Nguồn: MT
Trương Nguyên nhìn bộ dạng người đàn ông đó, đoán chắc người này là người Nữ Chân, còn có phải là Hoàng Thái Cực không thì hắn không dám khẳng định. Người Nữ Chân là hậu duệ của người Mạt Hạt, người Mạt Hạt đa chủng có huyết thống của người da trắng. Đến thời đại đồ đồng, người Nữ Chân tóc vàng mắt xanh có rất nhiều, có một bài thơ của Lục Du từng viết “Tóc vàng Nữ Chân sỉ hồn phách. Diện phược quân môn tranh thỉnh tử”. Rồi tới đời Minh, người Nữ Chân mắt xanh tóc vàng đã ít đi, nhưng mặt hẹp dài sống mũi cao, con ngươi nâu đều là diện mạo đặc trưng của người đàn ông Nữ Chân.
Trong lòng Trương Nguyên dường như có hàng ngàn con sóng dậy lên, khuôn mặt bất động, không thể nhận ra người đàn ông đó là ai, nói:
Hắn vừa tức vừa nói:
Đám người Chung Bản Hoa, Ngụy Tiến Trung bên kia nghe thấy Trương Nguyên nói những điều kì lạ đó thì hết sức sửng sốt, Ngụy Tiến Trung phản xạ nhanh nhất, lập tức đi đến cạnh Chu Do Hiệu, nói nhỏ:
Chu Do Hiệu vừa mới đi tiểu xong, Khách Ấn Nguyệt cũng đang giúp nó thắt lại đai áo, nghe nói như vậy, vội quay đầu nhìn lại theo hướng nhìn của Ngụy Trung Hiền, nhưng bị Hàn Bản Dụng ngăn lại, chưa nhìn thấy gì, nên vội hỏi nhỏ:
Nhưng ngay lập tức lại nghe thấy Khách ma ma nói:
Rồi dặn dò Ngụy Trung Hiền:
Vừa dứt lời, bà ta vội bước nhanh tới cái đình đá sau vườn.
Ngụy Trung Hiền mặc dù cảm thấy hành động của Khách Ấn Nguyệt có chút kì quái, nhưng lúc này không phải lúc nghĩ nhiều, vội vàng đưa Hoàng trưởng tôn rời khỏi chỗ đó mới là việc làm cần nhất, giả vờ giật mình nói:
Nói xong trùng gối xuống để cho Chu Do Hiệu trèo lên lưng, nháy mắt cho đám Hàn Bản Dụng, tám nội thị còn có một người cẩm lọng che cho Hoàng trưởng tôn đi vào phía cửa sau hành cung của đế phi, bọn họ lúc trước đi ra từ cửa ngách, nhưng bây giờ tên mặt đỏ kia đang đứng ở phía cửa ngách đó.
Trương Nguyên nhìn thấy tên mặt đỏ kia đứng ở đó không nhúc nhích, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Khách Ấn Nguyệt, nên có chút yên tâm, xem ra tên mặt đỏ này chưa nhận ra thân phận của Chu Do Hiệu, hoặc mặc dù đã biết nhưng lại không dám hành động liều lĩnh, bởi vậy nếu làm hại đến Hoàng trưởng tôn, thì đối với Hậu Kim chỉ có hại chứ không có lợi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chưa có sự chuẩn bị tốt nhất để trở thành kẻ thù của Đại Minh, Trương Nguyên trong lòng thầm nghĩ: “Gian tế Nữ Chân này đúng là vì Khách Ấn Nguyệt mà tới, Khách Ấn Nguyệt ở lại đây, có phải là muốn trao đổi bí mật với tên mặt đỏ này không? Không đúng, Khách Ấn Nguyệt đã biết ta nhắc nhở cảnh cáo rồi”.
Khách Ấn Nguyệt đi vòng ra sau đình đá lâu lâu vẫn chưa thấy ra, tên mặt đỏ kia quay đầu liếc nhìn Trương Nguyên một cái, thấy Trương Nguyên đang nói chuyện với mấy tên đạo sĩ, tên mặt đỏ vội cắm cúi đi về phía đình đá.
Đúng lúc này, nghe thấy một tiếng “ầm” cách đó không xa ở ngoài cửa miếu, có người đang châm ngòi cho nổ “pháo kép”. Quả pháo này có thể bay lên không trung bảy đến tám thước rồi mới nổ một tiếng vang, cho nên mới gọi là “thăng thiên lôi”. Chưa hết nguyên tiêu, có người đốt pháo cũng không thấy ngạc nhiên lắm, nhưng lễ chùa nhiều người, đốt “pháo kép” thì sẽ bị người quản lý mắng, mấy vị đạo sĩ đang nói chuyện với Trương Nguyên vội chửi um lên:
Trương Nguyên thấy tên mặt đỏ kia nghe thấy tiếng nổ của “Thăng thiên lôi” rõ ràng có chút giật mình, vội dừng bước lại một chút rồi lại đi nhanh về phía đình đá, vừa chạy vừa hét lên mấy tiếng kì quái, đoán chừng là lời nói của người Nữ Chân, có phải đang nói chuyện với Khách Ấn Nguyệt không?
Kẻ châm ngòi pháo “Thăng thiên lôi” ở ngoài miếu kia là đồng bọn của tên mặt đỏ kia, nhất định đã có sự hẹn ước trước rồi, đồng bọn của y ở trước miếu để thăm dò canh gác, thấy có quan lính thì lập tức đốt pháo “Thăng thiên lôi” để cảnh báo. Bây giờ pháo “thăng thiên lôi” đã nổ vang, chắc là lính tuần mà Vũ Lăng tìm đã đến, không biết có bao nhiêu người, có thể bắt được tên mặt đỏ này không?
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Vừa rồi là vì Hoàng trưởng tôn ở trong này, nếu không đã có thể ung dung giăng lưới bắt tên gian tế Nữ Chân Hoàng Thái Cực hư hư thực thực này. Lần này thật sự có thể bắt được Hoàng Thái Cực, vậy có thể chặt đứt một cánh tay của tên Nỗ Nhĩ Cáp Xích kia, cũng có thể lôi được nội gián trong cung Khách Thị kia ra ánh sáng.
Cho nên tuyệt đối không thể để cho tên mặt đỏ này chạy thoát, Trương Nguyên dặn dò thuộc hạ:
Uông Đại Chùy không kịp cầm lấy gậy, đã vội chạy đi, Trương Nguyên quơ lấy cây gậy dưới hành lang đuổi theo, mấy tên đạo sĩ kia nói:
Trương Nguyên cầm gậy vội chạy tới sau đình đá. Nhưng vẫn chưa nhìn thấy Khách Ấn Nguyệt và tên mặt đỏ kia đâu, Uông Đại Chùy ngó nghiêng khắp bốn phía xung quanh nói:
Trương Nguyên giương mắt lên nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy phía sau rặng tùng có một cánh cửa hình quạt nhỏ, vội nói lớn:
Uông Đại Chùy cầm lấy cây gỗ mà Trương Nguyên đưa cho, rồi chạy thật nhanh về phía cửa nhỏ sau vườn, chạy với tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã ra đến tiểu môn.
Trương Nguyên vội chạy đến bên cạnh tiểu môn. Đang định bước sang, đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi phía sau:
Hắn quay đầu lại nhìn, là Khách Ấn Nguyệt, Khách Ấn Nguyệt không ra tiểu môn sau vườn mà nấp sau đám cây thông.
Khách Ấn Nguyệt đứng sau một gốc cây thông già, vẫy tay về phía Trương Nguyên hỏi:
Đột nhiên nghe thấy Uông Đại Chùy hét lên một tiếng to, lại nghe thấy tiếng gậy va đập vào nhau, tên mặt đỏ kia đang ở bên ngoài viện, Uông Đại Chùy đang giao tranh với y.
Tiếng bước chân lộn xộn, sáu bảy quân sĩ tay cầm đao và gậy bọc sắt chạy vội vào vườn, quát lớn:
Trương Nguyên đáp:
Vừa nói vừa nhìn Khách Ấn Nguyệt, Khách Ấn Nguyệt đã bỏ mũ và mạng che mặt xuống, đôi mắt to xếch nhìn Trương Nguyên, không chút kinh hoàng.
Mấy tên lính tuần cầm gậy chạy tới, Trương Nguyên và đám lính tuần cùng lao ra cửa sau, nhìn thấy Uông Đại Chùy vừa kêu vừa đuổi theo tên mặt đỏ kia, tên mặt đỏ trong tay cầm hai thanh đao ngắn, Trương Nguyên gọi to:
Sáu tên lính tuần bổ gào thét đuổi theo, Trương Nguyên nghỉ chân quan sát, lúc này Khách Ấn Nguyệt từ tiểu môn đi ra, vẫn chưa nói câu gì, thì nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, hai con ngựa từ phía tây miếu Đông Nhạc chạy tới, một con có người cưỡi, một con không có ai. Nhanh như chớp xẹt qua Trương Nguyên và Khách Ấn Nguyệt.
Trương Nguyên kêu to:
Bốn tên tuần bổ tiếp tục truy đuổi tên mặt đỏ kia, hai người khác cầm giáo quay lại cản hai con ngựa, hai con ngựa không dừng lại, tiếp tục lao lên phía trước, hai tên bổ tuần sợ bị giẫm đạp không dám ngăn cản, vội vàng né sang một bên tránh. Một trong hai người lộn một vòng, thanh giáo trong tay quét về phía đùi con ngựa, con ngựa kia nhảy lên né tránh, nhưng đùi bên trái bị đâm trúng, hí dài một tiếng, dây cương của con ngựa này trong tay tên thích khách đang cưỡi trên con ngựa còn lại, con ngựa trước quỵ xuống, con ngựa sau vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Đương nhiên chạy không được nhanh, tên thích khách kia bỏ dây cương của con ngựa phía sau lại, đơn phương độc mã thúc ngựa về phía trước, rất nhanh đuổi theo tên mặt đỏ kia, rồi giơ tay kéo tên mặt đỏ kia lên ngựa, hai người một ngựa rất nhanh bỏ lại Uông Đại Chùy và đám tuần bổ ở phía sau, rồi cả người và ngựa biến mất phía sau rừng cây.
Đám tuần bổ chỉ phụ trách trị an ở trong thành, cũng không được trang bị ngựa, chỉ biết trơ mắt nhìn hai tên gian tế Nữ Chân kia chạy thoát.
Trương Nguyên lắc đầu kêu lên tiếc nuối, quay lại nhìn Khách Ấn Nguyệt hỏi:
Bức tường sau vườn loang lổ, Khách Ấn Nguyệt đứng ở bên tường, cầm chiếc mũ đội lên đầu, lúc nói chuyện chiếc khăn che mặt bay nhẹ nhàng: