Nguồn: MT
Mặt sau đại điện của miếu Đông Nhạc đế quân là hành cung của đế phi, ngoài tượng của đế phi còn có hơn mười bức tượng các thị nữ khác, có chỗ là nhũ mẫu đang ôm đứa trẻ cười, hoặc là Phụng Di Trất, hoặc bày các đồ khác, có chỗ bày la liệt những bộ xiêm áo xưa, tất cả đều sống động hơn so với không khí âm u, u ám của hơn bảy mươi hai ty địa ngục, không khí ở hành cung của vị đế phi này làm cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đạo sĩ trong miếu treo rất nhiều tiền vàng lên tượng của đế phi, mọi người đều nói dùng tiền đồng ném trúng những đồng tiền vàng đó thì có thể sinh được quý tử, có mấy phụ nữ dâng hương cũng đang ném tiền vào trước tượng thần, muốn ném trúng cũng rất khó, tiền đồng ném đi thì không thể nhặt lên ném lại lần nữa, tiền trong tay mấy người phụ nữ còn chưa ném đi, mấy vị đạo sĩ với nhiệm vụ đổi tiền đã nhặt rồi, đúng là rất biết cách làm giàu.
Khách Ấn Nguyệt đội mũ che mặt dắt theo Hoàng trưởng tôn đang định đi qua hành lang bên cạnh hành cung, Cho Do Hiệu ngoái đầu hứng thú nhìn mấy phụ nữ đang ném tiền, vội dừng bước nói:
Khách Ấn Nguyệt đáp lại:
Chu Do Hiệu nói:
Khách Ấn Nguyệt nói:
Chu Do Hiệu qua tết là đã tròn mười ba tuổi, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ hiếu động, làm nũng không chịu đi.
Sau giờ ngọ, những phụ nữ ném tiền thưa thớt dần, mấy vị đạo sĩ kia thấy tiểu hài tử kia cũng muốn ném tiền, nên cũng đến mời chào, vồ vập chạy đến ăn nói lung tung:
Chu Do Hiệu lấy làm lạ, đang định hỏi, thì Khách Ấn Nguyệt kéo tay ra hiệu cho Chu Do Hiệu không được lên tiếng, nàng nói với tên đạo sĩ kia:
Nói xong dắt tay Chu Do Hiệu kéo đi.
Chung Bản Hoa, Ngụy Tiến Trung và mấy vị thái giámđi theo ở phía sau cười ha hả, mọi người đều nghĩ: “Thiếu gia nhà ta sau này muốn làm hoàng đế, chứ cái chức trạng nguyên này quả thật là không thèm”.
Chu Do Hiệu hỏi nhỏ Khách Ấn Nguyệt:
Khách Ấn Nguyệt cười nói:
Chu Do Hiệu co rúm người lại, gấp gáp nói:
Bên cạnh nhĩ phóng chính là nhà vệ sinh, nhưng Hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu lại rất thích đi tiểu ở đám cỏ sau vườn, bởi vì ở đó cho nó một cảm giác rất thú vị.
Trương Nguyên thấy Khách Ấn Nguyệt dắt Chu Do Hiệu tới sau điện, vội đi theo, hắn cũng vừa đi ra từ cánh cửa nhỏ ở dãy nhà bên trái. Vũ Lăng ở đằng sau đột nhiên kéo ống tay áo của hắn, nói nhỏ:
Trương Nguyên nhìn về phía tiểu môn ở nhà bên phải. Ở đó có một người đàn ông mặc một bộ quần áo nhiều màu, trong tay cầm một bó hương đứng ở dưới chân tượng thú Thạch Cảm Đương. Người đàn ông kia mặt đỏ bừng, thân thể cường tráng, đang chăm chú nhìn Khách Ấn Nguyệt và Chu Do Hiệu đứng trước tượng đế phi nói chuyện.
Trương Nguyên trong lòng có chút lo lắng, lúc trước ở trước cửa miếu, Vũ Lăng nói cũng nhìn thấy một người đàn ông mặt đỏ nhìn đông nhìn tây như đang tìm người, hắn còn không chú ý, bây giờ nhìn thấy người đàn ông kia theo dõi Khách Ấn Nguyệt và Chu Do Hiệu, cứ cho là dáng người đầy đặn quyến rũ của Khách Ấn Nguyệt, cho dù có che mặt cũng khiến người khác phải chú ý. Nhưng người đàn ông mặt đỏ kia lại xuất hiện trong đây, lần này hắn sẽ không cho rằng chỉ là sự trùng hợp để mà phớt lờ nữa. Hoàng trưởng tôn nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây thì đó sẽ là một tai họa động trời, nhất định phải thận trọng!
Trương Nguyên lui về phía hành lang bên trái, sờ tấm thẻ bài hàn lâm của mình, dặn dò Vũ Lăng nhanh đi gọi quan sai đến bắt tên mặt đỏ kia lại, cách đây không xa, bên cạnh bến tàu ở Triều Dương môn có một khu tuần bộ, bây giờ thà rằng bắt nhầm còn hơn bỏ sót.
Vũ Lăng vội vàng chạy đi.
Uông Đại Chùy thì thào nói:
Trương Nguyên nói:
Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nếu tên mặt đỏ này là Hoàng Thái Cực, thì chắc chắn bên cạnh y còn có những thuộc hạ võ nghệ cao cường, người Nữ Chân rất giỏi võ, Hoàng Thái Cực cũng là một cung thủ cừ khôi, trên người nhất định có mang theo dao, Uông Đại Chùy hữu dũng vô mưu e rằng không những không bắt được bọn chúng, mà Hoàng trưởng tôn đang có ở đây, ngộ nhỡ làm bị thương Hoàng trưởng tôn, thì khó lòng giải quyết được.
Vụ án giết người vu oan ở Úy Thái tửu lầu tháng chạp năm ngoái, Trương Nguyên nhìn thấy ở lầu hai có người đang đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống, nhưng lúc đó trời lờ mờ tối, hắn nhìn không rõ khuôn mặt của người kia đỏ hay đen, cũng không nhìn rõ diện mạo của hắn ta, không biết người đó có phải là tên mặt đỏ mặc quần áo hàng ngày của thứ dân đang đứng ở dưới tượng thú Thạch Cảm Đương kia không, nhưng tiểu nhị ở Úy Thái tửu lầu chẳng phải nói người thư sinh đó mặt đỏ, hay hắn ta lại cải trang rồi?
Điều khiến Trương Nguyên cảm thấy hoang mang chính là gian tế của người Nữ Chân ly gián Đại Minh và Triều Tiên kia đã bị bại lộ, vì sao có thể lưu lại kinh thành mà chưa đi, lẽ nào đã xây dựng căn cứ địa ở đây?
Bước thong thả ra cửa Vũ Môn, Trương Nguyên đứng bên cạnh hồ nước nhỏ trước hành cung của đế phi rửa mặt, nhìn người đàn ông đang cầm bó hương bái lạy trước tượng đế phi, sau đó cắm hương vào lư hương, rồi đứng dậy theo sau đám người Chung Bản Hoa, Hàn Bản Dụng về phía sau vườn.
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, Trương Nguyên tự nhiên linh cảm được tên mặt đỏ kia rất có thể đang nhằm tới Khách Ấn Nguyệt, lần đó có nghe một vú già người Mặc Sơn từng nói tỷ đệ nhà họ Khách từ Khẩu Bắc chạy nạn tới, hắn nghĩ Khách Thị có thể là người Mông Cổ thậm chí là người Nữ Chân, nhưng nếu Khách Ấn Nguyệt là người Mông Cổ hoặc là gián điệp của Nữ Chân thì lại có điểm rất đáng ngờ, Khách Ấn Nguyệt mười hai năm trước đã đến Hầu Gia Bảo huyện Định Hưng. Lúc đó bất luận là Lâm Đan Hãn của Mông Cổ hay Nỗ Nhĩ Cáp Xích của Kiến Châu thì đều không thể có dã tâm và cũng không thể nhìn thấy trước cục diện như thế, hơn nữa trong lịch sử Khách Ấn Nguyệt cũng không có ý giúp đỡ Mông Cổ hay Hậu Kim. Tuy nhiên, năm Thiên Khải, Khách Ấn Nguyệt và Ngụy Trung Hiền cấu kết với nhau gây nên đại họa thảm thiết, cơ chế chính trị hoạn quan đã khiến cho Đại Minh bị tổn hại nặng nề. Trong “Phong Thần Diễn Nghĩa” Nữ Oa đã để cho Đát Kỉ mê hoặc Trụ Vương, kết cục hầu như đều bị mất nước, nhưng Khách Ấn Nguyệt từ một nông phụ trở thành Phụng Thánh Phu Nhân, trong chuyện này chứa đầy những yếu tố ngẫu nhiên, không thể đoán trước được kế hoạch, mà phải từng bước từng bước thực hiện
Người đàn ông mặt đỏ này đến chính là tìm Khách Ấn Nguyệt, Khách Ấn Nguyệt là người Nữ Chân à? Khách Ấn Nguyệt nếu thật sự là gian tế của người Nữ Chân thì làm sao có thể chọn một nơi như thế này để gặp người đàn ông mặt đỏ kia? Hơn nữa cử chỉ của Khách Ấn Nguyệt cũng không giống như đang muốn gặp ai đó.
Những câu hỏi nghi vấn đặt ra khiến cho Trương Nguyên vô cùng hoang mang lo lắng, lúc này tự trách mình sao không phải là võ lâm cao thủ, xông lên phía trước bắt người đàn ông mặt đỏ kia thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản rồi, hoặc là có một khẩu súng trường ở trong tay lúc này cũng tốt. Chỉ một phát là tên mặt đỏ kia xong, nhưng bây giờ hắn vừa phải bảo vệ mình vừa phải đảm bảo sự an toàn cho Hoàng trưởng tôn, hắn không biết tên mặt đỏ kia muốn làm gì? Không biết người này có biết rõ thân phận của Chu Do Hiệu không?
Người mặt đỏ kia đã đi theo bọn Chung Bản Hoa ra sau vườn. Trương Nguyên quan sát tình hình xung quanh, người dâng hương túm năm tụm ba, vợ chồng có, chủ tớ có, ai cũng có đôi có cặp không ai đi một mình cả, cũng chưa thấy đồng đảng của tên mặt đỏ kia xuất hiện.
Trương Nguyên đuổi theo tên mặt đỏ kia, lớn tiếng nói:
Người đàn ông kia quay mặt lại, đôi lông mày nheo lại hình chữ bát, mặt tí hí, khuôn mặt hẹp dài, sắc mặt đỏ bừng lên. Tròng mắt ngầu đỏ, cau mặt nói: