Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 502: Mưu sự tại nhân (1)




Dương Hạo nói: - Từ việc Phủ Thuận binh bại lần này, đoán chừng bộ kỵ (binh bộ và binh mã) của kiến Nô khá ít, vốn tưởng không quá năm vạn, hiện giờ tổng số hẳn là không dưới sáu vạn.

Trương Nguyên nói: - Tại hạ đi sứ Triều Tiên khi, từng nghe thám báo Triều Tiên nói kiến Nô có ba vạn trường giáp quân, bộ kỵ có bốn, năm vạn, đều có thể trưng dụng, mà tháng trước quân của Trương tổng binh thất bại, chín ngàn con chiến mã và bảy ngàn bộ giáp trụ quy về kiến Nô, kiến Nô lần này lại có thể hơn vạn kỵ binh. Tại hạ phỏng chừng sang đầu xuân năm sau, kỵ binh mặc giáp kiến Nô có bốn vạn, lính bộ cũng tương tự, tổng số gần tám vạn. Mà Đại Minh gấp gáp triệu tập một trăm ngàn quân đối kháng với tám vạn quân địch, lính cũng không chiếm được ưu thế là mấy, lại còn chia binh như vậy, chẳng phải cho địch cơ hội tiêu diệt từng bộ phận hay sao?

Dương Hạo nghiêm túc nghe phân tích của Trương Nguyên, nghe thấy tiêu diệt từng bộ phận, y mỉm cười nói: - Ta biết lão nô giỏi về dụng binh, nhưng mấy lộ quân từ nơi đó xuất kích, khi nào xuất kích, lão nô làm thế nào có thể biết trước được. Kỵ binh của gã tuy hành động mau lẹ, nhưng cũng không thể chắp cánh mà bay, sao có thể tràn ra khắp Đông Nam Tây Bắc tiêu diệt từng bộ phận!

Trương Nguyên lúc này thật không còn cách nào khác thuyết phục Dương Hạo, hắn nhíu mày, nói: - Một trăm ngàn quân chia làm mấy lộ, nếu gặp phải chủ lực kiến Nô, chỉ sợ dữ nhiều lành ít, một lộ thất bại, các lộ khác sẽ hoang mang thậm chí thần hồn nát thần tính. Cuộc chiến tao ngộ giữa Trương tổng binh và kiến Nô, mười ngàn quân sĩ chỉ chạy về vài trăm người, mà nghe nói quân bát kỳ chỉ mất hơn chục người, lực đánh của thiết kỵ kiến Nô cực kì khủng bố.

Mười ngàn quân của Trương Thừa Dận đại bại là sự thật, Dương Hạo nhất định coi trọng, nghiêm mặt nói: - Ta sẽ cẩn thận hỏi bại binh Liêu Đông về tình hình giao chiến thực tế khi đó, tìm hiểu chiến thuật kiến Nô. Thật ra phân - tiến - hợp - kích cũng là kế sách nhập gia tuỳ tục, các lộ quân không cùng tập trung, sào huyệt Hách Đồ A Lạp của kiến Nô chính là chỗ đại binh ta tập kết quân, đáng tiếc hiện tại các lộ quân chưa tới, bằng không tiến binh trong trời tuyết chính là lấy dài tránh ngắn, đất tuyết có thể ngăn kỵ binh kiến Nô xung phong.

Trương Nguyên nói: - Các lộ quân cách xa nhau mấy trăm dặm, khó có thể thống nhất chỉ huy, càng khó cam đoan đúng hạn đi tới Hách Đồ A Lạp, kiến Nô có địa lợi hơn so với quân ta, kế sách phân - tiến - hợp - kích ta nghĩ không ổn.

Dương Hạo hỏi: - Vậy Trương tán thiện có kế gì?

Trương Nguyên nói: - Không cần gấp gáp tiến binh mà cứ từ từ, trước tiên phái người ngăn cản giặc Nô, lấy Nạp Lan Ba Khắc Thập trao đổi với Lý Vĩnh Phương du kích Phủ Thuận hàng địch. Kẻ này mở ra tiền lệ tướng lĩnh Đại Minh ta đầu hàng kiến Nô, và là tiên phong địch, ở các bảo trại mê hoặc chiêu hàng quân dân ta, ảnh hưởng cực tệ. Nếu có thể đôi vê kẻ này, vấn tội tử hình, từ nay về sau tướng sĩ quân Minh không dám dễ dàng hàng địch.

Lửa trong chậu than nổ lách tách, bên ngoài tuyết lớn vẫn bay đầy trời.

Trương Nguyên và Dương Hạo bó gối trò chuyện, hắn phải cố gắng biểu đạt nỗi lo về thế cục Liêu Đông với Dương Hạo, nóng nảy thì dễ bại, bình tĩnh phản kích mới là thượng sách.

  • Bất luận lão Nô có chịu trao đổi Lý Vĩnh Phương hay không, chỉ cần tin tức truyền ra, Lý Vĩnh Phương chắc chắn hoảng sợ, có thể tăng cường ý chí chiến đấu của tướng sĩ Đại Minh. Sau khi Phủ Thuận thành bị công phá, Thanh Hà đã trở thành cô thành mấy trăm dặm xung quanh Phủ Thuận. Tham tướng Trâu Trữ Hiền trung nghĩa quả cảm, thủ thành có công nhất định phải ngợi khen, còn muốn nhân sơ hở khi kiến Nô lui binh vào mùa đông mà tăng cường thủ vệ thành Thanh Hà. Thanh Hà vốn có năm ngàn hai trăm năm mươi binh Tuất, khẩn cấp điều tám ngàn tiếp viện có thể thủ thành, trang bị pháo, súng kíp, nghiêm lệnh thủ vững, không cho phép xuất chiến. Chỉ cần có thể bảo vệ Thanh Hà, tù trưởng Nô cũng không dám xâm nhập Liêu Đông, sau đó quân ta ung dung mưu tính xây dựng lại Phủ Thuận thành.

Dương Hạo nhíu mày, nói: - Nếu lấy kế sách thủ vững chống địch, Hoàng đế cũng sẽ không gọi ta từ Thương Khâu đến kinh thành, luận việc chiến, phải tốc chiến, phải đại thắng. Nếu ta chủ trương thủ thành, ắt sẽ bị chỉ trích vì sợ địch khiếp nhược, không đợi ra Sơn Hải Quan cũng sẽ bị bãi quan.

Trương Nguyên yên lặng gật đầu. Dương Hạo nói rất phải, hiện tại vua dân trong kinh đều muốn khai chiến, đối với việc lão Nô Kiến Châu dám mạo hiểm xâm phạm Thiên triều thì lòng đầy căm phẫn. Ai cũng có vẻ trung can nghĩa đảm, hận không thể tự mình xông lên giết địch, những người này không biết mình biết ta, mù quáng tự đại, lúc này nếu có người chủ trương phòng thủ, chắc chắn sẽ bị chửi làm người nhu nhược.

Trương Nguyên nói: - Thủ chỉ là thủ Thanh Hà, thủ Thanh Hà chính là phối hợp đại quân ta xuất kích, khai chiến là khẳng định, nhưng tuyệt đối không thể gấp gáp động binh. Từ bại vong của Trương tổng binh, pháo súng quân ta gần như không có lực sát thương, cho nên chỉnh đốn quân bị không thể xem nhẹ, nghiên cứu sâu hơn lực phòng ngự của binh trường giáp của quân bát kỳ, làm sao có thể gây lực sát thương nhất cho kẻ thù. Còn nữa, các lộ quân mã làm thế nào thống nhất chỉ huy cũng là một nan đề, tại hạ cho rằng, thu đông sang năm dụng binh chính là thời cơ tốt, trước đó phải thủ vững.

Dương Hạo gật đầu nói: - Trương Tán thiện nghĩ kế rất ổn, ta sẽ tham khảo đề nghị của Trương Tán thiện, trận chiến này chỉ có thể thắng không được bại. Nếu bại, toàn bộ Liêu Đông không còn thuộc Đại Minh ta, Diệp Hách Bắc quan cũng không thể bảo vệ.

Trương Nguyên thầm nghĩ: "Chỉ cần không đại bại thì sẽ không gây tổn thương gân cốt Đại Minh ta, muốn bằng một trận chiến này mà hoàn toàn loại bỏ sự uy hiếp của kiến Nô, đây là khinh địch tự đại." Nói đến thế thôi, nói thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì, rất nhiều việc Trương Nguyên không thể chu toàn được, Dương Hạo phụng chỉ kinh lược Liêu Đông cũng không thể làm chủ mọi chuyện, dư luận vua dân rất kinh người.

...

Rời chỗ ở của Trương Nguyên, Dương Hạo ngồi xe ngựa ra khỏi ngõ Lý Các Lão. Lúc này đã là giờ Hợi, tuyết rơi thưa hơn, nhưng trời vẫn giá rét, xe ngựa chậm rãi chạy qua phía tây Trường An Phố đọng tuyết trắng xóa, Dương Hạo đột nhiên nói: - Đến phủ Phương Các lão.

Đêm dài rét buốt, Phương Tòng Triết qua tuổi lục tuần lúc này đã lên giường, lão thiếp thị tẩm đang xoa bóp chân cho lão. Nghe thấy gia nhân gõ cửa báo lại nói Dương Thị lang lại đến cầu kiến, Phương Tòng Triết lập tức rời giường. Liêu sự nguy cấp, Dương Hạo đi rồi lại đến tất có chuyện quan trọng, lão không dám chậm trễ.

Gặp lại Phương Tòng Triết, Dương Hạo cáo lỗi vì quấy rầy, sau đó bẩm báo lại toàn bộ cuộc trò chuyện với Trương Nguyên. Dương Hạo hiểu tình cảnh mình, y rời khỏi triều đình đã hai mươi năm, mạng lưới quan hệ đã hiếm. Phương Tòng Triết và y là đồng môn, lại là Nội các Thủ phụ, ra ngoài lãnh binh nếu trong triều không có sự ủng hộ lớn, vậy có công cũng vô ích, mắc chút lỗi cũng sẽ bị luận tội. Cho nên Dương Hạo cố nhiên kinh ngạc và bội phục Trương Nguyên tính toán tài tình, nhưng kế sách ngăn địch của hắn trái với dư luận, có phần khó thực thi. Hơn nữa y cũng phải chú ý sự căng thẳng giữa Trương Nguyên và Phương Tòng Triết, y xem trọng cảm nhận của Phương Tòng Triết hơn, y không thể đánh mất sự tín nhiệm của Phương Tòng Triết, nếu không chuyện gì cũng không thành.

Phương Tòng Triết dùng đầu ngón tay vuốt hàng lông mày dài của mình, nghe Dương Hạo nói xong, một lúc sau lão mới lên tiếng: - Trương Nguyên này tâm cơ sâu như thế, thật sự nằm ngoài ý muốn của ta, Kinh Phủ hiền đệ có biết dụng tâm của Trương Nguyên không?

Dương Hạo không dám dễ dàng đáp lời, sợ hiểu sai ý của Phương Tòng Triết, y nói: - Sách lược của Trương Nguyên có thể nói độc nhất vô nhị, đệ còn đang nghĩ về nó.

Phương Tòng Triết cười lạnh một tiếng: - Hắn đây là muốn mượn cơ hội lật đổ lão phu.

Dương Hạo hít sâu, không rõ Phương Tòng tại sao lại kết luận như thế!

Phương Tòng Triết từ tốn nói: - Kinh Phủ à, đệ nghĩ Trương Nguyên kiến thức bất phàm, bị lời nói của hắn mê hoặc cũng không có gì ngạc nhiên. Con người kẻ này cũng có chút tài nhưng không được chính đạo, chuyên tính toán ngầm. Giống như năm đó Nghiêm Thế Phiên - con trai của Nghiêm Phân Nghi tái sinh, đáng tiếc hắn không có người cha như Nghiêm Phân Nghi, nghĩ gian kế cũng không phải chuyện dễ.

Dương Hạo câm như hến, yên lặng nghe Phương Tòng Triết quyết liệt công kích Trương Nguyên, lão nói:

  • Trương Nguyên dã tâm không nhỏ, đậu Tiến sĩ mới hơn một năm đã muốn độc quyền. Hàn Lâm Viện vốn là nơi bồi dưỡng khát vọng học hỏi, hắn lại không chịu an phận, hoạt động sôi nổi, nhiều lần muốn nhúng tay vào triều chính, đi sứ Triều Tiên lại khiến Triều Tiên long trời lở đất. Cũng không biết hắn vì sao lường trước đệ sẽ phục chức, trước thì gửi thư đường xa khiến đệ ngạc nhiên thán phục hắn có dự kiến trước, nhưng dụng tâm của hắn là muốn cho đệ và lão phu lâm vào khốn cảnh. Tù trưởng Nô dấy binh, Hoàng đế tức giận, nhiều lần hạ ý chỉ yêu cầu phát binh thảo phạt, trong kinh dân chúng cũng muốn báo thù, mà Trương Nguyên lại hiến diệu kế phải cố thủ, đến lúc đó tội danh sợ địch co vòi chỉ có chủ tướng như đệ phải gánh vác. Đệ lại do lão phu tiến cử, nếu đệ bị hoạch tội, lão phu còn mặt mũi nào ở Nội các nữa, tọa sư Ngô Đạo Nam của Trương Nguyên liền có thể danh chính ngôn thuận làm Thủ phụ rồi. Hiền đệ có hiểu được lợi hại trong chuyện này?

PAGE