Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 442: Lời nói ngọt trong đêm lạnh (2)




Nguồn: MT

Sau khi nghe xong Trương Nguyên im lặng không lên tiếng, từ hồi tháng năm nhận được một phong thư của sư muội Anh Tư, từ đó đến nay lại không có tin tức gì, không phải là không muốn nhớ, mà là sông núi cách trở, lo lắng ngổn ngang trăm mối, sư muội Anh Tư là người sống rất thâm tình, tiễn đưa Đạm Nhiên cũng là bởi vì thật sự lưu luyến. Đương nhiên, sư muội và Đạm Nhiên cũng không phải tình cảm qua lại thân thiết gì, mà sư muội lưu luyến là bởi vì hắn, Vợ con của hắn vào kinh, sư muội cảm thấy cách hắn thật sự rất xa, có thể vĩnh viễn không bao giờ gặp mặt, sư muội đa sầu đa cảm, lại đi Viên Châu làm cái gì?

Vương Vi nghe tim Trương Nguyên đập mạnh, lại không nói tiếng nào, thầm nghĩ: Giới Tử tướng công thật sự là khó xử a, ta cũng biết chuyện tướng công và tiểu thư Anh Tư. Chỉ kém chút là thành mối nhân duyên thật tốt. Đương nhiên, Thương tiểu thư và Giới Tử tướng công cũng là mối nhân duyên vô cùng tốt, bây giờ nhìn lại xem ra, tiểu thư Vương Anh Tư cũng là một cô gái cuồng dại, tướng công nên làm cái gì bây giờ đây?

Vương Vi luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhưng thuở nhỏ được sấu mã dạy dỗ, đối với vợ lớn Thương Đạm Nhiên nàng rất là tôn trọng, không dám ghen tuông, thời gian qua cũng không dám tranh giành gì với Mục Chân Chân, luôn luôn ôn hòa, nhường nhịn. Vương Vi cũng sẽ không ghen với Mục Chân Chân. Nhưng đối với vệc Trương Nguyên dường như coi sư muội Anh Tư là hồng nhan tri kỷ, năm ngoái Vương Vi từ sau khi gặp qua Anh Tư trên núi Long Sơn ở Sơn Âm Long, vẫn canh cánh trong lòng nhưng hiện tại bây giờ đã là cuối năm, ban đêm lạnh lẽo, rúc vào trong ngực Trương Nguyên, cảm thấy Trương Nguyên không nói gì, bộ dạng bất đắc dĩ, lại nghĩ đến bộ dạng Tiểu thư Vương Anh Tư tiến đưa Thương Đạm Nhiên, trong lòng Vương Vi xác thực nổi lên sự thương cảm sâu sắc, nàng suy nghĩ: Giới Tử tướng công chàng và Anh Tư sư muội kết cục sẽ là như thế nào? Anh Tư tiểu thư đó gả cho người khác? Hay là cả đời không lấy chồng? Hoặc là Giới Tử tướng công đem sư muội vụng trộm cưới qua cửa?

Vương Vi không khỏi thở dài, lắc lắc đầu.

Trương Nguyên lên tiếng, hỏi: -Tu Vi, nàng muốn nói gì?

Vương Vi nói: - Không có gì, tướng công mau đi ngủ đi, ngày mai còn có rất nhiều công việc chờ tướng công đi làm đó. Nói xong, đầu tóc dài dịch chuyển ra một chút, chỉ ôm ngang eo Trương Nguyên.

Tuyết đọng yên tĩnh, đêm lạnh thâm trầm.

Sáng sớm hôm sau, Trương Nguyên liền viết cho Đỗ Tung một phong thư, nói hắn có khả năng đi sứ Triều Tiên, thỉnh Đỗ Tùng đầu năm phái người đến Binh bộ nhận binh khí, và an bài thêm mấy quân sĩ có võ nghệ cao cường đến kinh. Nếu công việc ổn thỏa, đầu năm sẽ theo hắn đi sứ, nếu việc không như dự tính, thì nhận được quân giới liền quay về Du Lâm. Chuyện này đối với Đỗ Tung mà nói không phải là việc khó khăn gì, cũng không trái với quân quy luật pháp. Năm đó Trương Cư Chính về quê bái tế cha mẹ, Thích Kế Quang còn phái quân sĩ tinh nhuệ trên đường hộ tống, Trương Cư Chính khi đó so với Trương Nguyên bây giờ đương nhiên không có khác nhau là mấy. Nhưng đi sứ Triều Tiên là việc chung, phái mấy người quân sĩ hộ vệ cũng rất là bình thường đến lúc đó Trương Nguyên sẽ mang giấy chứng nhận thông qua Binh bộ, hạ điều lệnh chính thức. Buổi sáng ngày hôm đó ở bên ngoài Tuyên Vũ môn, ông chủ hiệu sách, Viên Triều Niên đi theo Vũ Lăng đến đây, trình lên danh sách đồ đạc của hiệu sách. Trương Nguyên nói: - Để Vũ Lăng đi đến nơi kiểm tra xem. Làm xong khế ước thì lại đem đến cho ta xem.

Vũ Lăng nói: - Thiếu gia, hôm qua con và Phù thúc đã cùng nhau đi ra Tuyên Vũ Môn cẩn thận xem xét rồi, cái hiệu sách kia và tất cả bất động sản cùng tài vật tất cả đổi lấy một ngàn hai trăm lượng bạc.

Trương Nguyên nói với Viên Triều Niên: - Vậy thì lập một khế ước, ta mua cổ phần, cứ theo như ta nói ngày hôm qua. Vũ Lăng thay mặt ta làm cổ đông của hiệu sách, bỏ ra hai ngàn bốn trăm lượng bạc nhập cổ phần vào hiệu sách, sau này cổ phần hiệu sách ngươi lớn nhất, Vũ Lăng thứ hai, hàng năm cuối năm tính tiền chia lợi nhuận, hiệu sách chủ yếu vẫn là do ngươi quản lý.

Viên Triều Niên rât mưng, anh ta là một học trò nho nhỏ, cũng có thể cùng Trạng Nguyên công tiền đồ vô lượng góp vốn mở hiệu sách, như vậy có cái núi lớn để dựa, về sau có thể tưởng tượng hiệu sách tiền tài không dứt. Ngay tức khắc mài mực cầm bút, dựa theo ý kiến của Trương Nguyên viết. Xác nhập một phần cổ phần vào khế ước. Trương Nguyên nhìn qua, biểu hiện đồng ý, để cho Vũ Lăng và Viên Triều Niên đối mặt ký tên chấp thuận, tất cả một lòng. Vũ Lăng cổ đông bên này giao trước một ngàn hai trăm lượng bạc cho Viên Triều Niên để dùng tuyển mộ công nhân mở rộng quy mô hiệu sách, còn lại một ngàn hai trăm lượng bạc trong vòng nửa năm giao hết rõ ràng. Viên Triều Niên sử dụng số bạc này, các khoản nhất định phải rõ ràng, mạch lạc. Bất cứ lúc nào Vũ Lăng cũng có quyền tới, kiểm tra.

Sau khi Viên Triều Niên mang theo khế ước và bạc rời đi, Trương Nguyên nói với Vũ Lăng: - Tiểu Vũ, sau giờ ngọ chúng ta sẽ đi ra sông Bào Tử chơi xe trượt tuyết, ngươi và Diêu thúc đi tới chỗ Tông Tử Đại huynh đem kính cận thị, kính hôn mục, kính phần hương đến hiệu sách Hàn Xã ở phố chợ đèn bán, giá bán lẻ của kính hôn mục là bốn lượng năm tiền, kính cận thị sáu lượng năm tiền, kính phần hương bốn lượng. So với Sơn Âm giá bán cũng cao hơn một chút. Từ Sơn Âm đến kinh thành cách nhau bốn nghìn dặm, vậy coi như đó là phí vận chuyển đi. Cuối năm tình hình kinh tế có vẻ căng thẳng quá, phải dựa vào tiền bán kính mắt để lấy tiền đón tết rồi!

Vũ Lăng cười hì hì, đáp ứng, còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại thôi.

Trương Nguyên hỏi: -Tiểu Vũ, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?

Vũ Lăng gãi gãi đầu, ngây ngô cười, chính là không mở miệng được.

Tiết Đồng một bên nói lớn: -Giới Tử tướng công, Tiểu Vũ ca ca muốn kết hôn với Vân Cẩm tỷ tỷ.

Trương Nguyên ngửa mặt cười ha ha, vỗ bả vai Vũ Lăng nói: - Tiểu Vũ ngươi yên tâm, ta đã có tính toán, ta hỏi ngươi, ngươi và Vân Cẩm là muốn kết hôn trong năm nay hay là đợi tháng giêng đầu năm sau mới nói chuyện? Thương Đạm Nhiên đã sớm hỏi qua ý kiến của Vân Cẩm, Vân Cẩm cũng đã đồng ý gả cho Vũ Lăng, Vũ Lăng năm nay mười tám tuổi, vân cẩm mười sáu tuổi, đều đã đến tuổi lập gia đình rồi.

