Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 499: Gió mưa bão bùng vẫn có thể đứng vững.




You have paid 20 points for this content

Chạng vạng ngày hôm đó sau khi rời khỏi nha môn, Trương Nguyên đi bộ về nơi ở cũ của mình. Trên đường về gió lạnh thấu xương, thời tiết trung tuần tháng mười đã rất lạnh rồi. Xem ra trận tuyết đầu tiên của năm nay cũng sắp đến. Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Sau khi tuyết rơi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhất định sẽ dẫn quân lui về Kiến Châu, cướp sạch Phủ Thuận cùng với các thành trại xung quanh, đủ để Hậu Kim Nữ Chân sống qua được mùa đông. Đợt xâm lược đầu tiên này của Hậu Kim có thể tạm gián đoạn một thời gian, nhưng tổng binh Trương Thừa Dận đại bại vào ngày mùng sáu tháng mười,hôm nay là ngày mười bảy tháng mười, thời gian này kém mười một ngày. Trong thời gian này quân Bát Kỳ của Hậu Kim chắc chắn sẽ vẫn tiếp tục tiến công bắt người,cướp của. Chỉ có điều là tin tức vẫn chưa truyền đến kịp thời mà thôi, mùa đông này của Bắc Kinh sẽ rất khó sống đây.”

Đã đến Hồ Đồng ngụ sở của Lý các lão, Trương Nguyên tạm thời vứt bỏ những việc lo lắng cho nước cho dân đi, cất bước vào cửa. Hắn ta chỉ nhìn thấy dưới sảnh hành lang có treo một lồng chim bằng tre. Trong lồng có một con chim Bát ca lông màu đen đang nhảy lên nhảy xuống. Trương Nguyên mừng rỡ, lớn tiếng nói:

  • Tu Vi đến kinh thành rồi sao?

Con chim Bát ca lông đen trong chiếc lồng đẹp đẽ kia lên tiếng:

  • Vi cô tìm Giới Tử, Vi cô tìm Giới Tử.

Trương Nguyên cười ha hả.

Tiết Đồng và Diêu thúc từ trong phòng bên cạnh đi ra, còn có Lâm thị- vợ của Diêu thúc. Ngoài ra còn có bốn người lão bộc và vú già mà Trương Nguyên không quen mặt lắm đều cùng đến chào hắn.

  • Tướng công.

Vương Vi từ trong sân bước nhanh ra, dịu dàng cung kính quỳ xuống hành lễ. Trương Nguyên dìu nàng đứng lên, nhìn kỹ dung nhan. Làn da trắng đôi mắt quyến rũ, không thấy sự gian nan vất vả nào. Vương Vi rất khéo trang điểm, hơn nữa lại không lộ ra những vết hoa chì.

Vương Vi giới thiệu cho Trương Nguyên mấy lão bộc và phụ nữ già đều là người cũ trong quán U Lan ở Kim Lăng. Lần này Vương Vi về Kim Lăng bán luôn quán U Lan đi. Vương Vi vốn định phân phát chút bạc cho những người hầu trong quán lúc theo Mã Tương Lan, nhưng những người này không muốn rời đi, tỏ ý muốn đi theo Vương Vi. Nàng đành phải đưa họ tới Bắc Kinh, trong kinh thành những hiệu buôn phát triển cũng đang thiếu người làm. Những người hầu này mặc dù tuổi tác cũng khá lớn nhưng đều có thể sai khiến được.

Trương Nguyên và Vương Vi đi vào trong sân, đám người Thương Đạm Nhiên, Thương Cảnh Huy đang đọc thư nhà, xem lại quà của quê hương. Những thứ này đều là Vương Vi mang về từ Sơn Âm và Hội Kê. Ngày mùng mười tháng sáu Vương Vi đến Sơn Âm, ngày mười chín tháng sáu là sinh nhật của Trương Nguyên. Đông Trương tổ chức long trọng nghi thức tế tổ, vợ chồng già Trương Thụy Dương một tháng trước nhờ bức thư nhà của Trương Nguyên mà biết được Mục Chân Chân đã sinh được con trai. Càng hỏi tỉ mỉ hơn ở chỗ Vương Vi, hai năm được hai cháu, vợ chồng già vui mừng khôn xiết.

Trương Nguyên nghe Vương Vi nói mà biết được cửa nhà quê hương vẫn như cũ. Lão phụ Trương Thụy Dương đã tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa năm kia mà trước khi Trương Nguyên vào kinh dự thi. Đó là không chấp nhận đi nhờ ruộng nhà người khác, không ra vào công môn kéo tụng. Ngày thường chỉ quản lý Dương Hòa nghĩa thương và Hàn Xã thư phô, ra sức tận lực với lợi ích chung của địa phương, có danh tiếng ở Sơn Âm.

