Dương Hạo hiện tại là chủ soái, chỉ huy cuộc chiến Tát Nhĩ Hử, thời cuộc tuy rằng vì Trương Nguyên hắn mà đã xảy ra một ít biến hóa tinh tế, chỉ cần triều đình Đại Minh quyết định dụng binh ồ ạt đối với Hậu Kim, Dương Hạo am hiểu sự tình của Liêu Đông, nhất định sẽ được đề cử ra trận.
Bởi vì Dương Hạo và Phương Tòng Triết hai mươi năm trước là môn sinh của Thủ Phụ Nội Các Triệu Chí Cao, lại đã từng hai mươi năm trước cầm quân đánh lại Viên Triều, vậy cho nên ứng cử viên chọn làm nguyên soái lần này là tốt nhất. Còn lại bọn người như Hùng Đình Bật, Lý Như Bách kia còn không đủ tư cách. Cho nên Trương Nguyên nhất định phải làm tăng ấn tượng của mình đối với Dương Hạo. Hiện bây giờ Dương Hạo còn đang nhàn rỗi trong điền viên ở quê nhà, đây là cơ hội tốt để Trương Nguyên tiếp cận. Trương Nguyên viết cho Dương Hạo một bức thư dài, trong đó đưa ra dự đoán đối với tình thế Liêu Đông rất nhanh sẽ có nghiệm chứng, tuy chưa rời núi nhưng Dương Hạo đã khắc sâu ấn tượng.
Xá Ba và Mã Khoát Tề cùng Võ Lăng đi tới Thương Khâu sau đó sẽ quay về Tứ Xuyên thạch trụ, Trương Nguyên đã lĩnh cho hai người họ tiểu khám hợp bài, để thuận lợi hoàn hương. Song song còn có một phong thơ gửi cho Tần Lương Ngọc, mong Tần Lương Ngọc quan tâm tới động hướng của Vĩnh Ninh Tuyên Phủ Ti Xa Sùng Minh, nếu triều đình điều động thổ binh ở thạch trụ và Vĩnh Ninh bắc thượng Liêu Đông trợ chiến, khi đó phải đề phòng Sùng Minh nhiều hơn, chuyện này có lẽ không xa, có thể là sang năm.
Trương Nguyên mặc dù gánh vác việc nhà việc nước khá nhiều, nhưng rảnh rỗi thì cũng muốn thảnh thơi hưởng thụ một phen, ai nói loạn thế sẽ không được hưởng lạc ngu tình. Tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngày hai mươi tháng bảy, Trương Nguyên cùng đại huynh Trương Đại Huề và gia quyến du ngoạn ở Thập Sát Hải. Bắc Kinh bốn mùa trong một năm tốt nhất là mùa thu, ôn hoà, trời xanh mây trắng, không khí tươi mát, còn táo hồ lô, có lê trắng thơm giòn, còn có nho và hạt dẻ những trái cây này đều đã chín,nước Thập Sát Hải trong vắt, ngồi ở trên du thuyền có thể nghe nhạc ăn lê, không thua gì giữa tháng bảy Tây hồ.
Mục Kính Nham cùng nữ nhi Mục Chân Chân, còn có cháu ngoại trai Trương Minh Khiêm gặp nhau được mấy ngày, ngay hôm hai mươi bảy lĩnh Bộ Binh Khám Hợp bài,cùng hai người Hồng Kỷ, Hồng Tín quay về Du Lâm phục mệnh Đỗ Tùng. Trương Nguyên đương nhiên cũng chuẩn bị cho Đỗ Tùng một phần lễ vật và viết một phong thư để cho Mục Kính Nham mang đi. Vương Tông Nhạc cáo từ Trương Nguyên trở về quê nhà Sơn Tây Thái Cốc, đầu sang năm Vương Tông Nhạc sẽ trở lại trong kinh, ông ta đã đáp ứng tùy tùng Trương Nguyên. Mấy năm nay Vương Tông Nhạc vào Nam ra Bắc kết bạn với đủ loại người, nhưng trong mắt những quan thân có địa vị có thân phận,Vương Tông Nhạc chỉ là kẻ võ giang hồ, khó tránh khỏi có ý khinh thường. Nhưng đối với Trương Nguyên, Vương Tông Nhạc cảm nhận được sự tôn trọng, Trương Nguyên thật sự coi ông như lão sư để trọng đãi.