Tiết Đồng nói vui: -Ngay đêm nay thành thân đi, Tiểu Vũ ca không chờ được.

-Đi qua một bên đi. Vũ Lăng đẩy Tiết Đồng một cái, gãi đầu nói với Trương Nguyên: - Toàn bộ do Thiếu gia và Thiếu phu nhân làm chủ.

Trương Nguyên nói: - Hôm nay đã là ngay hai lăm thang mười hai rồi, hay là đợi đến tháng giêng đi, hôn nhân đại sự, không thể quá vội vàng!

Vũ Lăng liên tục gật đầu, mừng đến miệng cười toe toét, Tiết Đồng và Bạch Mã hai người thiếu niên liền la hét đòi Tiểu Vũ ca uống rượu ăn mừng. Trương Nguyên liền đi vào trong, tìm Thương Đạm Nhiên bàn bạc việc này, Thương Đạm Nhiên cười nói: - Tốt quá, ngày mai mời Thanh Mặc Sơn Nhân chọn một ngày tốt, nhanh chóng xắp xếp công việc, Vân Cẩm từ lúc sáu tuổi đã theo thiếp đến nay, chúng ta không thể bạc đãi nàng ấy.

Vân Cẩm đứng ngay bên cạnh, xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lí nhí cảm tạ cô gia và tiểu thư. Vân Cẩm trước kia cảm thấy Vũ Lăng thấp bé, hai năm qua Vũ Lăng cao lớn hơn rất nhiều, Vũ Lăng là thân tín của cô gia, dáng vẻ cũng thanh tú. Nàng gả cho Vũ Lăng, sau này vẫn có thể như trước theo ở bên cạnh tiểu thư, điều này làm cho Vân Cẩm rất hài lòng.

Giờ Mùi hai khắc, ba vị sứ thần Triều Tiên là Liễu Đông Minh, Hứa Quân, Kim Trung Thanh đúng giờ hẹn đến, mang tặng Trương Nguyên hai hộp quà lớn, nói là quà mọn của quê nhà, xin Trương Tu Soạn vui lòng nhận cho. Đó là dầu, bông vải, bút mực. Những thứ này tuy không đáng giá tiền, nhưng đều là những sản phẩm đặc biệt của Triều Tiên. Còn có giá trị xa xỉ hơn là Bảo thạch, Pha lê và Nhân sâm. Trương Nguyên tạ ơn, cũng không từ chối.

Vương Vi pha trà trong viện bảo Huệ Tương bưng ra mời khách, đối với trà đạo Vương Vi cũng là bậc thầy, đã có vài năm học pha trà, mưa dầm thấm đất, học được một tay tài nghệ, pha trà đặc biệt rất ngon. Hứa Quân, Kim Trung Thanh nhiều lần đi sứ Đại Minh, nhưng chưa bao giờ được thưởng thức qua trà ngon như vậy, liền khen không dứt miệng.

Liễu Đông Minh lấy ra tấu chương Kim Trung Thanh đêm qua đã chuẩn bị, để khi lên triều dâng lên Hoàng đế Đại Minh, bây giờ mang ra hỏi qua ý kiến Trương Nguyên, Trương Nguyên cũng không khách khí đề nghị sửa đổi vài chỗ. Liễu Đông Minh tỏ vẻ khâm phục, sau khi trở về liền theo như lời Trương Nguyên sửa lại.

Trương Nguyên hỏi kết quả thẩm tra xử lí của vụ án ở tửu lầu Úy Thái, Kim Trung Thanh nói: - Tại hạ sáng hôm nay vừa đến nha môn Cẩm Y Vệ tiếp kiếnVương Thiên hộ, Vương Thiên hộ nói bắt được chính là cái tên Ngang A Ba, là gian tế Nữ Chân, nhưng làm như thế nào cũng không mở miệng, nếu không phải chưởng quầy họ Địch kia cung khai nói Ngang A Ba là ngạch chân ngưu lục của Chính Bạch Kỳ ở Kiến Châu, thì Vương Thiên hộ bọn họ đã cho rằng Ngang A Ba là bị câm, gian tế Nữ Chân này từ ngày bị bắt ấy đến nay đã không chịu ăn cơm. Lại còn tự cắt đứt cổ tay, hiện tại đang hấp hối, xem ra muốn cho người này cung khai nhận tội rất là khó.