Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 441: Tự chuốc lấy cực khổ (2)




Nguồn: MT

Liễu Đông Minh và sứ thần Triều Tiên nghe vậy vừa mừng vừa sợ, Từ xưa, sứ giả mà Đại Minh phái tới Triều Tiên phần lớn là quan bát phẩm Hành Nhân của Hành Nhân Ti hoặc là bát phẩm Chủ Bộ của Hồng Lư Tự. Khi gặp những dịp lễ trọng đại như quốc vương Triều Tiên đăng cơ, sắc phong Vương tử, đại hôn... thì Đại Minh mới phái Cấp Sự Trung tới, mà những trạng nguyên cao quý giống như Trương Nguyên đây, thì chưa bao giờ đi sứ đến Triều Tiên, nếu Trương Nguyên có thể hạ mình đến, thì đối với vua và nhân dân Triều Tiên là một vinh dự lớn. Cũng là công lao của lần đi sứ đến Đại Minh lần này của Liễu Đông Minh.

Hơn nữa nhìn từ thái độ hôm xảy ra vụ án vu cáo hãm hại ở tửu lầu Úy Thái, thì xem ra Trương Nguyên rất có thiện cảm với Triều Tiên, đương nhiên, cũng không phải Trương Nguyên quyết định là có thể đi sứ đến Triều Tiên, chuyện này còn do Lễ Bộ, Hồng Lư Tự, Hành Nhân Ti bàn bạc, xác định chọn người đi, sau đó đợi Hoàng thượng phê chuẩn, lúc đó mới xác thực.

Liễu Đông Minh vui vẻ nói:

  • Trương Tu Soạn đồng ý giá lâm tệ quốc, thật là tệ quốc vô cùng may mắn.

Thiệu đại nhân, tệ quốc có thể hay không thỉnh cầu Trương Tu Soạn đi truyền đạt ý chỉ sắc phong?

Thiệu Phụ Trung nhìn không ra dụng ý của Trương Nguyên. Thầm nghĩ: “Đi sứ ngoại quốc từ trước đến nay vốn là việc cực khổ, ngoại trừ nhận được một ít lễ vật phiên quốc tặng ở bên ngoài, cũng không nhiều lợi ích, chỗ có hại cũng không ít, đi qua đi về Triều Tiên ít nhất cũng nửa năm, lại phải bỏ qua mọi cơ hội thăng chức, quan hệ kết giao qua lại. Còn nữa đường xá xa xôi, tàu xe xóc nảy, vất vả chắc không cần phải nói, không hợp khí hậu thủy thổ đau ốm, mất mạng cũng đều có thể. Hơn nữa hiện tại ở Liêu Đông, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngang nhiên hành động kiêu ngạo không kiêng nể, cũng thường xuyên xảy ra chuyện cướp bóc dê bò tài vật của quân dân ở biên cảnh Đại Minh”.

Cho nên Thiệu Phụ Trung nghĩ mãi mà không rõ Trương Nguyên tại sao phải tự nguyện đi sứ sang Triều Tiên, chẳng lẽ thật sự chỉ có điều vì đi ngàn dặm đường để mở mang kiến thức thôi sao?

Thiệu Phụ Trung thản nhiên nói:

  • Sứ giả truyền ý chỉ sắc phong Thế Tử Triều Tiên phải do sau khi Hoàng thượng đồng ý sắc phong mới có thể xác định. Bây giờ nói chuyện này còn sớm, hơn nữa lời nói hạ quan rất nhỏ, làm sao có thể quyết định. Nghĩ thầm rằng: “Ta phải cùng mấy người Diêu Tông Nguyên thảo luận một chút, xem Trương Nguyên đề xuất đi sứ Triều Tiên có phải là còn có mưu đồ gì khác không?”.

Lại uống thêm một hồi rượu, nghe được tiếng trống cấm gõ vang thứ lần nhất, Trương Nguyên đứng dậy cáo từ, hiện tại thời điểm cấm đi lại ban đêm đã đến, hắn phải chạy về ngõ lý các lão trước giờ cấm. Liễu Đông Minh và Kim Trung Thanh nhất định muốn tiễn Trương Nguyên một đoạn đường, trên đường Liễu Đông Minh bày tỏ mong muốn Trương Nguyên có thể làm sứ giả Thiên triều đi sứ Triều Tiên, nhưng hiện tại xin chiếu chỉ sắc Phong thế tử thất bại, hiện tại không thể hoàn thành lệnh vua, nên không thể về nước, thật sự rất là lo lắng, ngụ ý là muốn nhờ Trương Nguyên giúp đỡ.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Mấy ngày nữa là ngày hội triều, chính là mùng một tết, Liễu sứ thần có thể lại dâng tấu chương thỉnh cầu Hoàng thượng. Tại hạ cũng sẽ dâng lên tấu chương nói rõ quý quốc cùng Đại Minh ta quan hệ thân mật, ta đoán Hoàng thượng sẽ có ý kiến phê chuẩn đấy.

Liễu Đông Minh thấy Trương Nguyên nói lời khẳng định như vậy, tất nhiên rất là mừng rỡ. Khi cùng Trương Nguyên nói lời từ biệt ở bên phía tây phố Trường An thì nói tiếp:

  • Ngày mai được nghỉ một ngày, tại hạ muốn đến quý phủ thăm hỏi Trương Tu Soạn, chẳng biết có được không?

Này thể hiện rõ là muốn tặng lễ đây, quan trường Vãn Minh quy củ rất kỳ quái, thu nhận lễ vật của quan quân dân chúng nước mình sẽ bị chỉ trích là hối lộ tham ô, mà thu nhận lễ vật của thần dân phiên quốc thì không ai quản, này thật không hiểu là xuất phát từ loại ý nghĩ nào.

Trương Nguyên nói:

  • Hoan nghênh hoan nghênh, không bằng ngày mai bữa trưa mời đến nơi ở của tại hạ dùng một bữa cơm rau dưa đi.

Liễu Đông Minh vội hỏi:

  • Không dám quấy rầy, tại hạ cùng với Hứa Phó Sứ và Kim Tham quân, giờ Mùi trưa mai ngày mai sẽ tới bái phỏng, uống chén trà là đủ.

Đầu giờ Tuất, Trương Nguyên và Uông Đại Chuỳ trở lại nơi ở ở ngõ Lý các lão, Uông Đại Chuỳ đi dùng cơm, Trương Nguyên đi vào nội viện, thấy chính phòng ở phía bắc ánh nến sáng ngời, đèn chiếu sáng vào dưới mái hiên, chiếu rõ một dãy giọt băng dài ngắn to nhỏ khác nhau, bắt được ánh nến từ trong phòng rọi ra, ánh lên rực rỡ sáng bóng, nhìn như còm râu bạc trắng từ mái hiên đâm dài ra, loại cảnh đẹp này ở Giang Nam rất hiếm thấy.

Trương Nguyên đứng ở trên bậc thang dùng sức bẻ một nhánh băng, cầm ở trong tay vuốt nhè nhẹ, tinh thể láng mịn, lạnh thấu xương cốt. Đúng lúc đó nghe được tiếng cười khanh khách của Huệ Tương phía sau, liền quay đầu lại hỏi:

  • Vi Cô đâu rồi?

Huệ Tương nói:

  • Ở trong phòng phu nhân đấy ạ.

Trương Nguyên cầm theo nhánh nhũ băng đi vào phòng ngủ của Đạm Nhiên, thấy Đạm Nhiên cùng Vương Vi đang đối địch trên bàn cờ, quân cờ vĩnh xương đập vào bàn cờ làm bằng gỗ vang lên âm thanh trong trẻo, êm tai. Mục Chân Chân và Vân Cẩm ngồi ở bên cạnh, Mục Chân Chân đang đem một chiếc đèn sứ men xanh kê cao cho sáng hơn một chút, Vân Cẩm đang may quần áo cho em bé, đây là vì bé con trong bụng Mục Chân Chân mà may đấy. Mẫu thân Mục Chân Chân chết sớm, nên không học được những việc nữ công như may vá xiêm y, còn Vân Cẩm lại là người tinh thông nữ công gia chánh.

“Ai nói thê thiếp là nhất định phải trong nhà đấu đá không yên?” Trương Nguyên có phần đắc ý nhìn bức tranh khuê phòng trước mắt này, trong phòng ấm áp, trong tay nhũ băng bắt đầu nhỏ nước.

Thương Đạm Nhiên sau khi đi xong một nước cờ ngước mắt nhìn thấy Trương Nguyên, kinh ngạc nói:

  • Trương lang đã trở về, sao lại lấy nhũ băng chơi, không thấy lạnh sao?

Trương Nguyên đem nhũ băng cắm vào trong một bình hoa mai đang bày ở cạnh cửa, thoải mái nói:

  • Hoa mai cần băng tuyết chăm bón. Sau đó đi qua xem ván cờ, Vương Vi quân trắng đi trước, nhìn hai quân cờ trên mặt bàn hắn nắm chắc thế cục hai phía, kỳ nghệ hiện nay của Vương Vi cao hơn so với Đạm Nhiên, mà nếu Vương Vi là quân trắng thì Đạm Nhiên càng khó thắng, xem ra Vương vi có chút nhường nhưng không lộ liễu, vì vậy Vương Vi cũng không dễ dàng a.

Trương Nguyên nhận lấy khăn khô Mục Chân Chân đưa lên lau mặt, lau tay xong nói:

  • Mọi người cứ tiếp tục, ta xuống xem con trai một chút.