Sau khi Trầm Các tiến cử Ôn Thể Nhân làm Đông Cung nhật giảng quan cùng với tấu chương mà Hàn Tuấn buộc tội Trương Nguyên được đưa đến Ti Lễ Giám thì vẫn chậm chạp không thấy ý kiến phúc đáp, mà Trương Nguyên mười ngày nghỉ ngơi đã qua, từ ngày mùng một tháng tám bắt đầu đến Chiêm Sự Phủ tạo đường. Trương Nguyên hiện tại là Chiêm Sự Phủ Hữu Xuân Phường Hữu Tán Thiện, Tán Thiện của Chiêm Sự Phủ mặc dù cùng là quan tòng lục phẩm với Hàn Lâm Viện Tu Soạn, nhưng từ Hàn Lâm Viện đến Chiêm Sự Phủ là sự tích lũy kinh nghiệm lý lịch, là con đường cần phải trải qua để một vị quan trẻ tuổi tăng cấp. Trương Nguyên có chức Tu Soạn ở Hàn Lâm Viện mà không cần đến Hàn Lâm Viện điểm danh, sau này Chiêm Sự Phủ chính là chỗ hắn tọa đường, bao nhiêu người phải ngồi cháy ghế ở Hàn Lâm Viện sáu,bảy năm, thậm chí mười mấy năm, Trương Nguyên chỉ dùng khoảng một năm rưỡi liền nghiễm nhiên đường hoàng ngồi vào vị trí đó, đi sứ Triều Tiên thật là có chỗ tốt.
Chiêm Sự Phủ không có chính ấn quan, do Thiếu Chiêm Sự Tiền Long tích thay thế chưởng ấn, Tiền Long Tích nhìn thấy Trương Nguyên thì chào hỏi ân cần, nói:
Chiêm sự phủ cách điện Văn Hoa không xa, Trương Nguyên đi theo thái giám đông cung Hàn Bản để đến điện Văn Hoa. Cửa điện đã mở, có mấy nội quan ở trên điện, thấy Trương Nguyên đến, liền nhanh chóng đi báo tin. Không bao lâu, hoàng thái tử Chu Thường Lạc đã tới, Hoàng trưởng tôn Chu Do Giáo cũng tới. Nửa năm không gặp, Chu Do Giáo đã cao thêm một ít, khí sắc không trắng xanh giống trước đây, ở phía sau Chu Thường Lạc gật đầu cười nhẹ với Trương Nguyên.
Chu Thường Lạc hỏi Trương Nguyên chuyện đi sứ Triều Tiên, Trương Nguyên lựa chọn vài chuyện rồi nói, Chu Thường Lạc do dự một chút rồi mở miệng:
Trên Điện Văn Hoa bầu không khí thoáng chốc trở nên khẩn trương, câu hỏi của hoàng thái tử Chu Thường Lạc mặc dù ngữ khí không quá nghiêm khắc, nhưng vấn đề cũng rất bén nhọn, trong khi đó tấu chương của Ngự Sử Hàn Tuấn chủ yếu gán tội Trương Nguyên cơ bản cũng là những chuyện này, đả kích Trương Nguyên không vững lập trường lễ nghi đạo đức của nho gia, đây là nền tảng lễ nghĩa để lập quốc, Trương Nguyên phải ngay lập tức trả lời câu hỏi của thái tử cho thỏa đáng, nếu không vị trí giảng quan Đông cung chỉ sợ là khó bảo toàn.
Trương Nguyên đương nhiên đã sớm có chuẩn bị, khom người nói:
Nói tới đây, Trương Nguyên giọng điệu trái lại có chút bi thương, rồi nói tiếp:
Trương Nguyên giải thích xong, trên Văn Hoa điện lặng yên không tiếng động, thái giám Vương An thủ lĩnh Đông cung đứng ở phía sau hoàng Thái Tử âm thầm gật đầu.Trương Nguyên quả nhiên đại tài, lần này giải thích có thể nói là hoàn mỹ. Trương Nguyên đầu tiên nói từ chuyện Quang Hải Quân đắc vị bất chính, lập tức liền đánh trúng tâm sự của hoàng Thái Tử. Phúc vương mặc dù đã tựu phiên Lạc Dương, nhưng uy hiếp vẫn tồn tại như cũ, chuyện Quang Hải Quân đã rơi đài và Chu Thường Lạc cuối cùng thắng lợi trong quốc bản chi tranh, chẳng lẽ không bàn mà hợp ý nhau, chỉ bằng vào điểm này, hoàng thái tử Chu Thường Lạc sẽ ra sức ủng hộ Trương Nguyên, huống chi Trương Nguyên lấy chuyện Ban Siêu biện hộ cho mình rất có lực.
Nghĩ đến đây, Vương An và Chung Bản Hoa liếc nhau, hai người đều khẽ mỉm cười. Trương Nguyên quả nhiên là có tư chất phụ thần, phụ thần trước tiên nhất định phải có năng lực ứng đối, văn chương ngày thường dù có viết sắc màu rực rỡ đến mức nào cũng không bằng trực diện nói một câu trúng Đế tâm.
Quả nhiên, hoàng Thái Tử Chu Thường Lạc vẻ mặt ôn hoà nói:
Trương Nguyên quỳ bẩm:
Chu Thường Lạc nói:
Trương Nguyên lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một cuốn “Hành lộ nan Đinh Tị Triều Tiên kỷ hành” thơm mùi mực in, hai tay trình lên, Vương An tới nhận lấy.
Chu Thường Lạc nói với Vương An:
Lại nói: