Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 436: Vụ án giết người của người Triều Tiên mọi rợ (1)




Nguồn: MT

Mã Tường Lân cởi cái vòng trên cổ xuống,:

  • A nương, con lớn rồi, cái vòng trường mệnh này có thể cho tiểu công tử của thế thúc.

Tần Lương Ngọc nói:

  • Được.

Liền đeo vòng lên cổ Tiểu Hồng Tiệm, tiểu Hồng Tiệm vui vẻ nhận.

Trương Nguyên dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn và chút rượu, hắn muốn giữ năm người Tần thị lại dùng bữa tối, đại huynh Trương Đại tiếp khách, trong bữa tiệc hỏi tình hình của các thổ ty Xuyên Trung, Tần Lương Ngọc nói sau khi bình định loạn từ Phiên Châu, Vân, Quý, Xuyên một dải thái bình, chỉ có Sa Sùng Minh của Vĩnh Ninh tuyên phủ ở xa bướng bỉnh, nhưng có Thạch Trụ Bạch Can Binh ở đó nên cũng không dám tự ý làm liều, năm nay Sa Sùng Minh cử người tới làm thân, muốn gả con gái cho Mã Tường Lân, liền bị Tần Lương Ngọc lấy lý do con còn bé để từ chối.

Trương Nguyên biết Sa Sùng Minh này, là phủ sứ của Xuyên Trung Vĩnh Ninh Tuyên Phủ sứ, luyện được một đội binh dũng mãnh thiện chiến, dã tâm của Sa Sùng Minh rất lớn, chiếm cứ Tây Nam, tự lên làm Vương, năm đầu tình hình chiến tranh ở Liêu Đông rất kịch liệt, triều đình điều động binh lính thổ ty tới cứu trợ, Bạch Can Binh của Tần Lương Ngọc hỏa tốc đi trước, Sa Sùng Minh lại thừa dịp điều động binh mã tập kích Trùng Khánh, gây nhiễu loạn Tây Nam, tạo thành một áp lực cực lớn cho triều đình Đại Minh đang nỗ lực để đố phó với Nỗ Nhĩ Cáp Xích.

Làm sao có thể để lịch sử cứ diễn ra theo quỹ đạo vốn có như vậy được, biết trước ưu thế phải thể hiện ở chỗ này, Trương Nguyên nói:

  • Tần tướng quân trung nghĩa, là Thần Châm định hải của triều đình ở Tây Nam.

Tần Lương Ngọc liên tục xưng:

  • Không dám, không dám.

Trương Nguyên bảo nàng ta lưu ý nhiều hơn tới động tĩnh của Sa Sùng Minh, lại nói giặc đông hung hăng ngang ngược, thời gian đền đáp quốc gia không còn xa nữa, Tần Lương Ngọc xúc động nói:

  • Triều đình có lệnh, Thạch Trụ thổ dân ta chuẩn bị phụ nỏ đi đầu, báo đáp quốc gia.

Tần Lương Ngọc nói như vậy quyết không phải lời nói suông, nàng đã lấy cả đời mình để chứng minh hai từ “trung nghĩa”, người như vậy mãi mãi đáng được kính trọng.

Lúc chạng vạng, gió lạnh thấu xương, nhìn sắc trời thì trận tuyết thứ ba của mùa đông năm nay chuẩn bị rơi xuống, Lý Khấu Nhi ôm cái lò từ trong sân đi ra, chuẩn bị trở về Bào Tử Hà cùng Trương Đại, Lý Khấu Nhi đã dùng cơm trong nội viện rồi.

Tần Lương Ngọc đứng lên nói:

  • Kinh thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, bọn ta cũng phải mau về Hội đồng quán, đợi năm mới tới bái kiến Trương tu soạn.

Trương Nguyên nói:

  • Tần tướng quân ở Hội đồng quán sao? Cách đây không xa, ta tiễn mọi người về.

Tần Dân Bình nói:

  • Chúng tôi sống ở Nam quán, tiếp giáp với sứ thần Triều Tiên, những người Triều Tiên đó tự cho là nho nhã rất khinh thường người thổ dân…

Trương Nguyên thấy Tần Dân Bình vẫn có vẻ phẫn nộ bèn khuyên bảo, nói:

  • Mười ba tỉnh, hai Kinh thành Đại Minh, bất luận là Hà Lạc hay Xuyên Thiểm, bất kể là người Hán hay là thổ dân, đều là cùng tông con cháu Hoàng Tử Tôn. Cùng thuộc đất nước Trung Hoa. Tuy rằng Triều Tiên ngưỡng mộ văn hóa Trung Hoa chúng ta, những vẫn là ngoại bang tiểu Quốc. Tiểu Gia Tử tức giận là khó tránh, Tần huynh cũng không cần tranh chấp với kẻ ngoại bang đó

Tần Dân Bình cười lớn nói:

  • Trương công tử nói điều đều khiêm tốn dễ nghe, mỗi lần gặp Trương công tử, đều làm cho người ta có tinh thần thoải mái.

Tần Lương Ngọc nói:

  • Trương công tử bây giờ đã là người Hàn Lâm thanh cao, nên xưng hô là Trương Tu Soạn mới tôn kính.

Trương Nguyên cười nói:

  • Ta cùng với Tần huynh là bạn từ thuở hàn vi, tình bằng hữu thật đáng quý. Sau khi làm quan, bị các loại quyền lời vây quanh, rất khó để có được tình bạn thuần khiết như vậy. Tần huynh trước kia đều gọi ta là hiền đệ. Vì sao hiện tại lại xa lạ thế này.

Tân Dân Bình mừng rỡ, nói với Tần Lương Ngọc:

  • A tỷ, Trương hiền đệ không phải là loại giàu sang cao ngạo đó. Nhớ năm đó, tình cờ gặp nhau, vì thổ dân Thạch Trụ chúng ta mà bôn ba, giải trừ mối họa lớn trong lòng chúng ta, thì làm gì có chút nào kiêu căng chứ.

Tần Lương Ngọc giãn mặt nói:

  • Nói cũng đúng, triều Đại Minh có người tài như Trương Tu Soạn, cũng là phúc của thổ dân Thạch Trụ chúng ta.

Phu xe của Trương Đại ở đại sảnh gọi to:

  • Đại thiếu gia, xe đã đợi ở trước của rồi ạ.

Trương Nguyên đưa đại huynh Trương Đại và Lý Khấu Nhi ra cửa, nhìn xe ngựa rời khỏi, rồi lại đưa năm người Tần Lương Ngọc về Hội Đồng quán. Tần Dân Bình nói:

  • Hiền đệ không cần tiễn nữa, trời lạnh gió bắc gào thét thế này, Kinh thành sẽ rất lạnh a.

Trương Nguyên cười nói:

  • Ta không đến nỗi được chiều chuộng như vậy, từ đây đến Hội Đồng quán chỉ có năm dặm có là gì đâu, cùng đi đi, nói chuyện, khó mà có dịp gặp như vậy.

Trương Nguyên đem theo Uông Đại Chùy và Lai Phúc, cùng với năm người Tần Lương Ngọc rời khỏi ngõ Lý Các lão. Đi qua phố Thạch Hán của Hoàng thành, đi ngang qua phía tây phố Trường An và Đại Thì Ung Phường. Vừa đi về hướng phố Kỳ Bàn ngoài Đại Minh môn vừa nói chuyện . Gió thổi lạnh như cắt, mặc áo lông cũng không thấy ấm.

Lúc này ước chừng đang là giờ Dậu, trời đã hoàn toàn là màu đen. Nhưng đoạn đường đi không cần dùng đến đèn lồng soi sáng, vùng đất này là nơi phồn hoa nhất Kinh thành. Sĩ, dân, công , cổ, tập hợp, người chen vai, xe chạm cốt, ồn ào náo động. Bây giờ cách giờ giới nghiêm nửa canh giờ. Hai bên đèn đuốc cửa hàng sáng trưng, chào mời những vị khách cuối cùng, tửu lầu quán trà, người đến người đi. Biểu hiện cảnh ngày qua ngày bận rộn trước giờ giới nghiêm.

Trương Nguyên ngại khi mời Tần Lương Ngọc uống rượu, chỉ nói với Tần Dân Bình:

  • Tần huynh, trong mười lăm ngày từ tết Nguyên Đán đến tết Nguyên Tiêu trong thành không cấm đi lại ban đêm, đến lúc đó ta mời mọi người đến tửu lầu gần đây uống rượu.

Tân Dân Bình nói:

  • Nên để ta mời hiền đệ. Phải rồi, Chung công công ở Hàng Châu đã hồi kinh, không biết có thể bái kiến không?

Trương Nguyên nói:

  • Chung công công làm quan ở Đông Cung, bên ngoài Bắc An môn, bờ Đông Thập Sát Hải có ngôi nhà của Chung công công, ngay cạnh miếu Hỏa Thần, hỏi cái là biết. Tần huynh có thể để lại danh thiếp, tặng một ít đặc sản là được, đừng để ai dòm ngó, tránh bị người kị. Vụ Thuế của mỏ bạc Vân Nam bây giờ do Khâu Thừa Vân nắm quyền, mọi việc đều làm khó Chung công công, thật đáng giận.

Thái giám Khâu Thừa Vân là kẻ thù của thổ dân Thạch Trụ. Mã Thiên Thừa nếu không bị Khâu Thừa Vân vu cáo hại vào tù, thì cũng không ở tuổi trung niên bị nhiễm bệnh mà chết. Cậu bé mười ba tuổi Mã Tường Lân oán hận nói:

  • Nếu con chó thiến kia mà gặp ta, sống---------

Lời nguyền rủa chưa xong thì đã bị mẫu thân Tần Lương Ngọc nghiêm nghị dứt lời, Tần Lương Ngọc xin lỗi nói:

  • Chung công công đúng là chịu khổ thay người Thạch Trụ chúng tôi. Thật sự rất áy náy.

Trương Nguyên nói:

  • Chưa đến nỗi như thế, địa vị của Chung công công ở Đông cung ngày càng được củng cố, chỉ có cái loại Khâu Thừa Vân ngu xuẩn mới đụng đến Chung công công. Cái loại người đó sớm muộn cũng có kết cục thảm hại, nhìn là biết.

Đoàn người đi qua phố Bàn Kỳ ngoài Đại Minh môn, thì thấy quảng trường ồn ào lạ thường.Tạp kỹ đang biểu diễn cầm đèn lồng tung hứng. Có phi xiên, múa cờ, chơi luống hoa, nuốt kiếm, múa sư tử, còn có cả đi cà kheo. Dân chúng chốc lát lại reo lên từng đợt âm thanh ủng hộ. Mã Tường Lân rất muốn qua xem một lúc, nhưng nghe lời mẫu thân Tần Lương Ngọc nói:

  • Không được đi xem, nhiều người nhiều thị phi, chúng ta là người thổ dân phương xa, ở Kinh thành đều phải cẩn thận, chớ gây họa.

Mã Tường Lân liền không dám lại gần xem, chỉ vừa đi vừa quay đầu lại nhìn vài lần, vẻ lưu luyến. Mặc dù thân thể thằng bé cường tráng còn hơn những người trưởng thành, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi, mấy trò xiếc ảo thuật, tạp kỹ rất có sức hút với nó.

Trương Nguyên nói:

  • Đến đúng tháng giêng thì còn náo nhiệt hơn nữa. Có ảo thuật, tạp kỹ, lán ảo thuật, diễn sát vách, mỗi ngày một kiểu, đến lúc đó ta mời Mã hiền chất đi xem.

Mã Tường Lân mừng rỡ, luôn miệng nói:

  • Đa tạ thế thúc, đa tạ thế thúc.

Nói xong nhìn trộm xem mẫu thân thấy mẫu thân cũng không có vẻ tức giận, lúc này mới yên lòng vui sướng được.

Đi qua sườn phía đông hàng lang Thiên Bộ, đi thêm vài bước nữa là cổng Đông Công Sinh, đến Hội Đồng quán rồi. Hội Đồng Quán có quy mô to lớn, chỉ riêng quán phu chuyên phụ trách việc ăn ngủ của thực khách hàng ngày đã là bốn trăm người. Hội Đồng quán không chỉ tiếp sứ giả khắp nơi mà các giao dịch ngoại thương cũng tổ chức tại đây. Hội điển Vạn Minh quy định, Sứ thần ở Kinh thành không được phép hoạt động tự do, năm ngày được thả ra một lần. Bình thường không được tự tiện xuất nhập, chỉ trừ Sứ Thần hai nước ----Lưu Cầu và Triều Tiên là ngoại lệ. Bởi vì đây là hai nước Chư hầu phụng Đại Minh, trung thành với Đại Minh nhất. Đương nhiên, giống như Thạch Trụ thổ Ty là nội thần thuộc thể chế thần dân Đại Minh, ra vào Hội Đồng quán cũng không bị hạn chế.

Trương Nguyên đưa Tần Lương Ngọc tới cửa bên ngoài Hội Đồng quán, cáo từ quay về. Tân Dân Bình lại cứ muốn tiễn một đoạn. Tần Dân Bình lần đầu đến sống ở Kinh thành, chưa quen với cuộc sống nơi đây. Trương Nguyên là người bạn duy nhất cửa y ở Kinh thành, nên lưu luyến không rời. Còn Mã Tường Lân, lại rất muốn đi xem xiếc lửa, nuốt kiếm một lúc. Thế là hai cậu cháu lại đưa chủ tớ Trương Nguyên đi tới phố Bàn Kỳ. Đúng lúc Trương Nguyên muốn hai người đừng tiễn nữa, thì chợt tiếng kêu từ tửu lầu bên đường vang lên:

  • Ông trời ơi, xảy ra án mạng rồi, chuyện này như thế nào cho phải đây! Sau đó là tiếng tranh luận ồn ào huyên náo.