Nguồn: MT
Bên ngoài trời, không khí lạnh đóng băng, nhưng trong phòng ấm áp như mùa xuân. một chiếc đèn ngọc lưu ly tản ra ánh sáng dịu nhẹ, Trương Nguyên ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ khảm đá cẩm thạch, nhìn Vương Vi tháo trâm gỡ búi tóc ở bàn trang điểm nhỏ bên giường, vốn là búi tóc như hoa mẫu đơn, giờ này thả ra một suối tóc dài đen bóng phủ kín bờ vai, tóc dài vì búi hơi lâu giờ có chút gợn sóng, nhìn như những làn sóng nhỏ lãng du xuống tới tận mông, làm nổi bật nên chiếc eo nhỏ nhắn, cặp mông đầy đặn nhu mỹ mê người. Tóc Vương Vi mềm mượt, dầy mịn. Không cần phải độn thêm tóc giả vào, búi tóc theo kiểu mẫu đơn thật mượt mà tao nhã.
-Hi hi, tướng công năm ngoái trên đường vào kinh, đi dọc đường chỉ nhìn sự khác biệt trong búi tóc của nữ tử ở các nơi đó sao?
Vương Vi vươn cao hai tay dùng một sợi tơ lụa cột lại mái tóc dài. Làm tay áo tuột xuống tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn, da thịt non mịn ánh lên trong suốt, ngoái đầu nhìn lại cười yếu ớt.
Trương Nguyên nói nhỏ:
-Nói bậy. Ta là trên đường khảo sát dân tình, cũng thuận tiện nhìn thấy được kiểu búi tóc của các cô gái nơi đó, chẳng lẽ còn có thể thấy mà như không thấy sao? Nói xong, đưa tay tới mông tròn của Vương Vi vỗ nhẹ một cái trừng phạt.
Vương Vi ha ha cười ngất. Đem cây lược gỗ thả lại trên bàn trang điểm bên giường, đem màn che trên giường thả xuống, ngồi dựa vào trong lòng Trương Nguyên nói: - Tướng công, sang năm thiếp muốn về Kim Lăng một chuyến, đem U Lan Viện bán đi, những người trong quán muốn đi theo thì thiếp sẽ đưa tới kinh thành, dù sao cửa hàng vải cũng cần thêm người, tướng công chàng thấy có được không?
Trương Nguyên khẽ vuốt vòng eo mảnh khảnh của mỹ nhân, nói: - Cũng được, nhưng chỉ có điều vừa đi vừa về mất ba nghìn dặm rất là vất vả, ta lại không thể đi cùng nàng.
Vương Vi nói: - Thiếp một mình đi xa cũng đã quen. Điều này cũng phải đa tạ tướng công khoan dung. Thiếp đã là người phụ nữ của Trương gia, mà tướng công vẫn còn tạo cơ hội cho thiếp đi đây đi đó. Nói xong Ngửa mặt hôn một cái lên cổ Trương Nguyên.
Trương Nguyên cười vui nói: - Tu Vi mang việc bôn ba qua lại, coi như là đi du sơn ngoạn thủy, ý nghĩ này thật ra rất hay! Vậy ta cũng cho nàng biết, có lẽ đầu xuân sang năm ta sẽ đi sứ sang Triều Tiên.
-A, Triều Tiên. Vương Vi cả kinh nói: - Nơi đó cũng rất xa đó.
Trương Nguyên nói: - Vừa đi vừa về ước chừng tám nghìn dặm, thời gian mất khoảng nửa năm, việc này còn chưa xác định, nhưng dự tính ta có thể sẽ được đi chuyến này. Các quan trong kinh có một số người ước gì ta rời khỏi đây. Ta hiện tại còn chưa nói với Đạm Nhiên chuyện này, nàng cũng tạm thời không nên nhắc tới, miễn cho gần sang năm mới người trong nhà không được vui.
Vương Vi ôm chặt Trương Nguyên, đem mặt áp vào một bên cổ Trương Nguyên trầm mặc một hồi lâu, nói: - Tướng công. Để cho Tu Vi cùng chàng đi Triều Tiên đi, Chân Chân nếu không phải đang có thai, khẳng định là đi cùng chàng.
Trương Nguyên mỉm cười nói: - Nàng đi theo ta nếu nửa đường có thai thì phải làm như thế nào cho được?
Vương Vi bật cười. Ở bên tai Trương Nguyên nói nhỏ:
-Vậy chàng chịu đựng là được rồi.
Tay trương Nguyên vuốt ve từ eo nhỏ, âu yếm xuống đến trên cái mông tròn trịa của nữ lang, nói nhỏ: - Người này là tiểu yêu rất mê hoặc quyến rũ, nên ta không thể nhịn được,
Vương Vi há miệng khẽ cắn một chút ở đầu vai Trương Nguyên, nũng nịu: - Nếu không thể nhịn được, lại không cho người ta đi cùng, vậy có phải chàng muốn mang thêm vài tiểu mỹ nhân Triều Tiên trở về hay không? Triều Tiên xưa nay là nơi sinh ra rất nhiều mỹ nữ đó, trước kia trong hậu cung cũng có rất nhiều mỹ nhân do Triều tiến cống cho Thành Tổ.
Trương Nguyên nói: - Mỹ nhân triều Tiên rất đẹp ư? Ta chỉ biết Triều Tiên kỹ thuật thẩm mỹ rất lợi hại, Thị Nở có thể biến thành Tây Thi. Hai tay đang xoa nắn mông tròn mềm mại, liền tiến lên phía trên người dùng sức, vừa nhéo vừa xoa nói: - Ta nói nhịn không được là nhịn không được với nàng, bộ dạng nàng như vậy ngồi ở trong ngực ta, nói ta nhịn là có thể nhịn sao?
Vương Vi cảm giác được hạ thể Trương Nguyên đã cứng lên, chĩa vào khe mông của nàng, không nhịn được mềm lưng cười ha ha nói: - Vương Vi có thể tự biết mình, thiếp cũng không phải đệ nhất thiên hạ đại mỹ nữ gì, mà tướng công chính là Trạng Nguyên lang, ba năm mới tìm được một người, mà Triều Tiên từ triều thần xuống đến các quan lại ở dưới, tất nhiên đều muốn tìm mọi cách nịnh hót sứ thần rồi. Nếu như có một nữ tử so với thiếp xinh đẹp hơn nhào vào lòng ôm lấy tướng công, vậy tướng công có thể nhịn được không?
Trương Nguyên nói: - Nếu bộ dạng xinh đẹp như vậy ngồi dính vào lòng ta, vậy cũng thật khó nhịn, bất quá ta sẽ không để cho các nàng đó lại gần, dám tới gần, ta liền một cước đạp bay.
Vương Vi cười đến mức không chịu nổi, nói: - Lừa gạt ai đó, thiếp cũng không thể tin, Trạng Nguyên lang lại không hiểu được phong tình như vậy, không biết thương hương tiếc ngọc gì hết sao?
Trương Nguyên khẽ thở dài một tiếng, nói: - Thật muốn coi như đi du sơn ngoạn thủy, nhưng xem ra cũng không dễ dàng, ta đi Triều Tiên nhưng không phải là đi dạo chơi ngắm cảnh đẹp, hơn nữa, ta cũng muốn có ngày thể hiện khí phách của một sứ thần.
Vương Vi mỉm cười nói:
Sau một câu Khí phách lẫm liệt! như vậy. Trương Nguyên liếc mắt, lại mỉm cười, nghĩ thầm rằng: Không biết những phẩm hạnh đạo đức quân tử kia ở trong khuê phòng là cái dạng gì nữa đây trời? Đối với thê thiếp cũng không nói nửa câu ngọt ngào cho vui vẻ sao?
Vương Vi chỉ có mặc quần lót, trên giường đúng là rất thuận lợi, Trương Nguyên đem quần lót nàng quăng ra, khẽ nói: - Được tiểu yêu tinh, ăn của ta một gậy. Liền nhẹ nhàng thẳng nhập, nụ hoa đã sớm là giãn ra thủy nhuận, một chút co rút, nũng nịu bật ra, tuyệt không thể tả
Thật lâu sau, sau cuộc mây mưa khoái lạc, Vương Vi đứng dậy lau chùi sạch sẽ, sau khi tắt cây đèn, nằm dựa vào trong ngực Trương Nguyên, nói: -Thường nghe tướng công nói ở Liêu Đông giặc Nữ Chân hung hăng ngang ngược, lúc này tướng công lại phá được kế ly gián của người Nữ Chân, bắt được gian tế của Nữ Chân, người Nữ Chân tất nhiên rất là hận chàng, Triều Tiên tiếp giáp Kiến Châu, tướng công đi sứ cũng phải thật cẩn thận.
Trương Nguyên nói: - Ta cũng phải đề phòng chuyện này, ngày mai viết thư mời tham tướng Đỗ Tung ở Diên Tuy, xin ông ta lựa chọn phái vài người có võ nghệ cao cường hộ tống ta đi sứ.
Vương Vi nói: - Vậy hãy để cho cha của Chân Chân theo tướng công đi Triều Tiên chẳng phải là tốt sao?
Trương Nguyên nói: - Xem Đỗ tham tướng an bài như thế nào đã.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ tuyết bay bay, có ánh trăng yếu ớt chiếu vào, dường như trăng cuối tháng sắp tàn, trong nhà rất yên tĩnh, Vương Vi nằm nghe nhịp tim của Trương Nguyên, nhất thời ngủ không được, chợt nhớ tới một chuyện, nhẹ giọng kêu: - Tướng công.
Trương Nguyên "Ừ" một tiếng, có ý còn đang tỉnh.
Vương Vi nói: - Mấy ngày trước đây thiếp nghe phu nhân nói, hồi đầu tháng tám hôm đó, khi phu nhân rời khỏi Sơn Âm, ở dưới cầu Bát Sĩ Kiều có gặp được tiểu thư Vương Anh Tư, tiểu thư Vương Anh Tư là cố ý chờ ở nơi đó để đưa tiễn phu nhân.
Vương Vi lúc nói chuyện vẫn dựa vào trong ngực Trương Nguyên, lúc này rõ ràng cảm giác được tim Trương Nguyên bắt đầu đập nhanh hơn, không nhịn được bên môi gợi lên một nụ cười chế nhạo, thầm nghĩ rằng: Trương Giới Tử gặp chuyện luôn luôn bình tĩnh, lại hoá ra cũng có thời điểm căng thẳng nha, xem ra giữa hai sư huynh sư muội này thật sự là có chuyện tình vướng mắc. Vừa nghĩ đến, trong lòng cảm giác có vị chua.
Trương Nguyên cổ họng có chút khô khốc, sư muội Anh Tư từng tiễn đưa Đạm Nhiên, nhưng Đạm Nhiên lại chưa bao giờ nói với hắn, hỏi: -Đạm Nhiên nói thế nào?
Vương Vi nói: - Phu nhân nói lúc ấy tiểu thư Vương Anh Tư ở trên một cái thuyền khác, cách thuyền nói được mấy câu. Tiểu thư Vương Anh Tư nói biết phu nhân muốn đến kinh thành, sau này khó có dịp được trở lại quê hương, cho nên cố tình đến để chia tay, chúc thuận buồm xuôi gió. Còn nói cái mũi và miệng của tiểu Hồng Tiệm nhìn rất giống Giới Tử sư huynh, lúc ấy thuyền cũng phải rời khỏi Bát Sĩ Kiều, nên cũng không nói được mấy câu.