Nguồn: MT
Kinh thành lớn như vậy, mỗi ngày đều có án mạng xảy ra. Trương Nguyên không phải quan viên của Ngũ thành Binh Mã Ti, nên cũng không vây quanh xem, nhưng lại nghe Tần Bình Dân “A” một tiếng:
Còn chưa dứt lời, thì nghe tiếng hét từ tửu lầu:
Dân Triều Tiên mọi rợ đánh chết người dân Đại Minh chúng ta rồi! Dân Triều Tiên mọi rợ đánh chết người dân Đại Minh chúng ta rồi!
Túm lấy mấy tên Triều Tiên hung dữ, dám ở dưới chân thiên tử Đại Minh ta hành hung. Đánh chết bọn chúng, đánh chết cái lũ Triều Tiên mọi rợ…Lại nghe có tiếng người nói lớn:
Chúng ta là viễn thần nước Triều Tiên, tuân thủ luật pháp Đại Minh , sao dám hành hung đả thương người, người này không hiểu sao cứ tới gây sự cùng bọn ta, không--------
Mấy người Triều Tiên này phát âm tiếng Nam Kinh Đại Minh có chút cố sức, không được tự nhiên, biện minh còn chưa đứt lời đã bị đánh đoạn:
Ngay sau đó là tiếng gào thét, đánh đập.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
Gia Tĩnh tới nay, đi sứ tới Triều Tiên có Đường Cao, Sử Đạo, Ngô Hi Mạnh...sau khi trở về Đại Minh đều thật sự khen ngợi Triều Tiên. Nói:
Đại Minh không có dã tâm với lãnh thổ các nước khác. Chu Nguyên Chương cho rằng lãnh thổ của Đại Minh đã đủ to, dân chúng đủ nhiều, sản vật đủ phong phú, hoàn toàn không cần phải chiếm đoạt mở rộng ra ngoài. Chỉ cần thống trị tốt mười ba tỉnh hai Kinh là đủ rồi. Bởi vì Mông Nguyên chính là vết xe đổ, Mông Nguyên dùng vũ lực chinh phục hơn mười nước, lãnh thổ Quốc gia mười vạn dặm, nhưng không đến trăm năm đã sụp đổ. Chu Nguyên Chương đương nhiên phải rút kinh nghiệm từ bài học này, đã quyết định chính sách đối ngoại của Đại Minh là lập đức không lập uy, từng nói: “Các dân tộc thiểu số bốn phía là núi cách biển hiểm trở, hẻo lánh ở một góc, được đất này không đủ để cung cấp, được dân đó không đủ để sai khiến. Nếu như không biết tự ước lượng, đến quẫy nhiễu biên giới nước ta, thì đối phương cũng không lành; Đối phương không phải mối họa của Trung Quốc, mà ta khởi binh khinh phạt, cũng không tường. Chỉ e con cháu đời sau dựa vào sự giàu mạnh của Trung Quốc, mà nhất thời tham chiến công, vô cớ khởi binh, giết hại nhân mạng, không thể không nhớ kỹ.
Chu Nguyên Chương nghĩ đến hậu thế tử tôn khai mở muôn đời thái bình, nghiêm khắc yêu cầu hậu thế làm việc theo quy định mà ông đưa ra. Nhưng lại không biết mình nhất thời thì đối phương cũng là nhất thời. Bây giờ Đại Minh đã không ổn định, rất nhiều quốc gia không đến cống nạp, chỉ có Triều Tiên kính cẩn nghe theo. Có thể nói, từ khi Chu Nguyên Chương ban tên cho Triều Tiên cho đến khi Triều Tiên bị Hậu Kim chinh phục là hơn hai trăm năm, Triều Tiên vẫn rất trung thành với Đại Minh. Trước giờ quan hệ của hai nước rất tốt, không thấy vì Triều Tiên mà xảy ra mẫu thuẫn tranh cãi gì. Nhưng bây giờ , trong tửu lầu kia cái người luôn to giọng nói ”Triều Tiên mọi rợ”, kích động dân chúng đánh “Triều Tiên mọi rợ”, đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Dưới ánh đèn ban đêm, có mấy người từ “Úy Thái tửu lầu” ôm đầu trốn chạy ra ngoài. Hai người có dáng vẻ quan văn dìu lấy một nam tử hơn bốn mươi tuổi mặc áo bào đỏ, phía sau có hai người hầu dùng tay chặn côn bổng đuổi đánh.
