Phủ Thuận du kích Lý Vĩnh Phương cưỡi một con ngựa đỏ rực xuất hiện ở nơi cách Thanh Hà hơn hai trăm bước, đứng ngoài tầm bắn của cung tiễn và súng kíp, kêu gọi Thanh Hà Thủ tướng Trâu Trữ Hiền đầu hàng.
Thân phận Lý Vĩnh Phương hiện tại là Đại Kim Quốc tam đẳng phó tướng, bởi vì gia quyến đều ở Liêu Dương, Nô Nhĩ Cáp Xích liền đem cháu gái của mình, cũng là trưởng nữ của A Ba Thái gả cho Lý Vĩnh Phương, một tháng trước ở Hách Đồ A Lạp cử hành hôn lễ long trọng, dùng việc này làm lung lạc Lý Vĩnh Phương. Trước đây Nô Nhĩ Cáp Xích xem người Hán là kẻ thù, bắt được người Hán liền giết, hiện tại tiếp nhận đề nghị của Hoàng Thái Cực, phải trấn an người Hán để lợi dụng. Lý Vĩnh Phương là tướng Đại Minh đầu tiên đầu hàng, đương nhiên phải trọng dụng, người Hán bắt về từ Phủ Thuận sau khi nhập hộ khẩu đều do Lý Vĩnh Phương quản hạt. Quyền thế của Lý Vĩnh Phương còn hơn cả lúc làm du kích Phủ Thuận, Ngạch phụ (con rể) Lý Vĩnh Phương tất nhiên cảm động đến rơi nước mắt, có chiến đấu đều tiên phong, dụ chiêu hàng, khiến quân bát kỳ không đánh mà thắng, hạ được không ít bảo trại. Lần này Nô Nhĩ Cáp Xích vây công Thanh Hà, Lý Vĩnh Phương vừa đe dọa vừa dụ hàng chư tướng Trâu Trữ Hiền, muốn lập công mới cho Đại Kim.
Ở đầu thành, Trâu Trữ Hiền cao giọng: - Lý Vĩnh Phương, tên chuột cống vô phụ vô quân kia, chết đến nơi còn ở đây phất cờ hò reo, ngươi có biết Nô Nhĩ Cáp Xích chuẩn bị dùng ngươi đôi vê Nạp Lan Ba Khắc Thập?
Vì khoảng cách xa nên Lý Vĩnh Phương không nghe rõ, liền hỏi: - Trâu phó tướng, ngươi có điều kiện gì cứ việc nói?
Trâu Trữ Hiền cười ha ha:
Lý Vĩnh Phương liền hỏi thân vệ đứng trước và sau y, đám thân vệ này đều là gia đinh của hắn, một người trong đó thính tai, đáp: - Hồi Ngạch phụ đại nhân, Trâu phó tướng nói Hãn muốn dùng đại nhân ngài đôi vê Nạp Lan Ba Khắc Thập.
Lý Vĩnh Phương xanh mặt, cúi đầu nghĩ xem Trâu Trữ Hiền nói thật hay giả. Y biết Nạp Lan Ba Khắc Thập là văn thần Nô Nhĩ Cáp Xích nể trọng nhất, mấy ngày nay y đều nghe Nô Nhĩ Cáp Xích vài lần nhắc tới Nạp Lan Ba Khắc Thập. Gã căm hận Trương Nguyên bắt đi Nạp Lan Ba Khắc Thập, nếu triều Minh đề xuất lấy Nạp Lan Ba Khắc Thập để đổi y, rất khó nói Nô Nhĩ Cáp Xích liệu có đồng ý hay không.
Một người cưỡi ngựa từ sau tiến lên, hỏi:
Người đến là nhạc phụ A Ba Thái của Lý Vĩnh Phương, A Ba Thái so với Lý Vĩnh Phương còn nhỏ hơn một tuổi, không ưa gì lão nữ tế này, nói chuyện từ trước đến nay đều dùng giọng điệu khó chịu.
Lý Vĩnh Phương ngẩng đầu nhìn lướt qua quân Minh trên cổng thành đối diện, nói: - Trâu Trữ Hiền không chịu hàng.
Chưa dứt lời, Trâu Trữ Hiền lại hét lớn: - Lý Vĩnh Phương, triều đình có ân chỉ, chỉ cần ngươi đồng ý trở về, chuyện cũ sẽ bỏ qua, ngươi cũng có thể cùng người nhà ở Liêu Dương đoàn tụ. Lý Vĩnh Phương, ngươi phải hiểu rõ, đến lúc đó bị trao đổi trở về thì không được như vậy nữa đâu.
A Ba Thái vừa nghe Lý Vĩnh Phương chiêu hàng không được, ngược lại cũng bị chiêu hàng, lão hung hăng trừng mắt nhìn Lý Vĩnh Phương, quát: - Lui xuống, tên Nam man này thấy đầu đao không biết sợ hãi, ngươi lúc đó chẳng phải đợi phá thành mới đầu hàng đấy sao!
Lý Vĩnh Phương hổ thẹn, mặt rầu rĩ lui xuống.
Nô Nhĩ Cáp Xích không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, lập tức hạ lệnh công thành, có kinh nghiệm công hãm Phủ, quân Hậu Kim lúc này chuẩn bị đầy đủ hơn, đầu thành mắc thang dây, dưới thành đào góc tường, thế công vô cùng hung mãnh.
Thanh Hà vì đề phòng kiến Nô công thành đã chuẩn bị mấy tháng, Thanh Hà ở đông nam sơn cốc Phủ Thuận, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, hơn nữa thủ quân Thanh Hà có vạn người, so với thủ quân Phủ Thuận thì gấp mấy lần. Nhưng quân đội Hậu Kim công thành cũng người đông thế mạnh hơn lúc tấn công Phủ Thuận, Hậu Kim tử sĩ mặc trọng giáp quên mình không ngừng khởi xướng tấn công. Tại đầu thành, quân Minh cũng lấy pháo, súng kíp, cung tiễn, lôi thạch đánh trả, hỏa pháo đối kháng với lính Hậu Kim mặc giáp không có sức uy hiếp; lực sát thương của súng kíp, cung tiễn đối với Hậu Kim tử sĩ mặc ba lớp giáp dày cũng rất có hạn, còn không bằng dùng cây lăn hoặc lôi thạch. Cuộc chiến bảo vệ Thanh Hà từ lúc bắt đầu tình thế đã cực kỳ hung hiểm, Trâu Trữ Hiền, Trương Bái và tướng lĩnh quân Minh lúc này mới cảm thấy không đủ sức đối với chiến lực kiến Nô, song cũng không nghĩ nhiều, chỉ đốc thúc sĩ tốt liều chết thủ thành. Đại quân nam lộ của Lý Như Bách tiên phong, Hạ Thế Hiền đã đến Ái Dương, chỉ cần thủ vững hai ngày thì có thể đợi được viện quân, Trâu Trữ Hiền sớm đã được Dương Hạo lệnh cho thủ vững thành.
Cuộc chiến Thanh Hà cực kỳ thảm khốc, tham tướng Trâu Trữ Hiền, du kích Trương Bái, Thủ bảo quan Trương Vân Trình mỗi người dẫn thân vệ gia đinh lên thành đốc chiến. Từ buổi sáng cho đến chạng vạng, kiến Nô tử sĩ hơn mười lần tiến công lên đầu thành, đều bị thủ quân gây ra thương vong gấp mấy lần ngăn chặn.
Đêm xuống, tuyết đọng ngoài thành cùng vầng trăng tròn trên cao sáng lấp lánh, trong thành ngoài thành có thể thấy quân Minh thủ thành đã mệt rã, quân sĩ tử trận cũng lười kéo xuống thành xử lý, song thế công của kiến Nô vẫn không giảm, bốn vạn quân kiến Nô thay nhau công thành suốt đêm. Đối với quân bát kỳ kiến Nô mà nói, hành quân đường dài, giao chiến mấy ngày liền là chuyện thường, nhưng đối với quân Minh thì chiến đấu gian khổ thế này là lần đầu, toàn bộ đều dựa vào nhiệt huyết chống cự. Họ vốn tưởng kiến Nô sẽ tạm thời lui binh trong đêm, như thế quân Minh có thể được nghỉ ngơi và chỉnh đốn, nhưng hiện giờ chỉ có thể dũng cảm tái chiến.
Vào canh hai, Thủ bảo quan Trương Vân Trình tử chiến, Trâu Trữ Hiền lòng gấp không thôi, đốc thúc quân tử thủ. Tính sơ thì một vạn thủ binh đã chết một phần ba, còn kiến Nô bị thương hay tử trận không quá mấy trăm, số thương vong khi thủ thành còn nhiều hơn công thành, thành này khó giữ rồi. Hiện giờ chỉ mong Hạ Thế Hiền của Ái Dương có thể mau chóng dẫn viện quân đến, Liêu Đông phó tổng binh Hạ Thế Hiền là mãnh tướng danh tiếng hiển hách.
Trong thành Trâu Trữ Hiền cực khổ chống đỡ, ngoài thành Nô Nhĩ Cáp Xích cũng lòng như lửa đốt. Quân Minh chống cự ngoan cường vượt qua dự đoán của gã, quân bát kỳ chủ lực công thành đã tổn thất hơn bốn trăm người, những lực sĩ tinh anh này đều theo gã chinh chiến hơn mười năm, nếu cứ thế tổn thất thì gã chịu không nôi. Quân mặc giáp của gã chết một người thì ít đi một người, thời gian ngắn ngủi không thể bổ sung, không thể so với quân Minh, tuy sức chiến đấu có hạn, nhiều người thì thắng, nhưng Thanh Hà nhất định phải đánh hạ.
Trăng sáng về tây, bầu không khí u ám bao phủ trước bình minh, song phương công thủ vì thế mà tạm thời bình ổn. Đột nhiên phía nam thành Thanh Hà hét vang một trận, góc tường phía nam bị đào xuyên qua, quân Hậu Kim đã tiến vào thành!
Trâu Trữ Hiền lạnh gáy, vội lệnh cho du kích Trương Bái đốc chiến ở thành đông, còn y suất lĩnh mọi người đến thành nam ngăn chặn lỗ hổng này.
Quân trường giáp kiến Nô dũng mãnh, chỗ bị hổng khó mà chặn lại, đã có hơn trăm quân kiến Nô xông vào thành nam. Trâu Trữ Hiền tự biết thành phá khó tránh, bèn hạ lệnh trảm ngựa đốt lương, lương thảo ở Thanh Hà đã sớm tập trung bảo quản từ một tháng trước, chính là vì đề phòng nếu lỡ thành bị phá thì cũng không rơi vào tay kiến Nô.
Lửa cháy phừng phực, tiếng hô giết động trời, tham tướng Trâu Trữ Hiền dẫn theo mấy trăm gia đinh chiến đấu ở thành nam. Trời tảng sáng, thành đông cũng bị công phá, du kích Trương Bái tử chiến, Trâu Trữ Hiền cũng tử chiến, một vạn thủ quân ở Thanh Hà không một ai hàng địch, tất cả đều hy sinh.
Nô Nhĩ Cáp Xích thấy lương thảo bị đốt thì rất giận dữ, hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành. Dân chúng ở Thanh Hà và ở trại Giảm Trường phụ cận chưa kịp trốn thoát đã bị tàn sát, một số bá tính thoát khỏi tử địa gặp được Liêu Đông Phó tổng binh Hạ Thế Hiền dẫn năm ngàn viện quân cách Thanh Hà trăm dặm. Hạ Thế Hiền nghe tin biết Thanh Hà đã bại thì lấy làm kinh hãi, một mặt phái người cấp báo Lý Như Bách, một mặt thúc giục quân sĩ chạy tới Thanh Hà.
Lý Như Bách nghe tin liền sai người cưỡi khoái mã đuổi theo Hạ Thế Hiền, lệnh Hạ Thế Hiền đóng quân xem chừng. Kiến Nô dã chiến rất mạnh, chớ nên tranh đấu, năm trước Trương Nhận Dận là vì cứu Phủ Thuận mà toàn quân tận diệt.
Lúc này Hạ Thế Hiền cách Thanh Hà chỉ còn ba mươi dặm, trạm canh gác báo kiến Nô đã lui lại, còn để lại một nhánh quân đang phá hủy tường thành Thanh Hà và Giám Trường.
Hạ Thế Hiền lúc này quyết định truy kích. Hoàng hôn ngày kế tiếp sau khi Thanh Hà bị phá, quân Hạ Thế Hiền chạy tới ngoài thành Thanh Hà, nhưng khắp nơi đều là cảnh hoang tàn, giữa đống đổ nát vẫn còn bốc khói đen. Thành đông và nam của Thanh Hà cơ bản đã bị hủy, ba ngàn Hậu Kim bộ kỵ lưu lại phá thành đang chuẩn bị rút lui, thấy có quân Minh liền gấp rút tiếp viện, lập tức nghênh chiến.
Hạ Thế Hiền khua đại đao một mình xông lên, phá tan hàng rào quân kiến Nô, giết hơn trăm tên. Kiến Nô không dám lưu lại, thừa đêm tối bỏ chạy, Hạ Thế Hiền lo bị truy kích nên không đuổi theo, để lại trăm binh sĩ dọn xác tướng sĩ đã tử chiến, sau đó dẫn quân rút lui.