Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 432: Gian tế của Nỗ Nhĩ Cáp xích (1)




Nguồn: MT

Trương Nguyên nói:

  • Hơi một tí là từ quan, đây là tự lưu thanh danh cho mình, lại đem tội lỗi quy về quân chủ. Chi bằng thận trọng cẩn thận, chịu khổ để gánh trọng trách lưu lại triều đình làm chút chuyện thiết thực.

Lời này của Trương Nguyên cực kỳ sắc bén, đâm trúng vào chỗ hiểm Lưu Tông Chu là quá mức yêu quý thanh danh của mình. Đại nho của một thế hệ đột nhiên biến sắc, nhưng cuối cùng không phát tác. Y dừng chân lại, bảo người hầu dẫn lừa đến cưỡi lên. Nói với Trương Nguyên:

  • Trương Giới Tử, ta vẫn hi vọng ngươi chớ quên lời nói trên cầu Việt Vương năm đó.

Trương Nguyên cúi người chào thật sâu nói:

  • Cái học của Thánh hiền, là để giúp đỡ người khác —— Học sinh vĩnh viễn không dám quên.

Lưu Tông Chu từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn Trương Nguyên. Ánh mắt Trương Nguyên trầm tĩnh, đúng mực. Sau một lúc lâu, Lưu Tông Chu bùi ngùi thở dài, nói một tiếng:

  • Sau này còn gặp lại.

Liền cưỡi lừa đi về Hội Đồng Quán phía Tây.

Lưu Tông Chu là đường đường chính chính muốn thuyết phục Trương Nguyên, mà Thẩm Các sau khi rời Quốc Tử Giám thì đi về Ngụ sở của Phương Tòng Triết ở Đại Thời Ung phường. Đợi Phương Tòng Triết sau khi xuất cung liền bẩm báo chuyện biện luận ở Quốc Tử Giám ngày hôm nay, nói:

  • Trương Nguyên rất giỏi xảo biện, lại có thân phận Đông cung Giảng quan, thực không phải đám quan viên Nam Kinh tôi có thể chống chọi được. Các Lão ngài xem nên đối phó như thế nào?

Phương Tòng Triết lông mày dài khẽ động, hỏi:

  • Lưu Khải Đông cũng biện luận không thắng được Trương Nguyên sao?

Thẩm Các nói:

  • Trương Nguyên căn bản không coi Lưu Tông Chu làm bậc thầy cung kính, biện luận không một chút nể mặt. Hơn nữa liên quan đến lịch pháp, cũng không phải là sở trường của Lưu Tông Chu.

Phương Tòng Triết cười lạnh nói:

  • Muốn thay đổi lịch pháp, người ngốc nói mơ.

Y trầm ngâm một lúc, nói:

-Trận biện luận sau này, để ta tấu mời Nội Các, Thất Khanh đều đến Quốc Tử Giám nghe trận biện luận cuối cùng đi.

Thẩm Các có chút thiếu tự tin, quan viên dự thính càng nhiều, y nếu biện luận không thắng được Trương Nguyên há không phải càng mất mặt hơn. Lại nghe Phương Tòng Triết nói:

  • Yên tâm, ta tự có chừng mực...

  • Thiếu gia, lên xe đi.

Mục Chân Chân vén màn xe lên gọi.

Lưu Tông Chu một lừa một người đã đi xa, nhìn bóng dáng đang đi xa dần, Trương Nguyên cũng bùi ngùi thở dài, không một tiếng động nói:

  • Khải Đông tiên sinh, không cần tuyệt thực, sống còn là tốt nhất.

Sau khi nhà Minh diệt vong, Lưu Tông Chu tuyệt thực hai mươi ba ngày thì chết, hoàn thành lý tưởng đạo đức của y, điều này đương nhiên tuyệt đại đa số mọi người đều không làm được, nhưng Trương Nguyên cũng không lấy đó làm mẫu, Trương Nguyên trước giờ chưa từng nghĩ cách buông xuôi, cho nên, cứu quốc bắt đầu từ biện luận.

Ngồi lên xe ngựa, Mục Chân Chân nói:

  • Thiếu gia sao lại tranh chấp với Lưu tiên sinh rồi, trước đây nô tỳ bán trái cây ở chùa Đại Thiện, Lưu tiên sinh từng giúp nô tỳ.

Trương Nguyên nói:

  • Lưu tiên sinh là một người ngay thẳng, đáng được tôn kính, nhưng thực sự quá cổ hủ, không thể đồng ý với ta, vốn định mời ông ấy ăn bữa cơm, nhưng ông ấy nhất định cự tuyệt, thôi vậy, Lưu tiên sinh vẫn là nên về Nghiên sơn làm nghề dạy học đi thôi.

Vương Vi lấy lò sưởi áp vào tay Trương Nguyên cho ấm, thản nhiên nói:

  • Thiếp cũng không hiểu tướng công tại sao lại ủng hộ Thiên chúa giáo, phải biết rằng Thiên chúa giáo phản đối nạp thiếp.

Trương Nguyên không nhận lò ấm, lại ôm lấy Vương Vi, dường như bừng tỉnh nói:

  • Ai ôi! Suýt nữa quên một việc lớn, bọn Thẩm các phản đối Thiên chúa giáo có phải vì điều này, cái đó ta cũng muốn phản đối.

Tay rút ra khỏi ngực của Vương Vi, Vương Vi đã cười tới thân mình rung lên.

Trương Nguyên chà xát tay để ấm lên, nói:

  • Không phải nói đùa, một nguyên nhân khiến Thẩm Các phản đối Thiên chúa giáo cũng là vì Lý Chi Tảo đại nhân chỉ trích y ăn uống tiệc rượu, nạp thiếp. Nhưng Lưu Tông Chu tiên sinh lại làm quan thanh liêm suốt ngày ăn rau xanh đậu hũ, quay về quê hương, nghèo khó như tu sĩ, cũng phản đối Thiên chúa giáo, xem ra các hòa thượng ngoại lai không dễ đọc kinh.

  • Thiếu gia, tay của nô tỳ ấm rồi.

Mục Chân Chân hợp tay mình với tay Trương Nguyên, tay của Mục Chân Chân to hơn nhiều so với phụ nữ bình thường, còn to gần như tay của Trương Nguyên, ấp tay như vậy vốn là tư thế của nam che chở cho nữ, Trương Nguyên cười. Cảm thấy sự ấm áp và thô ráp trên tay của Mục Chân Chân, lại rút tay ra hướng đến mép váy Mục Chân Chân sờ loạn.

Mục Chân Chân xấu hổ đỏ mặt:

  • Thiếu gia…

Trương Nguyên hỏi:

  • Không mang theo côn Tiểu Bàn Long sao?

Mục Chân Chân nói:

  • Từ tháng trước đã không mang theo rồi

Vương Vi cười nói:

  • Tướng công lẽ nào còn muốn Chân Chân mang thai còn phải theo cái côn sao?

Lúc này, xe ngựa đã tới cửa của Đông tứ bào lâu, Diêu Thúc đánh xe hỏi:

  • Giới tử tướng công, tới phủ Thương lão gia trước à?

Trương Nguyên nói:

  • Tới Phố Cổ Y ở phía đông của Đại Từ trước đã, Đại Chùy biết đường.

Uông Đại Chùy ngồi bên cạnh Diêu Thúc đáp một tiếng vang dội, xe ngựa phi về hướng Đại Từ đình, đi qua một cái ngõ nhỏ, tới Cổ Y phố, Thanh Mực Sơn Nhân thuê một cái phòng ở mười tám lượng bạc, có một gian, là cửa hàng của thầy tướng số, bên trong là một cái lầu nhỏ hai tầng, có một cái sân nhỏ, Đổng Nãi Trà trước khi sinh một tháng vẫn còn tự mình lo liệu việc gia đình, tháng trước mới mượn một hầu gái phục vụ trong lúc ở cữ.

Nãi Trà muội mới sinh được có ba ngày, cửa hàng tướng số của Thanh Mục Sơn Nhân vẫn mở cửa, xem ra áp lực cuộc sống không nhỏ, thấy Trương Nguyên đích thân tới chúc mừng, Thanh Mục Sơn Nhân vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vàng gọi hai hầu gái kia dẫn công tử trạng nguyên vào thăm mẹ con Đổng Nãi Trà.

  • Hầu mụ, hầu mụ….

Gọi mấy tiếng không có ai trả lời. Thanh Mực Sơn Nhân xin lỗi nói:

  • Tai của Hầu mụ Bảo Định này hơi có vấn đề, không tiện sai bảo.

Liền đóng cửa hàng lại, dẫn mấy người Trương Nguyên vào, lại gọi hai tiếng “Hầu mụ”, một người phụ nữ già từ lầu hai đi xuống, Thanh Mục Sơn Nhân để Hầu mụ dẫn Vương Vi và Mục Chân Chân lên lầu, còn mình thì pha trà cho Trương Nguyên.

Trương Nguyên chúc mừng Thanh Mặc Sơn Nhân, ngồi nói chuyện một lát, Vương Vi và Mục Chân Chân xuống lầu, Hầu mụ thay mặt Đổng thị tiễn khách. Trương Nguyên nghe nói Hầu mụ này là người Bảo Định, lại là họ Hầu, tùy tiện hỏi:

  • Hầu mụ là người ở đâu Bảo Định?