Từ tửu lầu có vài người đàn ông đuổi theo kêu ầm lên:
Đừng để mọi rợ Triều Tiên chạy, mọi rợ Triều Tiên giết người.
Mọi rợ Triều tiên sống ở Hội Đồng quán, chạy trời không thoát khỏi nắng, nhất định bắt bọn họ, giết người thì phải đền mạng.
Người đàn ông từ tửu lầu chạy rất nhanh, nhanh chóng quay đầu chặn nhóm năm của người đàn ông mặc áo bào đỏ lại. Người dân Đại Minh không rõ sự việc cũng vây tới, hai người dáng vẻ quan văn sợ người mặc áo bào đỏ bị đánh, nói to:
Chúng ta là Sứ giả nước Triều Tiên, vị này chính là Liễu quốc cữu đại nhân, huynh trưởng của Vương phi tệ quốc. Chúng ta muốn gặp quan viên Binh Mã Ti của quý quốc, nếu đã có mâu thuẫn thì để cho quan phủ Đại Minh xử lý.
Bất hòa cái gì!
Người đàn ông ở tửu lầu quát:
Bên cạnh có người lạnh nhạt nói:
Một người đàn ông khác quơ gậy đánh, mặt khác hét:
Nghe thấy những lời “Quang Hải Quân đắc vị bất chính”, người mặc áo bào đỏ ngẩng đầu dậy, mặt giận giữ tìm người vừa nói câu này. Nhưng người vây quanh xem rất nhiều, không biết ai đang nói. Trương Nguyên cũng chú ý tới người nói ra câu đó, người này rất cổ quái. Bình thường dân thường sao biết danh tính quốc vương Triều Tiên, sao biết y đắc vị bất chính. Nhưng tên chưởng quầy tầm trung niên đó, lại nói không to, như là cố ý để mấy sứ thần Triều Tiên nghe, rõ ràng là làm nhục, muốn chọc giận mấy người Triều Tiên này.
Trương Nguyên nói với Lai Phúc:
Hai người hầu của sứ thần Triều Tiên hiển nhiên là người có võ nghệ, một người tay không cướp được gậy, “Răng rắc” bẻ gẫy, vứt trên mặt đất. Trợn mắt nhìn chằm chằm vào mấy người đàn ông ở tửu lầu.
Người bị cướp gậy liền kêu to:
Cổ động dân chúng đứng xem xung quanh hành động.
Từ nãy giờ lạnh nhạt đứng xem, trực giác của Trương Nguyên cho rằng đây là một âm mưu, nên hắn đứng ra, quát:
Sai Uông Đại Chùy đẩy mọi người ra, đi đến trước mặt mấy người ở tửu lầu hỏi:
Một người đàn ông thấy Trương Nguyên còn trẻ, phía sau lại có hai người Man Di vấn tóc màu xanh, nghĩ Trương Nguyên cũng là Sứ Thần ngoại bang. Hội Đồng quán hàng năm có ngoại bang Sứ thần ở, cười nhạt nói:
Uông Đại Chùy tính tình nóng này, nhảy lên cho người đàn ông kia một cái tát vào mặt, mắng:
Gã đàn ông kia bị Uông Đại Chùy tát cho một cái vào mặt thì ngã xuống đất, ôm mặt kêu đau, mấy người bên cạnh gã kêu to:
Mã Tường Lân cũng muốn oánh người, bị cậu Tần Dân Bình giữ chặt, ra hiệu bảo vệ tốt cho Trương Nguyên.
Trương Nguyên nói:
Chợt có người kêu lên:
Đám người chia thành hai bên, thi để được vác trên một mảnh cửa, Trương Nguyên cau mày, nghĩ thầm: “Có án mạng thật sao, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Lai Phúc đã trở lại, hạ giọng nói với Trương Nguyên:
Trương Nguyên gật gật đầu, nhìn thi thể trên tấm cửa, coi trang phục chính là tiểu nhị của tửu lầu, thẳng đờ, xem ra là chết thật.
Lúc này trong đám người có người nhận ra Trương Nguyên, tuy rằng Trương Nguyên mặc áo mũ lông, nhưng tân khoa Trang nguyên vẫn còn mới mẻ trong ký ức của nhiều người, người này liền kêu lên: