Trương Nguyên khom người nói:
Chung thái giám nói:
Chung thái giám dẫn theo con nuôi Tiểu Cao đi vội vàng hồi cung, bên kia Khách Ấn Nguyệt đi vòng ra, cúi chào với Trương Nguyên, cặp mắt đẹp duyên dáng nhìn chăm chú, hạ giọng nói:
Trong lời nói rất có tình ý.
Trương Nguyên lại cười nói:
Nghĩ thầm rằng:
“Vị Diệp hách lão nữ này đúng là bộ dạng lại trẻ mãi không già, nhìn qua còn như gái hai mươi.”
Lại nói:
Khách Ấn Nguyệt an ủi:
Trương Nguyên cười cười, nghĩ thầm rằng Khách Ấn Nguyệt dù sao cũng là phụ nhân có kiến thức, khoan nói đến Chu Do Giáo chỉ là một hoàng trưởng tôn chưa sắc phong, cho dù là Hoàng Thái Tử Chu Quang Lạc, cũng không có quyền quyết định nhân tuyển Đông cung nhật Giảng quan, mà ngay cả Vạn Lịch Hoàng đế cũng không thể. Rất nhiều người cho rằng Hoàng đế có thể thay trời hành đạo, độc đoán nói một không hai, cái gì nói quân bắt thần chết, thần không thể không chết. Kỳ thật ở Vãn Minh, hoàng quyền chịu đựng rất nhiều hạn chế, các đại thần có thể lợi dụng tổ chế và luật pháp để can gián. Quốc bản chi tranh của Vạn Lịch triều chính là chứng cứ rõ ràng, Vạn Lịch Hoàng đế xem như rất có năng lực rồi, kiên định giữ vững được hai mươi năm, nhưng không biết làm sao, các đại thần người sau tiếp bước lấy đình trượng [IMG]http://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/79.gif[/IMG] để phát triển, Vạn Lịch Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế lý tính, không đến mức phát điên chém giết bốn phía, cuối cùng nhượng bộ, quốc bản chi tranh chấm dứt bởi thắng lợi của ngoại thần, cho nên nói Hoàng đế cũng không phải muốn làm gì là có thể làm đó.
[IMG]http://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/79.gif[/IMG] Đình trượng: Tức là hành trượng đánh người trên triều đình, là một loại hình phạt thi hành đối với quan lại trong triều.
Khách Ấn Nguyệt nhẹ nhàng đùa nghịch viền váy, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Trương Nguyên hỏi:
Hôm trước Cao Khởi Tiềm tới gặp Trương Nguyên, Trương Nguyên nói Cao Khởi Tiềm chuyển lời tới Khách Ấn Nguyệt, nói Khách Quang Tiên phải mấy ngày nữa mới hồi kinh, Khách Ấn Nguyệt thân phận thực sự rất đặc biệt, cho nên Trương Nguyên giữ kín bí mật này cho Khách Ấn Nguyệt.
Lập tức Trương Nguyên kể lại đại khái tình hình trải qua lúc Khách Quang Tiên theo mình đi sứ, Khách Ấn Nguyệt nghe nói Khách Quang Tiên ở ngoài sơn quan bắn chết một gã kỵ binh Kiến Châu nên cực kỳ cao hứng, mặt mày hớn hở nói:
Lại nói:
Mắt đẹp trong trẻo nhìn quanh, lông mi nghiêng nghiêng chớp động, nhìn qua thập phần hưng phấn. Khách Ấn Nguyệt nghĩ đến chỉ cần Đại Minh tấn công Kiến Châu, Nô Nhĩ Cáp Xích kia chắc chắn thất bại, tối thiểu không thể tái công đánh cướp Diệp Hách bộ, khi đó Diệp Hách liền có thời cơ xâm lược Kiến Châu, độc chiếm Hải Tây rồi.
Trương Nguyên nói:
Khách Ấn Nguyệt giật mình kinh hãi, bà ta ở trong thâm cung làm sao hiểu biết được tình hình thực tế quân chính Đại Minh, chỉ cho rằng Đại Minh là Thiên triều đại quốc,quốc lực cường thịnh, nếu chịu xuất binh đối phó Kiến Châu, kẻ thù giết cha Đông Nô Nhi sớm muộn gì cũng bó tay chịu trói, Diệp Hách Bộ liền có thể mượn cơ hội thâu tóm Kiến Châu, quật khởi cho Hải Tây. Bây giờ nghe Trương Nguyên nói quân Minh Liêu Đông khó có thể thắng bát kỳ quân của Kiến Châu, tất nhiên là khiến bà ta kinh hãi. Nếu như Minh quân chiến bại, Đông Nô Nhi không còn gì cố kỵ nữa, liền có thể tiêu diệt Diệp Hách, nghĩ vậy không khỏi vội la lên:
Trương Nguyên nói:
Khách Ấn Nguyệt lúc trước còn nhìn Trương Nguyên rất có mị thái, nhưng lúc này hai hàng lông mày nhỏ dài đen nhánh chau thành một hàng, giữa đôi lông mày nhíu chặt,lại hỏi:
Trương Nguyên nói:
Nói tới đây thì dừng lại, thầm nghĩ rằng mình cùng một bà vú của hoàng trưởng tôn thoải mái nói chuyện quốc gia đại sự thật sự là buồn cười, mặc dù bà vú này thân phận đặc thù, nhưng tốt nhất không nên nói nhiều, lúc này đứng lên nói:
Nói xong đi thẳng đến hành lang, cho người đưa quà đến cho Khách Ấn Nguyệt, gồm có nhân sâm, ngọc Phỉ Thúy, còn có lụa trắng Triều Tiên, gương đồng phủ sơn v.v.
