Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 492: Đêm thu (2)




Tôn Thừa Tông rất tán thưởng cách làm in sách dẫn hướng dư luận, song lại hỏi: - Trong phủ có ai sao chép?

Trương Nguyên đáp: - Chỉ có ta và thê tử.

Tôn Thừa Tông lật xem nhật ký, nói: - Cuốn nhật ký này của ngươi có hơn bốn vạn chữ, sao chép rất khó, chi bằng phân thành hai nửa, một nửa ta mang về nhà chép. Ta có hai người nhà thường dân có thể giúp, sáng sớm mai hoàn lại nguyên bản.

Trương Nguyên vui mừng nói: - Vậy thì đa tạ.

Rồi nhật ký được chia làm hai, Tôn Thừa Tông muốn đem nửa phần đầu về nhà sao chép.

Trương Nguyên sắp xếp chỗ ở cho bốn người Vương Tông Nhạc, Mục Kính Nham, Hồng Kỷ, Hồng Tín. Khi trở về nội viện thì đã cuối giờ Tuất (7-9h tối), Hồng Tiệm và Minh Khiêm đã ngủ trong chiếu riêng, còn Thương Đạm Nhiên và Mục Chân Chân đều đang đợi Trương Nguyên.

Trương Nguyên đến hậu viện tắm rửa, Mục Chân Chân liền theo sau hầu hạ. Trương Nguyên cười nói: - Không cần hầu hạ, đi sứ hơn trăm ngày, ta cũng quen tự chiếu cố rồi. Thấy Mục Chân Chân không được vui lắm, hắn lại nói: - Đừng nghĩ nhiều, quả thực đã quen rồi, Mục thúc ở bên ngoài chẳng phải cũng vậy sao, giờ nàng chỉ cần chiếu cố Khiêm nhi tốt là được.

Mục Chân Chân đều là tự chăm sóc con, chưa từng giao cho nhũ nương. Thương Đạm Nhiên bảo nha đầu Ngọc Mai giúp đỡ Mục Chân Chân cùng chăm sóc Minh Khiêm, có điều Ngọc Mai rất ít khi động đến.

Mục Chân Chân nói: - Cha khổ quen rồi, còn thiếu gia đã quen nuông chiều từ nhỏ.

Trương Nguyên cười nói: - Ta cũng có thể chịu khổ mà. Được rồi, nàng muốn giúp ta lau người thì cứ làm.

Mục Chân Chân nghe Trương Nguyên nói thế lại thấy ngượng ngùng, trong lúc nói chuyện thì hắn đã tắm rửa xong. Trở về tứ hợp viện, trời vẫn nóng nực, bầu trời ở sân giếng trời tụ đầy mây, không trăng không sao, cũng không có lấy một ngọn gió. Mục Chân Chân thấy Trương Nguyên phe phẩy quạt không thôi, bèn nói:

  • Hôm nay nóng quá, có lẽ tối nay sẽ có mưa lớn.

Trương Nguyên đứng bên giếng trời hít thở không khí. Giếng trời dài ba trượng sáu, rộng hai trượng tám, trước thềm nhà tọa bắc hướng nam có trồng một ít thảo mộc hoa cỏ, dưới thềm Đông - Tây Sương phòng có hai chậu sen lớn. Trương Nguyên thấy quen mắt, hỏi: - Hai chậu này là đưa đến từ cổng chào Đông Tứ chỗ nội huynh (anh vợ) phải không?

Mục Chân Chân chưa kịp trả lời, gian thứ nhất bên trái sát nhà chính có tiếng nói của Thương Cảnh Huy: - Tiểu cô phụ, chậu được chuyển đến từ bên kia.

Gian đầu tiên bên trái chính là thư phòng của Trương Nguyên, hắn vào trong thì thấy Thương Đạm Nhiên và Thương Cảnh Huy ngồi bên bàn sao chép quyển nhật ký "Đinh Tị Triều Tiên kỷ hành", kế bên là hai tỳ nữ đang quạt mát cho họ.

Trương Nguyên cười nói: - A, Đạm Nhiên mướn được một tiểu thư thủ à?

Thương Cảnh Huy cười khúc khích, nói: - Chữ con viết không được đẹp, tiểu cô phụ đừng cười con.

Trương Nguyên đứng sau lưng Thương Cảnh Huy xem cô bé sao chép. Cô bé ngồi thẳng lưng, tóc mái gọn gàng không rối một sợi, bút lông trong tay viết ra từng chữ tiểu Khải ngay ngắn, không khỏi khen ngợi: - Tiểu Huy viết chữ rất có tiến bộ.

Thương Cảnh Huy nhúc nhích người, ngoái lại nhìn Trương Nguyên, ánh mắt sáng rực, miệng khẽ bĩu nói: - Tiểu cô phụ đừng đứng sau lưng con, con sẽ chép sai đó.

Trương Nguyên cười lui lại vài bước, hỏi Thương Đạm Nhiên: - Trước đó tiểu Huy bị bệnh gì?

Thương Đạm Nhiên nói: - Phổi nhiệt, ho khan, qua hai ngày đỡ được một chút.

Trương Nguyên khẽ nhíu mày, nói: - Hôm này để ta tìm danh y chẩn trị cho tiểu Huy.

Cô bé vẫn không ngừng viết, cũng không ngẩng đầu:

  • Con đã khỏi bệnh rồi.

Thương Đạm Nhiên nói: - Tiểu Huy chép xong trang này thì đi nghỉ ngơi.

Trương Nguyên nói: - Ừm, đừng làm quá mệt, trời thu khô nóng, sẽ dễ bị ho khan lại.

Thương Cảnh Huy dạ một tiếng, chép xong một trang rồi trở về phòng ngủ. Vợ chồng Thương Chu Phúc khi rời kinh có để lại một bộc phụ Thiệu Hưng và một tỳ nữ chăm sóc tiểu Cảnh Huy.

Trương Nguyên ngồi ở chỗ khi nãy Thương Cảnh Huy đã ngồi tiếp tục sao chép, Mục Chân Chân chỉ biết viết chữ to, không giúp gì được. Trương Nguyên nói với Thương Đạm Nhiên: - Chép một canh giờ rồi nghỉ, chúng ta chép nhiều nhất đấy.

Thương Đạm Nhiên cười: - Ta đâu viết nhanh bằng chàng, chàng căn bản không cần nhìn bản gốc, chàng chỉ viết chính tả mà thôi. Rồi nàng tiếp lời: - Tu Vi vẫn chưa về, bằng không chàng có thể nghỉ rồi.

Trương Nguyên hỏi: - Tu Vi đi Nam Kinh sao vẫn chưa về?

Thương Đạm Nhiên nhìn Trương Nguyên, cười hỏi: - Nhớ muội ấy?

Không để Trương Nguyên trả lời, liền nói: - Tu Vi thay chúng ta về Sơn Âm thăm cha mẹ, mười chín tháng sáu không phải sinh nhật hai mươi tuổi của chàng sao? Cha mẹ muốn ở nhà tế tổ chúc mừng, cuối tháng trước Tu Vi có gửi thư nói việc này.

Trương Nguyên lấy cán bút gõ đầu mình: - Ta quên mất sinh nhật hai mươi tuổi của mình. Xem trong nhật ký, ngày mười chín tháng sáu ta ở đâu?

Thương Đạm Nhiên nói: - Khi nãy tiểu Huy xem rồi, hôm đó chàng vẫn ở Quảng Ninh thành.

Đột nhiên ngoài phòng có tia chớp lóe lên, cả phòng sáng rõ, tiếp đó tiếng sấm vang rền, gió đêm xào xạc, cơn mưa lớn trong đêm thu oi bức sắp kéo tới rồi.

Trong màn sấm chớp, Thương Đạm Nhiên đột nhiên đứng dậy nói: - Ta đi xem con.

Trương Nguyên gác bút, theo thê tử rời thư phòng. Trong nhà chính bốn gian tọa nam hướng bắc này, thư phòng nằm ở góc trái, sau đó là phòng ăn, rồi tới phòng của Chu mụ và Hồng Tiệm, kế đến là phòng ngủ của Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên. Khi Trương Nguyên vào phòng Hồng Tiệm, Chu mụ đang đóng cửa sổ. Thương Đạm Nhiên vén màn nhìn Hồng Tiệm, Trương Nguyên cũng đến gần xem con. Bấc đèn khơi lên ngắn, áng sáng leo lắt, tiểu Hồng Tiệm ngủ rất say, Thương Đạm Nhiên khẽ cười nói: - Hồng Tiệm ngủ ngon lành. Rồi nàng hỏi Chu mụ: - Nó tiểu lúc nào thế?

Chu mụ nói: - Nửa canh giờ trước.

Thương Đạm Nhiên sờ trán đứa bé, có chút mồ hôi, trời chưa đổ mưa, trong phòng rất hầm. Nàng nói với Trương Nguyên: - Chàng đi xem Khiêm nhi, ta quạt cho Hồng Tiệm, đợi trời mưa rồi quay lại thư phòng chép tiếp.

Mục Chân Chân ở Tây Sương phòng, đang nhỏ giọng nói chuyện với tỳ nữ Ngọc Mai bên nôi của tiểu Minh Khiêm, một ngọn đèn sứ trắng đặt ở xa xa. Thấy Trương Nguyên vào, Mục Chân Chân và Ngọc Mai vội đứng dậy thi lễ, lúc này mưa chợt đổ rào rào, tiếng mưa lộp độp vang vọng cả phòng.

Trương Nguyên hỏi:

  • Minh Khiêm có sợ sét đánh không? Hắn đền gần nôi nhìn, đứa bé đang mở to mắt nhìn trái nhìn phải, hắn bật cười: - Khiêm nhi tỉnh rồi à.

Mục Chân Chân đặt đèn sứ gần lại để Trương Nguyên nhìn con, nói: - Trước khi sét đánh đã tỉnh rồi, nghe tiếng sét cũng không sợ.

Trương Nguyên nhìn tiểu Minh Khiêm đang yên lặng, hỏi: - Cũng không quấy khóc ư?

Mục Chân Chân nói: - Minh Khiêm rất ít khi quấy khóc, tỉnh ngủ rồi cũng tự hoa tay múa chân cười ha ha, không hề quấy, rất là ngoan.

Trương Nguyên ngồi xuống ghế đẩu cạnh nôi, đưa tay nựng má đứa bé, cười nói: - Nhi tử ngốc, phải khóc chứ, không quấy khóc thì không ai ôm con đùa, nằm lâu trong nôi sẽ buồn bực, ngoan ngoãn quá sẽ bị thiệt thòi. Nói rồi hắn bế tiểu Minh Khiêm từ trong nôi ra.

Ngọc Mai nghe thấy cũng cười khúc khích.

Mục Chân Chân cười nói: - Minh Khiêm giống ta khi nhỏ, phụ thân nói ta lúc nhỏ rất ngoan, cha mẹ bận rộn đi vào đi ra, ta chỉ nằm trong nôi giương mắt nhìn, không hề quấy khóc. Về sau nghe cha nói nếu ta khóc thì cha cũng dành thời gian bế một lúc, nhưng nếu không khóc thì không bế nữa, cha cũng bận mà. Minh Khiêm không khóc cũng có người ôm nó chơi, ta không bì được với nó rồi. Đoạn tay khẽ vuốt tóc con, nàng tiếp lời:

  • Tóc của Minh Khiêm không giống ta, điều này rất tốt.

Tóc của Mục Chân Chân hơi nâu và xoăn, tóc của Minh Khiêm tuy hơi nâu nhưng lại thẳng. Tóc của trẻ con vốn hơi nâu, tiểu Hồng Tiệm cũng nâu, trẻ con mới sinh tóc thường loe hoe. Mục Chân Chân sở dĩ không muốn con đừng quá giống nàng là vì tóc nâu và da trắng là dấu hiệu của đọa dân, nàng không muốn con có dấu hiệu này.

Trương Nguyên nào biết suy nghĩ của Mục Chân Chân, hắn nói: - Giống nàng cũng rất tốt, ta thích mà.

Mục Chân Chân ngượng ngùng, bèn cúi thấp đầu.

Ngọc Mai mượn cớ rời phòng để Trương Nguyên và Mục Chân Chân nói chuyện riêng. Trương Nguyên đùa với con, đưa ngón trỏ cho Minh Khiêm nắm, sau đó thu tay về để thử sức kéo của con, đứa bé bốn tháng tuổi này sức cũng không yếu, hắn khen: - Con trai giỏi, có sức lực. Rồi hỏi: - Chân Chân, có đủ sữa không?

Mục Chân Chân cúi đầu đáp: - Đủ để bú, còn không hết nữa.

Trương Nguyên cười khì, nhìn Minh Khiêm trong lòng nói: - Con ta đói bụng chưa? Rồi ngẩng đầu: - Khiêm nhi đói rồi, cho bú thôi.

Hắn nhìn bộ ngực căng đầy của Mục Chân Chân, dưới lớp áo mỏng manh có hai mảng ướt, là dấu sữa sao?

Mục Chân Chân vừa thẹn vừa cười, nói: - Khi nãy cho bú rồi, không đói đâu.

Cười đùa vài câu, Trương Nguyên đứng dậy: - Mẹ con nàng ngủ sớm đi, ta còn phải về thư phòng chép một lúc. Hắm thơm lên cặp má phúng phính của tiểu Minh Khiêm rồi giao con cho Mục Chân Chân.

Trận mưa lớn kéo dài gần nửa canh giờ, không khí oi bức cũng được quét sạch. Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên đã chép được gần trăm ngàn chữ, chuông đồng hồ điểm mười một tiếng, hai người liền dọn bút mực chuẩn bị nghỉ ngơi, phần còn lại để sáng mai chép tiếp. Sau cơn mưa không khí trong lành, mây cũng tản đi, bầu trời ở sân tứ hợp viện lộ ra nửa vầng trăng khuyết, cực kì sáng ngời. Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên không còn buồn ngủ nữa, hai phu phụ nắm tay tản bộ trong sân. Sàn đá xanh đã đọng một lớp nước mỏng phản chiếu ánh trăng trong vắt, không khí so với lúc chập tối như một trời một vực, ở Giang Nam khó mà cảm nhận được điều này.