Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 435: Sự chắc chắn của tiên tri




Nguồn: MT

Thầy tu Kim Ni Các râu ria rậm rạp nói:

  • Giáo đường Bắc Kinh không có sáng tác của Aristotle, chỗ của Tạ Lộc Vụ ở Nam Kinh có bộ sách này, nhưng lần này giáo án Nam Kinh, giáo sĩ bị trục xuất, giáo đường bị phong tỏa, số sách đó chắc đã bị hủy bỏ, nhưng chỗ của thầy tu La Như Vọng ở Hàng châu có lẽ có sách này, để cảm ơn sự giúp đỡ to lớn của Trương tu soạn với bản giáo, đầu năm sau bỉ nhân sẽ chuẩn bị xuống phía nam, nếu Hàng Châu không có, thì đi Ma cao, trước cuối năm sau nhất định mang những bộ sách của Tây Dương về cho Trương tu soạn lựa chọn để phiên dịch.

Trương Nguyên chắp tay nói:

  • Đa tạ Kim cha cố, tại hạ còn có một thỉnh cầu……

Kim Ni Các cực kỳ kính trọng Trương Nguyên, nói:

  • Cứ nói, chỉ cần bỉ nhân có thể làm, nhất định tận lực.

Trương Nguyên nói:

  • Sang năm nếu người trong quý giáo có về Ma cao, xin hãy thay ta gửi lời chiêu mộ tới những thợ thủ công Bồ Đào Nha, chỉ cần hơn mười người là được, nếu trong thầy tu có người tinh thông kỹ thuật pháo thì càng tốt, ta đoán trong ba năm Liêu Đông sẽ có chiến tranh quy mô lớn, thương pháo của Tây Dương phải được xem trọng.

Kim Ni các biết việc này có chút khó khăn, lần trước Thẩm Các bắt giữ Vương Phong Túc cũng là mượn cớ hai khẩu súng pháo kia, nói:

  • Lần này vì sự biện hộ của Từ Tán Thiện, Lý Thiếu Khanh, và Trương tu soạn, Thiên chúa giáo mới miễn bị cấm tiệt, nhưng đả kích là rất lớn, trạm kiểm soát của Quảng Đông sẽ thẩm tra nghiêm ngặt những người nhập cảnh từ Tây Dương, thợ thủ công súng pháo rất khó nhập cảnh.

Trương Nguyên cười nói:

  • Tại hạ chưa nhậm chức ở bộ Binh, không dám tự mình mượn thợ thủ công từ ngoài vào kinh thành, đến lúc đó sẽ có lệnh chiêu mộ của triều đình, Bắc Kinh cách Ma Cao tám ngàn dặm, đi lại cần mất thời gian một năm, ta chỉ muốn phòng ngừa trước mà thôi.

Kim Ni Các thoải mái nói:

  • Cái đó tuyệt không có vấn đề, Ma Cao vốn có thợ đúc pháo.

Trong lòng lại càng cảm thấy ngạc nhiên trước sự tiên tri chắc chắn của Trương Nguyên, học thức và sự nhìn xa trông rộng mà Trạng nguyên trẻ tuổi nhất của triều Đại Minh thể hiện khiến bất cứ một hội sĩ nào của giáo hội Giêsu tiếp xúc với hắn đều cảm thấy kinh sợ vô cùng.

Trương Nguyên còn có chút che dấu trước mắt với người trong nước, có khi phải giả ngốc, nhưng trước mặt người tây Dương không cần kiêng kỵ như vậy, nói:

  • Theo ta được biết, văn minh của thành cổ Rome chính là bị hủy diệt bởi chủng tộc lạc hậu dã man, nền văn minh Trung Hoa của chúng ta cũng có nguy hiểm này, Man tộc Liêu Đông có uy hiếp ngày càng sâu sắc với Đại Minh. Những người phụ nữ cực kỳ dã man hung tàn, nếu bị họ chiếm cứ Trung nguyên, giáo sĩ Tây dương các ngài chắc chắn rơi vào kết cục giống như là người Nhật cấm tà giáo, ôi. Nhốt người sống xuống hố phân tươi từ từ mà chết, Uy nô này cũng có thể nghĩ ra được!

Kim Ni Các nói:

  • Giáo sĩ Thiên chúa thích sạch sẽ, những ma quỷ đó cố ý lấy dơ bẩn tới để làm nhục nhục, thật đáng giận.

Lại đàm đạo một lúc lâu, Kim Ni Các cáo từ, Trương Nguyên sai Diêu thúc đánh xe tiễn Kim Ni Các về giáo đường, lúc này Viên Triều Niên cũng cáo từ. Nói về kiểm lại tài sản của hiệu sách, ngày mai hoặc ngày kia sẽ tới bàn bạc việc nhập cổ phần với Vũ Lăng.

Viên Triều Niên vừa đi, Trương Đại mang theo Lý Khấu Nhi tới, Trương Đại nói:

  • Khấu Nhi nói lâu ngày không gặp Vi Cô, thấy nhớ, muốn ta đưa nàng tới đây.

Lý Khấu Nhi từ phía sau Trương Đại vòng lên thi lễ với Trương Nguyên, Trương Nguyên liền gọi tiểu tỳ Huệ Tương dẫn Lý Khấu Khi vào, hắn và đại huynh ngồi ở sảnh nói chuyện uống trà. Thời tiết buổi triều rất mát, thời điểm này năm trước còn có một trận tuyết lớn, hai huynh đệ vừa sưởi ấm, vừa hàn huyên. Trương Đại nói phụ thân Trương Diệu Phương không quen sống ở Kinh thành, chỉ là ước chừng khoảng tháng giêng Tố Chi sẽ sinh, Trương Diệu Phương phải đợi xem Tố Chi sinh trai hay gái, nếu là cháu trai ông ta sẽ ở lại kinh một thời gian nữa, nếu là cháu gái, sau khi đầy tháng sẽ rời khỏi kinh về quê, về chỗ Trương Liên Phương ở Thái Châu mấy ngày rồi mới về Sơn Âm.

Trương Nguyên cười nói:

  • Nhĩ thao thúc trọng nam khinh nữ à.

Liền hỏi:

  • Thê thiếp của đại huynh vẫn hòa thuận chứ?

Trương Đại lắc đầu cười khổ:

  • Chưa nói tới là hòa thuận, Lưu thị cả ngày đeo cái mặt nạ giả là người có học, ta không thích nhìn thấy nàng ta. Phụ thân ta trách ta hai lần, nhưng ta vẫn không muốn tới phòng của nàng ấy.

Trương Nguyên nói:

  • Huynh chỉ sủng ái Lý Khấu Nhi cũng không được, đây là làm cho Lý Khấu Nhi bị thù hằn, những ngày tháng sau này của Lý Khấu Nhi sẽ khó mà sống.

Trương Đại bùi ngùi nói:

  • Giới Tử nói rất đúng, nhìn thê thiếp của đệ hòa thuận, ta cũng thấy ghen tị.

Trương Nguyên nói:

  • Sang năm sẽ khai trương hiệu buôn Thịnh Mỹ ở Bắc Kinh. Để Lý Khấu Nhi và Vương Vi cùng quản lý cửa hàng, đại huynh cũng đừng luyến tiếc.

Chợt nghĩ ra một chuyện, liền nói:

  • Tam huynh Yến Khách lần trước gửi Nhĩ Thao thúc mang kính mắt của kính phường Hàn Xã đến đây, giờ vẫn còn để chỗ đại huynh, mấy ngày nay đệ bận chuẩn bị biện luận, không rảnh bận tâm, lúc này mới nhớ tới, hôm nào đem tới chợ đèn hoa ở phố Hàn xã thư phổ thử bày bán xem, bạc phải thu về.

Lão bộc Phù Thành bước tới bẩm nói:

  • Thiếu gia, có vị đại nhân họ Tần tới cầu kiến thiếu gia, nói là tới từ Tứ Xuyên.

  • À.

Trương Nguyên đứng lên, vui vẻ nói:

  • Tần Dân Bình Tần huynh à, huynh ấy cũng tới kinh rồi.

Đi nhanh tới cửa chính của tứ hợp viện, chỉ thấy ngoài cửa có năm người đứng thẳng người trong gió lạnh, trước ba sau hai, hai người phía sau là sĩ binh quấn khăn trùm đầu, ba người phía trước bên trái là một người đàn ông cao lớn chính là Tần Dân Bình, người bên phải là cháu trai Mã Tường Lân, người này là thiếu niên mười ba tuổi cao khoảng năm thước, hùng tráng như sư tử, nhưng người ở giữa tư thế hiên ngang nhất thời Trương Nguyên không nhận ra là ai, chỉ nghe người này tiếng cười sang sảng, ôm tay thi lễ nói:

  • Trương công tử, Hàng Châu từ biệt, thấm thoát đã bốn năm, đức của công tử, góa phụ Tần thị suốt đời khó quên.

Nói xong, liền quỳ trước cửa thi lễ, Tần Dân Bình và Mã Tường Lân cũng vội vàng quỳ xuống.

Hóa ra là Tần Lương Ngọc phu nhân của thổ ti Thạch Trụ đã qua đời Mã Thiên Thừa, mặc y phục quan viên hàng ngày, Trương Nguyên nhất thời không nhận ra, vội quỳ đáp lễ, vui mừng nói:

  • Hóa ra là Tần tướng quân, tới kinh khi nào vậy? Tần huynh, Mã hiền chất, mau vào hàn xá nói chuyện.

Tần Dân Bình lúc này mới cười tiến lên bắt tay với Trương Nguyên, quan sát Trương Nguyên nói:

  • Trương công tử bây giờ là Trạng nguyên, Hàn lâm quan rồi, sẽ không coi thường những người thổ dân xa xôi chúng tôi chứ.

Trương Nguyên nói:

  • Tần huynh sao lại nói như vậy, phải phạt mười chén rượu.

Tần Dân Bình cười ha ha, nói với Tần Lương Ngọc:

  • Tỷ tỷ, Trương công tử vẫn khách sáo như trước, không vì chức vị cao mà kinh thường thổ dân chúng ta.

Ai có thể ngờ người thanh niên thư sinh năm đó vô tình gặp ở bên kênh đào Hàng Châu bốn năm trước đây có thể trở thành Trạng nguyên trong cung vàng điện ngọc, Tần Lương Ngọc cười, cùng với đệ đệ Tần Dân Bình và con trai Mã Tường Lân đi theo Trương Nguyên vào đại sảnh, Trương Đại cũng ra đón Tần Dân Bình, tháng tư năm ngoái Trương Nguyên kết hôn, Tần Dân Bình và cháu trai Mã Tường Lân đã không quản ngại đường xá xa xôi mấy ngàn dặm từ ngoài núi Xuyên Trung tới Sơn Âm chúc mừng, cho nên Trương Đại nhận ra Tần Dân Bình, cùng ngồi hàn huynh, dâng trà lên, Tần Lương Ngọc tuy là phụ nữ, nhưng hiện giờ kế nhiệm trượng phu đã thành quan chức tứ phẩm, ngồi nói chuyện với Trương Nguyên, Trương Đại, tự nhiên hào phóng mà uy nghiêm.

Tần Lương Ngọc lần này vào kinh là để tiến cống cho triều đình, theo quy định của Đại Minh các phiên quốc và các quan tứ di cứ ba năm hoặc hàng năm phải vào triều một lần để cống hiến, bởi vì Mã Ngàn Thừa bị bỏ tù, bệnh chết, nên thổ ty Thạch Trụ đã bốn năm không vào kinh tiến cống rồi, năm ngoái Tần Lương Ngọc kế nhiệm Tuyên Phủ Sứ, đã khống chế thế lực các bên của thổ ty Thạch Trụ, chính quyền vững chắc, năm nay đích thân vào Kinh tiến cống, biểu thị sự trung thành với triều đình, họ khởi hành vào đầu tháng chín, muốn vào kinh trước tết Nguyên đán, tham dự đại lễ triều bái tất niên của bộ Lễ.

Hai sĩ binh mang hòm lễ tiến vào, Trương Nguyên nói:

  • Tần tướng quân, hiện giờ ta không dám nhận lễ, rất nhiều quan viên nhìn vào ta, nhất định mong được thông cảm.

Tần Lương Ngọc mỉm cười, nói:

  • Không dám hãm Trương tu soạn vào tội bất nghĩa, đây là quả bạch của thổ ti chúng ta, hạt dẻ, mật ong đều không đáng giá, Trương tu soạn nhất định phải nhận.

Trương Nguyên cười nói:

  • Vậy đa tạ rồi.

Tần Lương Ngọc nói:

  • Nghe nói Trương tu soạn mới có quý tử, không biết có thể cho ra gặp mặt không?

Trương Nguyên nói:

  • Tần tướng quân cứ vào trong nội viện xem đi.

Mặt mũi vẫn có tính trẻ con nhưng vóc người lại cao lớn hơn Trương Nguyên, Mã Tường Lân nói:

  • Tiểu chất cũng muốn gặp con trai của Thế thúc.

Trương Nguyên cười nói:

  • Vậy cứ ôm ra đây, để Tần huynh xem xem.

Sai người vào truyền lời, một lát sau, Chu mụ bế tiểu Hồng Tiệm tới, Vân Cẩm cũng đi theo.

Tiểu Hồng Tiệm vẫn đang bú sữa, mùi sữa rất mạnh, nhìn đường đường tứ phẩm Tuyên Phủ sứ Tần Lương Ngọc cười hì hì, một chút cũng không hề sợ người lạ, Tần Lương Ngọc ôm lấy đứa trẻ này vô cùng thích thú, thở dài:

  • Không chuẩn bị được quà, lại sợ Trương tu soạn không chịu nhận.