Khách Ấn Nguyệt sờ sờ tấm lụa tuyết trắng Triều Tiên, thấp giọng nói:
Nữ Chân Diệp Hách chú trọng màu trắng, con gái Nữ Chân thích mặc váy dài có tà trước màu trắng.
Trương Nguyên công việc bề bộn, nói với Khách Ấn Nguyệt:
Nói xong chắp tay cáo từ, bước xuống bậc thềm, đi ra khỏi sảnh.
Khách Ấn Nguyệt cùng đi xuống, chợt hỏi:
Lúc Trương Nguyên đi sứ Triều Tiên là khách Ấn Nguyệt chỉ thị Khách Quang Tiên tới báo cho Trương Nguyên biết một ít chuyện cơ mật của Nô Nhĩ Cáp Xích ở Kiến Châu, cũng đưa tới một vòng tay hảo hạng bằng ngọc trai.
Trương Nguyên xoay người lại nói:
Khách Ấn Nguyệt cười nói:
Trương Nguyên lên xe ngựa trở lại ngụ sở ngõ Lý Các Lão, Triều Tiên tấu thỉnh sứ Vũ Yên đã đợi ở cửa sảnh. Vũ Yên hôm nay ở Lễ Bộ bị lạnh nhạt, thấp thỏm trong lòng,đặc biệt đến gặp Trương Nguyên vấn kế, Trương Nguyên rõ ràng nói cho y biết, Đại Minh chắc chắn sẽ sắc phong Lăng Dương Quân làm quốc vương Triều Tiên, đây cũng là quyền lợi hiện tại ở Đại Minh.
Khi chạng vạng, Cao Khởi Tiềm đến truyền lời, nói Chung công công đã gặp qua Ngô Các lão, Ngô Các lão phái Trung Thư Xá Nhân Tả Quang Đấu đi Lễ Bộ hỏi việc Trương Nguyên đi sứ trở về phục mệnh. Nếu Lễ Bộ còn dám kéo dài nữa, thì để cho Trương Nguyên và sứ thần Triều Tiên đem tấu chương giao lên Thông Chính Ti thượng trình lên nội các, lên trên không chỉ có một đường.
Cái Trương Nguyên muốn chính là có thể có quyền lợi nói chuyện biểu đạt.
Trong kinh những lời đồn đại về việc Trương Nguyên đi sứ Triều Tiên kia là do mưu kế của đám người Diêu Tông Văn, Hàn Tuấn bày ra, bọn chúng cho người làm ở quán rượu, quán trà tung tin ra ngoài, hiện tại Chân Tử Đan và Cẩm Y Vệ dốc sức làm sáng tỏ chuyện này, sau đó chỉnh đốn lại tin đồn. Đối với sĩ thứ kinh thành mà nói, trước đây nghe được dù sao cũng chỉ có tin vỉa hè, bây giờ là chính mồm Cẩm Y Vệ đi sứ về nói, hiển nhiên càng có thể tin. Hơn nữa việc tạo dư luận đối với Cẩm Y Vệ càng là người trong nghề, sự coi trọng của đám người Diêu Tông Văn đối với chuyện dư luận phố phường đương nhiên không bằng Trương Nguyên.
Ngày hai mươi chín tháng bảy sau giờ ngọ, "Hành lộ nan Đinh Tị Triều Tiên kỷ hành" kí tên Trương Nguyên do Hàn Xã thư cục khắc ấn đã tiêu thụ rất mạnh tại các quầy sách. Hàn Lâm Viện Thị Độc Học Sĩ Quách Xướng là người viết lời tựa cho cuốn sách này. Lời đồn đại trong kinh trước đây chẳng khác gì làm tờ rơi quảng cáo, vậy nên bây giờ rất nhiều quan ở kinh thành đều lệnh người hầu đi mua cuốn sách này. Những người mà Trương Nguyên tự mình đưa sách tới cửa có hơn mười người gồm Ngô Đạo Nam, Trương Vấn Đạt, Tiền Long Tích, Thành Cơ Mệnh, Từ Quang Khải, Tả Quang Đấu, Kỳ Thi Giáo, Vương Đại Trí, Kỳ Thừa Tùng, Dương Liên.
Trương Nguyên không sợ người khác chế nhạo hắn luồn cúi nịnh bợ, nhờ vả người khác, trong lúc thời thế đảo điên, nhất định phải bắt tay với người có quyền thế, có thể kết giao liền kết giao, tuyệt không thanh cao cự tuyệt người. Ba ngày trước, hắn mệnh Vũ Lăng, Xá Ba, Mã Khoát Tề, cùng hắn dẫn theo sứ thần Triều Tiên Vũ Yên mang theo lễ vật đi tới Thương Khâu Hà Nam bái kiến Dương Hạo. Chiếu theo tình thế hiện nay, Nô Nhĩ Cáp Xích vô cùng có khả năng xâm lược Liêu Đông trước tiên, Liêu Đông biên quan phòng bị lỏng lẻo, nghĩ muốn cứu lại Phủ Thuận, Thanh Hà là điều không thể nào, điều có thể làm là tránh cho Tát Nhĩ Hử lâm trận toàn bộ thảm bại.