Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 434: Kết thúc biện luận




Nguồn: MT

Cho nên nói, trên thực tế quyền lực của Nội các đã ít đi nhiều, chức quyền của Thủ phụ và Thứ phụ khác biệt không lớn, tất cả mọi việc vẫn là do Hoàng đế định đoạt..

Vạn Lịch hoàng đế chưa hề đáp ứng thỉnh cầu của Thẩm Các mà tuyên bố cấm tiệt Thiên chúa giáo, cũng chưa từng đáp ứng thỉnh cầu của Từ Quang Khải mà sửa chữa lịch Tây Dương, đây là cách đối ứng sự tranh chấp giữa các đại thần của Vạn Lịch hoàng đế. Như mong muốn của Thẩm Các đó là đuổi đám người Vương Phong Túc đi, nhưng không thể cấm tiệt Thiên chúa giáo, như mong muốn của Từ Quang Khải là mở dịch cục, nhưng mục đích thay đổi thống nhất lịch pháp Tây Dương lại chưa đạt được, thanh thế của cuộc đại biện luận không nhỏ, trước sau trải qua đã mấy tháng, một vòng lớn, lại trở về điểm bắt đầu, dường như không có gì thay đổi, đây chính là cục diện chính trị của triều Vạn Lịch.

Thẩm Các không hài lòng với kết quả này, y vốn muốn mượn cớ cấm tiệt Thiên chúa giáo để giành được sự khen ngợi của thế lực bảo thủ trong triều đình và dân chúng, nhưng Hoàng đế không ban sắc lệnh cấm mà chỉ đuổi hai hội sĩ Giêsu đi, Thiên chúa giáo vẫn truyền bá như bình thường ở Đại Minh, điều này thực sự là sự thất bại của Thẩm Các, hơn nữa các sĩ thứ trong kin đều biết y bại bởi Trương Nguyên trong cuộc biện luận này. Có tổn hại tới danh tiếng của y, hơn nữa, Phương Tòng Triết khen ngợi y, âm thầm năm sau xem xét để thăng quan cho y thành Thị lang bộ Lễ ở Bắc Kinh, sovới Thị lang bộ Lễ ở Bắc Kinh, Thị lang bộ Lễ ở Nam Kinh là không thể so sánh được, điều này khiến Thẩm các cảm thấy được an ủi, mục đích y chèn ép Thiên chúa giáo cũng là vì lẽ đó. Về sau phải không ngừng cố gắng.

Từ Quang Khải cảm thấy tiếc nuối đối vì không thể bảo vệ Vương Phong Túc và Tạ Vụ Lộc, nhưng Trương Nguyên lại rất hài lòng với kết quả này, Vương Phong Túc truyền giáo quá mức ở Nam Kinh, nếu giữ lại ở Đại Minh, sớm muộn sẽ kích động tới sự phản đối mạnh mẽ của các thế lực Nho gia bảo thủ và các Phật tử, còn hiện giờ, vì sự trục xuất của Vương Phong Túc và Tạ Vụ Lộc, các hội sĩ Giêsu ở Đại Minh phỉa điều chỉnh lại sách lược truyền giáo, đây là điều mà Trương Nguyên có thể thấy, điều quan trọng nhất là, Trương Nguyên mở được dịch cục, mục đích dịch điển tích Tây học đã đạt được, đại biện luận nhìn có vẻ không thay đổi được gì, nhưng sự biến đổi ngầm trong đó, chỉ có Trương Nguyên là rõ nhất.

Vì đại biện luận lần này của Quốc Tử Giám, sáu ngàn cuốn sách Tây học của Hàn xã bị tranh nhau mua tới không còn gì, rất nhiều sĩ tử còn hỏi Vũ Lăng phương pháp nhớ lâu của Matteo Ricci, Vũ Lăng rất thông minh, không nói không có sách này, chỉ hàm ý nói là sẽ in sau, kéo những người đọc sách này lại, thỉnh thoảng lại tới thăm, cũng sẽ mua những sách khác.

Ngày hai mươi tháng chạp, Vũ Lăng quay lại ngõ Lý các lão để bẩm báo lại tình hình kinh doanh với Trương Nguyên, Vũ Lăng nói:

  • Thiếu gia, rút cuộc có loại sách “cách nhớ của Matteo Ricci” không ạ?

Trương Nguyên nói:

  • Ta từng hỏi Kim Ni Các, cách nhớ là có, sách thì không.

Vũ Lăng nói:

  • Không bằng biên một quyển sách như vậy, chắc chắn bán được nhiều, rất nhiều học trò đều tới tiệm sách của chúng ta hỏi quyền sách này.

Trương Nguyên lóe lên một ý tưởng: có thể kết hợp hai cuốn cách nhớ Matteo Ricci và “công cụ luận” của Aristotle thành một cuốn sách, tiến cử lô gic học của Phương tây rất có ích với giới tư tưởng của Đại Minh, có thể bồi dưỡng một lối suy nghĩ lý tính, logic học là công cụ của tư tưởng trau chuốt và tri thức, sự phát sinh của lý luận và khoa học là dựa vào logic học, công nghệ kỹ thuật của Đại Minh rất phát triển, lại không thể sinh ra lý luận khoa học hệ thống, chính là vì sự thiếu sót của logic học.

Trương Nguyên liền sai Vũ Lăng và Lai Phúc tới Tuyên Vũ môn mời Kim Ni Các tới đây, thuận tiện mời luôn cả ông chủ hiệu sách Viên Triều Niên tới bàn bạc.

Diêu thúc đánh xe đưa Vũ Lăng, Lai Phúc tới Tuyên Vũ môn. Trương Nguyên vào nội viện rồi đến phòng của Thương Đạm Nhiên chơi đùa cùng con trai, sau hai trận đại tuyết vào tháng 11 vừa rồi, thời tiết sáng sủa cho tới bây giờ, nhưng vì trời lạnh, trong tứ hợp viện vẫn còn mấy đống tuyết còn đọng lại chưa tiêu tan, xem ra phải đợi tới mùa xuân mới hết, Thương Đạm Nhiên nói:

  • Mùa đông ở kinh sư giá rét, trong phòng thì ấm áp, thiếp vẫn không quen, gần đây có chút bức bối, ngủ không được ngon, ngay cả Hồng Tiệm cũng bị nóng ở miệng, đau tới khóc oa oa lên, hôm qua chấm một chút thuốc mát rồi, mới đỡ hơn.

Trương Nguyên ôm lấy con trai nhìn cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu đang cười hì hì với phụ thân, tay chân lộn xộn, phát ra tiếng “ô ô”

Trương Nguyên nói:

  • Dần dần sẽ quen thôi, chúng ta còn phải ở kinh thành lâu, mùa đông bảo đầu bếp làm nhiều cháo đậu xanh một chút, ngày thường ngâm cây kim hoa trà uống cũng giải nhiệt.

Lại nhìn thấy hai tay thê tử xoa xoa nhẹ hai núm vú, liền hỏi:

  • Lại bị trướng lên khó chịu rồi?

Sắc mặt Thương Đạm Nhiên ửng đỏ nói:

  • Hồng Tiệm bây giờ không bú nữa, cho nên thường bị trướng lên rất đau.

Trương Nguyên nói:

  • Hồng Tiệm coi như là cái bụng ăn, xem ra sữa mẹ thật đủ rồi.

Đến gần Thương Đạm Nhiên hôn lên trán một cái, thấp giọng nói:

  • Buổi đêm ta tới ăn, bây giờ không tiện, đợi có khách tới thăm, ta uống sữa ra tiếp khách, nghĩ cũng đã thấy buồn cười.