Hầu mụ khỏe mạnh này thấy khách quý hỏi thăm mình, có chút căng thẳng, hai tay không ngừng lau ở tạp dề, trả lời:

  • Hồi đại nhân, lão phụ là người của Hầu gia ở huyện Định Hưng, chồng họ Cao, đã qua đời, lão phụ còn có hai đứa con trai, đều đang mưu sinh kiếm sống ở kinh thành.

  • Được rồi, được rồi! Hầu mụ, bà lên lầu đi.

Thanh Mặc Sơn Nhân thấy Hầu mụ này lải nhải dông dài, vội cắt ngang lời, lo Trương Nguyên sẽ phiền.

Khách Ấn Nguyệt chính là người ở huyện Định Hưng phủ Bảo Định, Trương Nguyên nói:

  • Khoan đã, Hầu mụ có biết ở huyện Định Hưng của bà có một người phụ nữ làm bà vú trong cung không?

  • Có ạ.

Hầu mụ nói:

  • Thê tử của nhị Hầu Khách thị a, vào cung từ hơn mười năm trước, Khách thị là vợ của Nhị hầu, hầu nhị đó và lão phụ coi như là cùng gia tộc, đều là một họ Bảo đấy, một người đằng đông, một người đằng tây, lão phụ về nhà thăm cha già, có khi cũng thỉnh thoảng gặp được hầu nhị, hầu nhị đó mất rất sớm, ngoài ba mươi tuổi đã đi rồi, cha ta tám mươi tuổi xương vẫn còn khỏe.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Thật là trùng hợp, lại gặp được người đồng hương với Khách Ấn Nguyệt, không, là đồng hương của Khách Ấn Nguyệt vong phu”.

Liền hỏi:

  • Khách thị không phải là người huyện Định Hưng sao?

Hầu mụ nói cha của bà ta đã tám mươi tuổi rồi còn có thể xuống đồng trồng trọt, nhất thời không ngăn được câu chuyện, nói thông suốt mới đáp:

  • Tỷ đệ Khách thị là tới từ Khẩu Bắc tới, chạy nạn tới Hầu gia Bảo, Khách thị gả cho Hầu nhị, ngày thường không qua lại với người trong trang, đệ đệ kia của bà ta là một người săn bắn, tiễn pháp rất chuẩn, thường có thể bắt được thỏ hoang và chim trĩ, ngày thường đều là buồn bực không lên tiếng, nghe nói Khách thị dung mạo rất đẹp, lão phụ cũng chưa từng gặp.

Khẩu Bắc mà Hầu mụ nói chính là địa khu phía bắc của Khẩu Trường thành Hỉ Phong, Khẩu Hỉ phong cách gọi cổ là Lư Long Tắc, là một pháo đài ở phía đông bắc của đồng bằng Hà Bắc, Trương Nguyên nhíu mày thầm nghĩ: “Khẩu Bắc đương nhiên cũng có một số lượng lớn người Hán ở lại, nhưng theo phản ứng của những người đưa ra sự nghi ngờ về thân phận của Khách thị mà nói, chỉ e Khách thị không phải người Hán, lẽ nào là người Mông Cổ, hay là người Nữ Chân?”

Liền hỏi:

  • Hầu nhị đó tuổi tác còn trẻ, sao lại qua đời?

Hầu mụ nói:

  • Đúng vậy, bình thường cũng là một người đàn ông khỏe mạnh, cưới Khách thị về chưa tới hai năm thì chết, người của Hầu gia Bảo chúng tôi nói Khách thị xinh đẹp, Hầu nhị không biết tiết chế, nên bị quỷ đoản mệnh.

Sự hiểu biết của Hầu mụ với Khách thị chỉ có như vậy, Trương Nguyên dịu dàng từ chối lời mời ăn cơm của Thanh Mặc Sơn Nhân, ra cửa lên xe cùng với Vương Vi và Mục Chân Chân, trong xe, Vương Vi nhỏ giọng hỏi:

  • Tướng công, có việc gì sao?

Thầm nghĩ: “Hôm đó gặp được Khách ma ma đó ở ngoài Bắc An môn quả nhiên là cao gầy xinh đẹp, tướng công hẳn không có gút mắc gì với bà ta chứ, không thể nào, tướng công tuy phong lưu, nhưng không phải là một kẻ háo sắc không biết nông cạn”.

Trương Nguyên nói:

  • Không có gì, tiện thì hỏi thôi – đúng rồi, đứa trẻ kia đáng yêu chứ?