Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 51: Nàng Bị Rắn Độc Cắn , Hắn Bị Trúng Hàn Độc.




Đúng như dự tính, ngày hôm sau Cầm Thanh Tuyết được theo sư phụ ra khỏi kết giới, đi lên phía trên đỉnh núi để lấy thêm thảo dược cần thiết.

Trên đường lấy thảo dược hai người cũng gặp qua một số động vật hung dữ, sư phụ và nàng trước nay không ăn thịt động vật, hai người đa số đều ăn những loại rau tự trồng được và những loại thảo dược có thể làm thực phẩm.

Nên khi gặp thú rừng hai người đều chị dọa chúng một chút rồi đuổi chúng đi.

Khi nào không may ra tay sát hại nhầm mãnh thú khi giao chiến, sư phụ đều đưa lại cho những người tiều phu nào đó lúc gặp trong rừng.

Cầm Thanh Tuyết lần này lên núi là có chủ đích muốn kiếm thảo dược để luyện đan "Bách Độc Bách Sâm" nên từ khi lên trên núi nàng cũng chỉ chú tâm tìm những loại thảo dược đó. Còn gặp loại nào khác thì tiện lấy thêm thôi.

Nhìn trong giỏ cũng kha khá thảo dược, nàng cau mày tính toán, hiện tại chỉ thiếu diệp hạ châu và cây bình nguyệt lan hoa. Theo như sách của sư phụ ghi thì diệp hạ châu dễ thấy hơn là bình nguyệt lan hoa .

Vừa đi vừa đánh mắt nhìn thật may là phía trước lại cả một bãi lớn diệp hạ châu vừa có cây non để phơi cho sư phụ, lại vừa có cây trung tính cho nàng luyện thuốc.

Cầm Thanh Tuyết hớn hở đi lên hái từng bụi, từng bụi cho vào giỏ nan đang đeo phía sau lưng.

Hái song Cầm Thanh Tuyết đảo mắt nhìn xung quanh xem có may mắn thấy cây bình nguyệt lan hoa ở đây không, theo sách sư phụ ghi thì loài thảo dược này rất hiếm gặp, hơn nữa lại sống trong vùng hơi tối và có bóng mát .

Cầm Thanh Tuyết nhìn quanh không thấy sư phụ đâu nàng liền lớn tiếng gọi :

- Sư phụ, người ở đâu?

Đại Minh Sư vừa rồi đang đi thì đạp phải một cái bẫy của ai đó, thấy bên trong là bốn con lớn rừng. Một con mẹ và ba con lợn con, ông vì thương cảm liền cúi xuống tháo từng chiếc gai nhọn trong bẫy ra khỏi lợn mẹ để cho bốn con lợn chạy đi.

Thấy tiếng gọi của Cầm Thanh Tuyết ông chỉ nhàn nhạt nói :

- Ta ở phía sau, con hái dược liệu gần gần quanh quẩn ở đây thôi nhé.

Cầm Thanh Tuyết thấy sư phụ trả lời thì liền vâng dạ rồi đi lên cách đó một đoạn. Tới trước mặt cây cổ thụ lớn nàng mới phát hiện ra có hai cây bình nguyệt lan hoa đang cúi mình ở bên mạn sườn cách cây cổ thụ một thước.

Cầm Thanh Tuyết vui mừng đi tới, miệng cũng hô lớn về phía sư phụ :

- Sư phụ con thấy đằng kia có hai cây bình nguyệt lan hoa rồi. Đúng là trời không phụ lòng người mà.

Nói rồi Cầm Thanh Tuyết chạy thẳng về phía cây cổ thụ rồi đưa tay ra muốn hái hai nhánh cây thảo dược quý đó.

Phía sau liền nghe tiếng kêu lớn của sư phụ :

- Thanh Tuyết đừng.... Đừng đến gần nó....

Nhưng đã muộn Cầm Thanh Tuyết vì vui mừng vì kiếm được câu dược cuối cùng trong loại đan dược kia. Nàng đã đưa tay về phía hai cây bình nguyệt lan hoa rồi hái xuống.

Ngay lúc hái song liền bị con rắn nanh đỏ nhỏ xíu ẩn nấp gần đó phi tới cắn và bàn tay một cái.



Cầm Thanh Tuyết chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi thấy toàn thân tê liệt mà ngồi khụy xuống .

- Á.

Đại Minh Sư dùng khinh công bay thật nhanh tới chỗ của Cầm Thanh Tuyết, nhìn con rắn vừa nhả bàn tay của

Cầm Thanh Tuyết ra muốn trườn đi. Thấy vậy ông liền nắm lấy đầu nó rồi cầm chiếc dìu chặt đứt đầu con rắn.

Ngay giây sau ông liền quay lại rồi điểm mấy chiêu và huyệt trên cánh tay Cầm Thanh Tuyết mắng rồi mắng :

- Ta đã rặn con bao nhiêu lần rồi, làm gì cũng không được hấp tấp. Con phải biết những câu thuốc quý đương nhiên sẽ phải có động vật nguy hiểm vây quanh bảo hộ. Nói xem con còn có thể luyện bách độc bách sâm khi bị loài nanh đỏ đó cắn nữa không.

Vừa nói Đại Minh Sư vừa lấy cây thuốc "kim vàng" vừa hái bên kia, đang còn trong giỏi ra lấy tay vò nát , ông cũng đắp nhẹ lên miệng vết thương.

Sau khi sư phụ điếm vài huyệt lên tay Cầm Thanh tuyết, nàng cũng có phần tỉnh táo hơn.

Đến khi sư phụ đắp lá thuốc lên vết thương liền nhận được sự cắn xé từ trong thịt chạy ra, trong xương tựa như bị lấy dao lóc ra từng miếng thịt đầy đau đớn, Cầm Thanh Tuyết không kiềm được miệng liền kêu lên :

- A đau quá sư phụ.

Đại Minh Sư nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Cầm Thanh Tuyết liền không nỡ mắng lại nàng.

Sau quãng trừng nửa nén nhang sau thì bã thuốc đắp trên tay đã chuyển dần sang đen.

Nhìn thấy bã thuốc đã hút hết độc tố trên tay Đại Minh Sư mới dần bỏ bã thuốc đang đắp trên tay của Cầm

Thanh Tuyết xuống, sau đó ông lại lấy một loại lá khã nghiền nát rồi lại đắp lên . Sau đó mới lấy chiếc khăn tay trong áo ra rồi buộc chặt lại, để thuốc không rơi.

Cầm Thanh Tuyết thấy trong người không còn mất cảm giác như trước nữa, miệng vết thương cũng dịu dịu đi nhiều. Nàng như biết tội liền nói nhỏ về phía sư phụ đang sắp xếp lại thảo dược mà vừa rồi nàng làm rơi.

- Sư phụ, con xin lỗi người. Con cũng cám ơn người vì đã cứu con.

Đại Minh Sư đưa tay xoa xoa đầu Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

- Được rồi, lần sau con nhớ chú ý cẩn thận. Nhất là trong rừng núi. Hôm nay chúng ta cũng kiếm kha khá rồi. Mau trở về thôi.

Cầm Thanh Tuyết lấy lại khí lực rồi nhẹ đứng lên nói :

- Vâng thưa sư phụ.

Song rồi hai thầy trò lại cùng nhau di xuống núi trở về vách đá rồi mở kết giới rồi nhảy xuống.

Phía bên này Đông Phương Lãnh vừa lo đánh giặc nơi biên cương phía đông lại vừa lo công việc của Huyết Sát



Các. Biên giới giữa Ô Vân Quốc và Đông Phương quốc cũng gần hơn so với từ kinh thành tới miêu cương. Cho nên mỗi tháng Đông Phương Lãnh đều dành mấy ngày để trở về kinh thành giải quyết công việc phát triển của

Huyết Sát Các và Gấm Nhung phường.

Chỉ trong hơn một năm trở lại đây hắn cũng đã nắm giữ thêm được hai tửu lâu lớn nhất kinh thành, cùng với bộ máy mạng lưới Huyết Sát Các càng mở rộng ra nhiều phía trong Đông phương quốc.

Ngay cả Gấm Nhung Phường cũng đã được mở rộng thêm một cửa hàng lớn ở phía Giang Nam, cũng đã được hoàng thượng công nhận là nền kinh tế chính để phát triển đất nước, cũng trở thành mạng lưới giao thương lớn nhất, hàng hóa luôn được luân chuyển thành phẩm sang các nước lân cận. Và được các nước khác đón nhận nồng nhiệt và trở thành mặt hàng đắt giá.

Lần này trở về kinh thành cũng đã hơn mười ngày, vốn định sớm ngày mai sẽ trở lại quân doanh chỉnh đốn lại đội ngũ một chút. Vì theo thông tin của ảnh vệ thì Ô Vân Quốc đang tập hợp quân lính muốn sang biên giới quân doanh của Đông phương quốc khiêu chiến và sâm chiếm.

Nhưng người tính không bằng trời tính, đêm đó khi rời đi ra tới ngoại ô kinh thành thì Đông Phương Lãnh cùng ảnh vệ của hắn bị tập kích, người tới lại toàn cao thủ trong giang hồ.

Đông Phương Lãnh cũng vì muốn nhanh tới biên giới mà không mang theo nhiều ảnh vệ bên mình. Sau khi giao chiến một hồi , hắn dù có mạnh cỡ nào nhưng con người đánh mãi cũng sẽ yếu sức đi. Đông Phương Lãnh vừa chật vật đánh vừa đợi quân cứu viện của Huyết Sát Các đang tới .

Cuối cùng Đông Phương Lãnh bị một lão nhân gia đánh một trưởng trúng ngực khiến hắn thổ huyết, lại nhận thêm một kiếm và bên mạn sườn trái.

Vết thương mặc dù không quá sâu nhưng điều đáng lo chính là lưỡi kiếm tẩm độc.

Tên hắc y nhân một kiếm vào sườn của Đông Phương Lãnh song liền cười lớn đắc ý, hắn nói lớn :

- Ha...ha... ha... Thật không ngờ có một ngày ta có thể giết chết được chủ tọa của Huyết Sát Các.

Lời nói vừa rứt thì cả người hắc y nhân đó liền bị một trưởng của Đông Phương Lãnh đánh vào bay tận ra cách đó mấy trăm mét mà vỡ vụn .

Tiếng hí ngựa càng ngày càng nhiều, đoàn người của Huyết Sát Các đã tới và ra nhập cuộc chiến, người dẫn đầu không ai khác chính là Đông Phương Tiêu (ngũ hoàng tử).

Thấy người đến là ảnh vệ của Huyết Sát Các, lúc bấy Đông Phương Lãnh lúc bấy mới yên tâm nhắm mắt lại ngất đi.

Một Ảnh vệ gần đó liền đi lên đỡ chủ tử của mình, hắn gọi lớn về phía Đông Phương Tiêu :

- Ngũ hoàng tử người đến xem, vương gia... vương gia hình như trúng độc rồi .

Đông Phương Tiêu gấp gáp đi lên phía của Đông Phương Lãnh, hắn được đám ảnh vệ bảo vệ ở phía trong.

Đông Phương Tiêu ngay lập tức đưa tay lên kiểm tra mạch đập và kiểm tra vết thương cho tam ca của mình. Mặt hắn nhăn lại, Đông Phương Lãnh là trúng Băng độc, mà là loại cực độc, khiến hắn khó lòng mà chữa được kịp thời. Nhanh như vậy độc đã đi sâu vào trong các mạch tượng trong người.

Đông Phương Tiêu sau khi điểm vài huyệt đạo trên người và bên cạnh miệng vết thương cho Đông Phương

Lãnh, sau đó hắn liền hô lớn về phía các ảnh vệ :

- Mau... mau đưa huynh ấy tới tửu lâu gần đây nhất.

Đám ảnh vệ từ khi tới, nhìn quanh thấy đám hắc y nhân kia đã bị chủ tử giết chết gần hết. Lúc này ngũ hoàng tử gọi không ai bảo ai một số đã quay về phía chủ tử giúp hắn trở về tửu lâu. Một số còn lại tiếp tục đánh và giết hết hắc y nhân còn lại.