Thương Đạm Nhiên dặn dò:

  • Con trai ngủ lâu rồi, tay chàng lạnh, đừng làm kinh sợ đến con.

Trương Nguyên ừ một tiếng, đi qua bên cạnh, Tiểu Hồng Tiệm có Chu mụ và Ngọc Mai ở cùng, đã ngủ được một lúc rồi, Trương Nguyên xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm nóng hổi một chút, rồi cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai hôn một cái, sau đó đi tới thư phòng viết tấu chương, hắn muốn đem sự lợi hại của việc Hậu Kim phái gián điệp đến, gây ảnh hưởng đến quan hệ hai nước lần này, hướng Hoàng thượng tấu trình, thỉnh cầu được đi sứ Triều Tiên.

-Thiếu gia.

Mục Chân Chân bưng một chén trà đi vào, đã có thai hơn sáu tháng, vòng eo có phần mập mạp, nhưng bước đi vẫn như cũ thoăn thoắt, không giống các phụ nữ có thai khác, dựa vào bụng to bộ dạng ì ạch. Trương Nguyên chưa nói chuyện có khả năng năm sau đi sứ Triều Tiên, để tránh cho người trong nhà lo lắng, buồn phiền chuyện chia tay rầu rĩ quá không tốt cho đầu năm mới.

Mục Chân Chân lấy một cuốn sách "y tác ngụ ngôn” ngồi đọc, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Trương Nguyên múa bút thành văn, khi giao nhau với ánh mắt Trương Nguyên liền nhè nhẹ mỉm cười. Bỗng nhiên long mày Mục Chân Chân nhíu lại, tay ôm bụng, Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Con lại vừa luyện quyền cước sao?

Mục Chân Chân cười ra tiếng, nói:

  • Thời gian gần đây quẫy đạp tương đối nhiều, có khi trái một chút phải một chút đạp lung tung một hồi lâu.

Trương Nguyên nói:

  • Đó là con đùa nghịch, rồng cuộn lên trên rồi.

Mục Chân Chân cười, vỗ về bụng, vẻ mặt hạnh phúc.

Trương Nguyên tiếp tục viết tấu chương, vừa nói:

  • Sang năm Mục thúc lại đến kinh thành, muốn cho ông ấy kinh ngạc một phen.

Mục Chân Chân xấu hổ đỏ mặt, trong lòng tràn đầy mong chờ.

Viết xong tấu chương, Trương Nguyên lại lấy ra một quyển sách mỏng hôm qua Kim Ni Các giao cho hắn, “Matteo Ricci Ký Ức Pháp”. Đây là Kim Ni Các dùng Hán văn dịch ra đây, gấp gáp phiên dịch mau lẹ, loại bản dịch này có rất nhiều chỗ khó hiểu, cũng may Trương Nguyên có năng lực lý giải cao, Kim Ni Các chỉ phiên dịch bản thảo thô, do Trương Nguyên dùng văn ngôn thanh lịch trau chuốt, muốn cho người biết chữ ở Đại Minh nhìn xem liền hiểu, có thể lý giải được nội dung trong đó.

Tiếng bước chân nhanh nhẹn, Vương Vi đi vào, Trương Nguyên hỏi:

  • Thắng thua như thế nào?

Vương Vi nói:

  • Một thắng một thua.

Trương Nguyên nói:

  • Làm khó cho nàng rồi.

Vương Vi biết ý tứ của Trương Nguyên trong lời nói, tự nhiên cười nói:

  • Chỉ là chơi vui thôi mà.

Trương Nguyên mỉm cười, nói:

  • Vậy hãy đến giúp ta dịch thư, ta đọc, nàng viết.

Vương Vi ngồi vào bên cạnh Trương Nguyên, vui vẻ cầm bút, dùng bút lông viết, chữ nữ tử thật sự là tao nhã xinh đẹp.

Thương Đạm Nhiên cũng lại đây ngồi một lúc, hỏi Trương Nguyên chừng nào đưa Cảnh Lan, Cảnh Huy đến sông Bào Tử ngồi xe trượt tuyết dạo chơi? Mấy ngày này tiểu Huy đều hỏi đi hỏi lại vấn đề này?

Trương Nguyên nói:

  • Vậy ngày mai chúng ta đi thôi, ngày mai sau giờ Ngọ sẽ có mấy người sứ thần Triều Tiên tới chơi, chờ bọn họ về, sau đó sẽ đến sông Bào Tử chơi.

Bỗng "Oa" một tiếng, chỉ một tiếng rồi đột nhiên im lặng, đây là tiếng của tiểu Hồng Tiệm đang nhắc nhở mọi người, rằng đại gia ta đã tỉnh, ta phải uống sữa và tè ị.