Lần này Vương Vi còn mang về hai thuyền hàng, là vải vóc tơ lụa Thanh Phổ và các loại kính mắt phường Sơn Âm. Còn có lượng sách lớn do thư cụHàn Xã c in ấn. Trong hai năm nay, các hiệu buôn phát triển, phường kính Hàn Xã và thư cục Hàn Xã đều phát triển rất mạnh, phát triển không ngừng. Điều này làm cho Trương Nguyên rất vui mừng.

Đang lúc nói chuyện thì Bạch Mã - người hầu trẻ vào báo lại là Vũ lão gia của nước Triều Tiên lại đến rồi. Trương Nguyên cười, nói:

  • Đến thì đã đến rồi, đừng có thêm chữ “lại” vào. Điều này chẳng phải là tỏ ra chúng ta thấy phiền khi ông ta đến hay sao.

Đám người Thương Đạm Nhiên đều mỉm cười, cả đoàn Triều Tiên Tấu Thỉnh Sứ ở lại Bắc Kinh đã gần ba tháng. Chiếu chỉ Đại Minh sắc phong Lăng Dương Quân Lý Tống là quốc vương của Triều Tiên đến chậm trễ nên đám người Vũ Yên, Kim Trung Thanh lòng nóng như lửa đốt. Quan viên Đại Minh trong kinh không còn ai đáng tin cậy, chỉ có Trương Nguyên có thể phó thác được. Vì vậy bọn họ năm ba hôm lại đến nhà Trương Nguyên để hỏi kế sách.

Nhìn thấy Trương Nguyên, Vũ Yên - sứ thần Triều Tiên vẻ mặt u sầu, nói:

  • Kiến Châu Nữ Chân ngang nhiên đánh chiếm Phủ Thuận, bắt người cướp của các trại vùng biên giới, chỉ e là cũng sẽ chiến tranh với Triều Tiên thôi. Hơn nữa Lăng Dương Quân điện hạ chưa được triều đình sắc phong, mặc dù một lòng trung thành với triều đình nhưng chỉ sợ chánh lệnh khó làm.

Trương Nguyên trấn an, nói:

  • Vũ phán thư xin hãy bớt phiền muộn. Theo ý kiến của tại hạ thì trong vòng tháng này, chiếu thư sắc phong sẽ đến thôi.

Đám người Vũ Yên, Kim Trung Thanh cho rằng Trương Nguyên có được tin tức trong cung nên mừng rỡ, vội hỏi đến cùng.

Trương Nguyên nói:

  • Các vị trở lại quán đợi tin tốt lành đi, trước tiên chớ để lộ tin tức ra bên ngoài để phòng ngừa bất trắc.

Đám người Vũ Yên đồng ý cuống quýt, hớn hở ra mặt. Trương Nguyên đã nói như vậy thì chắc chắn là có tin tức chính xác rồi. Sau khi đàm đạo một lúc lâu thì cáo từ, lúc Trương Nguyên tiễn bọn họ ra cửa thì Vũ Yên quay người lại khẩn thiết nói:

  • Lăng Dương Quân điện hạ hết mực tôn kính Trương đại nhân. Nếu như Hoàng đế hạ ý chỉ sắc phong thì vẫn xin Trương đại nhân chớ ngại khó khăn, hãy đi tệ bang một chuyến nữa.

Vũ Yên cảm thấy Trương Nguyên còn dễ gần, còn có thể nói chuyện được, không tự cao tự đại như những quan viên Đại Minh khác.

Trương Nguyên vội hỏi:

  • Nếu như tại hạ lại đi quý bang, làm cho người ta chê trách thì lại không có lợi cho các vị.

Đi sứ thật sự là khổ sai, hơn nữa bây giờ đại thế đã định Lăng Dương Quân chủ chính Triều Tiên, hắn cũng không cần phải đến Triều Tiên nữa.

Vũ Yên cũng biết đối thủ trong triều của Trương Nguyên cũng không ít, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận. Ngay sau đó, ông ta không nói gì thêm, chắp tay thi lễ rồi quay về dịch quán.

Ban đêm Trương Nguyên nghỉ ngơi trong phòng của Vương Vi. Sau một hồi ân ái, hai người đầu gối tay ấp, lời nói nhỏ nhẹ. Vương Vi nói lại tỉ mỉ quá trình đi Giang Nam lần này, lại nói:

  • Thiếp trên đường đi đã để ý hỏi thăm, muốn tìm ngôi chùa mà năm đó gửi lại linh cữu của tiên phụ, nhưng không có thu hoạch gì cả.

Nói xong nàng lại thở dài:

  • Cái này đã qua hơn mười năm rồi, linh cữu của tiên phụ chắc đã bị tăng ni ở chùa đốt hết rồi, có tìm nữa cũng không thấy.

Trương Nguyên nói:

  • Những người chết ở nơi quê người, gửi quan tài ở chùa là điều thường gặp. Cho dù đã qua mười năm, hai mươi năm thì tăng ni trong chùa cũng không thể vứt bỏ linh cữu đi được. Bởi vì một khi con cháu của người chết tìm lên núi thì phiền phức cũng không nhỏ đâu— Vương Vi không cần đau lòng, năm sau ta về Giang Nam, trên đường sẽ tìm giúp nàng, sẽ để cho cha nàng được an nghỉ.

Vương Vi ngạc nhiên hỏi:

  • Năm sau tướng công về Giang Nam sao?

Trương Nguyên nói:

  • Các bè phái trong triều đình tranh giành không ngừng, ta tạm lánh đi thì tốt hơn. Thầm nghĩ:

“Vạn Lịch triều sắp kết thúc rồi, ta không tiếp tay làm việc xấu, hơn nữa sẽ đợi minh quân mới lên ngôi—tất nhiên, ta vẫn có thể bày mưu tính kế đối với cuộc quyết chiến sắp tới giữa Đại Minh và Hậu Kim nữa, tiếc rằng quyết sách không do ta. Nếu như có thể tránh được trận đấu lớn thì là thành công rồi. Thời cục như vậy chỉ có thể từ từ mà tính thôi.”

Vương Vi nghe Trương Nguyên nói như vậy, trong lòng rất vui mừng, nói:

  • Hoa Đình Trần My Công từng nói:

“Thoát được ra chốn phồn hoa mật ngọt, không bị trói buộc, đến đi tự nhiên mới là đức hạnh cao thượng, lúc gió mưa bão bùng, khó khăn mà đứng vững gót chân, mới là quân tử có lập trường kiên định”

Tướng công làm được như câu nói này của My Công.

Trương Nguyên cười không nói gì mà lại nghe Vương Vi nói tiếp:

-Thật ra đất bắc này thiếp sống không quen, thiếp vẫn thích ở Giang Nam, chỉ là tướng công đến đâu thì Vương Vi cũng phải đi theo đấy.

Trương Nguyên cười hỏi:

-Nếu như ta bị giáng chức đến Quỳnh Châu phủ, Tu Vi có nguyện đi cùng ta không?

Vương Vi nói:

  • Đương nhiên rồi, bất luận là nơi đó có xa cách như thế nào.

Trương Nguyên khẽ vuốt eo thon của nàng, nói:

  • Không cần phải dự tính trước sẽ khổ như vậy đâu. Ta muốn Tu Vi được vui sướng một đời, ngắm trăng ở Tần Hoài, du ngoạn Tây Hồ, đó là ước nguyện của ta.

Vương Vi nghiêng người ôm sát Trương Nguyên, không nói gì nữa. Hai người yên lặng nghe tiếng gió bên ngoài khẽ thổi, không biết tuyết đầu mùa đã buông cánh hay chưa?

Vì chiến sự Liêu Đông nên Hà Tông Ngạn- Lễ Bộ Tự Hữu Thị lang đều cảm thấy lo lắng. Việc sắc phong Lăng Dương Quân Lý Tống làm Quốc vương Triều Tiên không thể kéo dài nữa. Lão nô Kiến Châu lần này khí thế hung hăng, sau khi tổng binh Liêu Đông bại vong thì thái độ của Triều Tiên với Đại Minh rất quan trọng. Bị nô tù áp bức mà không thần phục Đại Minh thì tất nhiên sẽ có quan truy cứu Lễ bộ về trách nhiệm để lâu không quyết sắc phong Lý Tống. Vì vậy, Hà thị lang nhiều lần thăm hỏi Phương Tòng Tiết thương nghị việc sắc phong quốc vương Triều Tiên. Phương Tòng Tiết cũng lo lắng thế cục Liêu Đông không giải quyết được, Triều Tiên nhất định phải lôi kéo, vì thế đã đồng ý sắc phong, và báo lên Hoàng đế Vạn Lịch cho ý kiến phúc đáp.