh lên của ma tộc .Cho nên năm đó

sư muội ta tự mình xuống núi đi nghe ngóng tình hình cũng như tìm thánh nữ để đưa về Sơn Cốc. Sư đệ của ta

cũng rời đi vì có trọng trách được sư phụ giao trên người.

Cầm Thanh Tuyết khó hiểu liền hỏi :

- Vì sao lại phải đưa thánh nữ về sơn cốc vậy sư phụ.

Đại Minh Sư uống ngụm trà nhìn về Cầm Thanh Tuyết , cách đây bốn năm ông cũng đã tiếp xúc và nhận thấy

được vị Tam vương gia của Đông phương quốc kia có thể chính là Minh vương, mà người là thánh nữ trùng sinh

lại chính là nha đầu trước mặt này .

Chỉ trong mấy ngày ở thừa tướng phủ cũng cảm nhận được điều bất n khi hai người họ ở gần nhau. Thánh nữ

càng gần Minh vương càng khiến hăn nhanh phá kết ấn và bộc phát tâm ma nhanh hơn dự tính.

Đại Minh Sư ông vốn cũng không chắc chắn những điều đó có đúng hay không. Mà chỉ dựa vào cảm nhận của



mình thì ông lại càng không có căn cứ để nói. Nên ông cũng khó mà trả lời của Cầm Thanh Tuyết vì chuyện này

nhiều khi thực tết chuyển qua nhiều kiếp nó sẽ không giống với kết chuyện mà sư phụ nói cho ông :

- Có những chuyện ta cũng không rõ, cũng có lần ta nghe sư mẫu nói Thánh nữ nếu gặp Minh vương quá sớm sẽ

nguy hiểm vì sẽ dễ làm Minh vương thức tỉnh và đánh vỡ kết giới sớm hơn, khiến hắn sớm ngày sát hại vô số

chúng sinh để mở lại Ma giới. Chính vì thánh nữ là người kiềm chế cũng là người có thể giết chết Minh Vương.

Nên hắn thức tỉnh người đầu tiên hắn tìm giết sẽ là thánh nữ.

Cầm Thanh Tuyết cũng không hiểu mấy chuyện này liền hỏi :

- Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện sư muội của sư phụ khó sinh chứ?

Đại Minh Sư trầm đi,chính điều này khiến ông hối hận, đáng lẽ ra thời gian đó ông đừng nhỏ nhen vậy thì ông đã có thể bảo hộ tốt cho muội ấy rồi. Ông nghĩ về quá khứ ông ôn tồn kể lại :

- Năm đó nghe theo lời đồn muội ấy liền tự mình đi xuống núi để nghe ngóng về tình hình của minh vương và thánh nữ .Tiếc là đó chỉ là tin đồn ,còn không ai biết năm nào hay thập niên nào Minh vương mới tái sinh. Muội ấy bị những thứ lạ lẫm dưới kinh thành là cho mê luyến không muốn trở lại Sơn Cốc nữa. Cuối cùng muội ấy lại động tâm với một vị công tử chức cao quyền trọng.

Càng nghĩ Đại Minh Sư càng thở dài, tình yêu bao năm của ông dành cho muội ấy cũng chỉ đành chôn giấu trong lòng, cũng vì điều này mới khiến ông không xuống núi tìm lại muội ấy, mà ông cũng đóng lại kết giới của U Sơn Cốc. Đại Minh Sư âm trầm thở dài nói :

- Cũng vì thứ tình yêu mà muội ấy đã đánh đổi bao nhiêu năm tu vi, cũng vì tình yêu mà muội ấy trở nên u mê, lại càng không có ngày nào hạnh phúc. Cuối cùng cũng vì sinh hài tử cho người đó mà hi sinh thân mình. Đúng là thiên mệnh khó đổi.

Thanh Tuyết có chút nghi hoặc trong lòng liền hỏi:

- Sư phụ vậy thiên mệnh của tiểu sư muội người là ai xem ? Vì sao người không ngăn lại hoặc ép sư muội của người để điều đó không sảy ra.

Đại Minh Sư lắc đầu, cũng là ông xem trước thiên mệnh của muội ấy, đến cuối cùng chính ông là người bị tinh thạch phản phệ làm thần chí đảo điên. Mãi sau này ông có thể tự kiểm soát, liền trở xuống núi mới phát hiện muội ấy đã chết. Mà điều khiến ông kinh hãi hơn chính là muội ấy lại là người được điểm tên để Minh Vương trùng sinh. Năm đó cũng vì ông xuống muộn một khắc liền không kịp để dành lại mạng sống cho muội ấy, chính ông đã để muội ấy chết trong đau đớn, vật vã .

Nhớ lại năm đó sau khi biết muội ấy chết, cũng chính ông là người ra tay hạ độc chết mấy trăm nhân mạng ở biệt viện của muội ấy.

Ông vốn là một người tốt nên lúc ấy cũng chính ông đưa tên tiểu nhi tử của muội ấy đến chỗ của sư đệ Vũ Đại

Sư .

Năm đó ông cũng đã đoán mấy năm sau thánh nữ sẽ tái sinh, đến bây giờ ông không ngờ ông lại chính là người thay thế muội ấy dẫn dắt thánh nữ.

Hiện tại ông cũng không biết nên giải thích thế nào với Cầm Thanh Tuyết, ông chỉ đành nói :

- Thanh Tuyết có những chuyện thiên mệnh cũng không thể can thiệp, dù là nghiệt duyên hay hữu duyên .Sư phụ cũng chỉ mong con luôn thật tâm đối đãi với cảm xúc của tim mình, đừng để sau này hối hận.

Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi lấy tay nhặt từng cánh hoa nguyệt quế dưới nền đất vào một chiếc khăn nhỏ. Hoa nguyệt quế phơi khô ủ trung với trà cũng rất thơm.

Đại Minh Sư như nhớ chuyện gì đó ông liền đứng lên đi vào trong nhà rồi gọi vọng ra ngoài phía Cầm Thanh Tuyết:

- Thanh Tuyết, dọn dẹp song vào trong vi sư có thứ muốn đưa cho con.

Cầm Thanh Tuyết vâng dạ một câu rồi dọn nhanh những cánh lá cỏ khô héo ở phía dưới mặt đất xung quanh .

Sau đó mới đứng dậy phủi tay bước vào phía bên trong ngôi nhà trúc nhỏ.