Nguồn: MT
Môn khách Ngô Đình cười nói:
Nói xong trịnh trọng hành lễ với Trương Nguyên, Trương Đại.
Trước kia lúc bệnh đau mắt của Trương Nguyên vẫn chưa khỏi, Ngô Đình từng đọc sách cho hắn nghe cũng từng chỉ điểm thư pháp cho Trương Nguyên, Trương Nguyên gọi Ngô Đình là Ngô tiên sinh, rất là khách khí.
Thương Chu Tộ đi tới hàn huyên với Trương Diệu Phương, hai người họ lúc trước cũng từng quen biết, hiện giờ tính ra thì Trương Diệu Phương lớn hơn Thương Chu Tộ một bậc. Nhưng Trương Diệu Phương không dám lấy thân phận trưởng bối để cư xử mà vẫn như trước dùng thân phận bình đẳng mà chào hỏi.
Mục Chân Chân, Vương Vi và chị em Cảnh Lan, Cảnh Huy đã lên tới phía sau thuyền để bái kiến Thương Đạm Nhiên, Thương Đạm Nhiên thấy Vương Vi ở đây tuy hơi kinh ngạc nhưng lúc này cũng không rảnh rang để hỏi thăm, hai đứa cháu gái Cảnh Lan, Cảnh Huy vui quên trời đất, một người kéo tay của nàng nói chuyện, Cảnh Huy ngắm nhìn Thương Đạm Nhiên cẩn thận, nói:
Sau khi Thương Đạm Nhiên sinh con, thân hình có đẫy đà hơn trước một chút, đã có vẻ thành thục của một phu nhân kiều mĩ phong vận rồi.
Thương Đạm Nhiên vuốt mái tóc của Cảnh Huy, cười nói:
Cảnh Lan so với hồi bé thì có hơi nhút nhát một chút. Chỉ cười mà không nói gì cả, Cảnh Huy thì vẫn nói nhiều như trước, vẫn bám lấy Thương Đạm Nhiên không rời như hồi bé, nhìn xung quanh nói:
Bà Chu cười hi hi ôm tiểu Hồng Tiệm tiến lên. Cảnh Lan, Cảnh Huy, Mục Chân Chân, Vương Vi đều xúm đầu lại xem. Đứa bé kháu khỉnh ngủ thật là ngon, tóc mai lưa thưa. Giương cái miệng nhỏ xinh lên thỉnh thoảng lại “táp táp” một tiếng, giống như trong mơ đang được bú sữa mẹ vậy. Vương Vi mừng rỡ nói:
Trương Nguyên và Trương Đại lúc này cũng đã sang đến bên này thuyền, Trương Đại chào hỏi Thương Đạm Nhiên, gọi:
Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên nhìn nhau cười, Trương Nguyên cười nói với bà Chu:
Cẩn thận bế con, lòng thầm nghĩ: « Đây chính là con trai ta, ta rất thích ».
Trong lòng vui mừng nhưng lại bình tĩnh, loại bình tĩnh này chính là bởi sống trên đời chỉ cần có con cái là đủ thỏa mãn mọi sự rồi.
Trương Đại nói một bên:
Lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc bội Ngọc Ly Hổ Hòa Điền tứ sắc của nhà chế tạo ngọc nổi tiếng Tô Châu Lục Tử Cương, kẹp vào trong tã lót, miếng ngọc Hòa Điền bốn màu đỏ tím xanh trắng này cực kì quý, bốn màu rõ ràng, ngụ ý phúc lộc thọ hỷ, rất khó có được, lại nằm trong tay Lục Tử Cương, một miếng ngọc bội như thế này có giá không dưới 300 lạng bạc.
Lão bộc Phù Thành, còn cả thị tì của thương Đạm Nhiên – Vân Cẩm, Ngọc Mai và người hầu tên gọi Bạch Mã đi tới cúi đầu chào Trương Nguyên, Vũ Lăng thấy Vân Cẩm duyên dáng yêu kiều, vô thức cười ngây ngô, Vân Cẩm đỏ mặt không thèm nhìn y.
Trên bên tàu tiếng nói chuyện ồn ào, cảm thấy mùi hơi của nhiều người khác nhau ở xung quanh, cậu bé sáu tháng tuổi Trương Hồng Tiệm chợt tỉnh dậy, đôi mắt đen láy nhìn người đang ôm mình, không hề chớp mắt, Thương Đạm Nhiên nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cười nói:
Tiểu Hồng Tiệm giương đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Nguyên, cái miệng nhỏ chầm chậm mở ra, lúc Trương Nguyên còn đang tưởng rằng con trai sắp khóc thì thằng nhóc lại bày ra một nụ cười, tiếng cười “ khanh khách” bật ra, Cảnh Lan, Cảnh Huy đứng bên cạnh đều mừng quýnh, chạy tới thơm tiểu Hồng Tiệm, lúc này tiểu Hồng Tiệm mới “oa oa” khóc ầm lên, nhưng hai cô chị họ không làm phiền nữa thì thằng nhóc lập tức nín khóc, thằng bé khóc để biểu thị sự bất mãn, cự tuyệt.
Thương Đạm Nhiên cười nói:
Thằng bé rất ít khi khóc nhè, thích cười, giống như Tiểu Huy hồi nhỏ vậy, gặp mọi người là cười.
Giống cháu?
Cảnh Huy ngắm nhìn Tiểu Hồng Tiệm mím môi không nói, đôi mắt ngấn nước đáng yêu chỉ trực cười, chưa hiểu chuyện.
Trương Nguyên thơm con một cái rồi đưa cho bà Chu bế, nói với Trương Đại:
Trương Đại đứng ở một bên khoang thuyền, không muốn đi gặp Lưu Thị cũng không được.
Lưu Thị đoan đoan trang trang ngồi đợi Trương Đại đến gọi nàng xuống thuyền, gặp nhau cũng chỉ nói qua loa mấy câu, Trương Đại dìu vợ xuống thuyền, thi lễ với Phó Thị xong thì lên xe ngựa luôn.
Đám người Thương Đạm Nhiên cũng lên bờ, thấy anh trai và chị dâu liền nhẹ nhàng quỳ gối thi lễ, vui đến phát khóc, Thương Chu Tộ nén nước mắt đánh giá cô em gái bé nhỏ, sáu năm trước y rời quê vào kinh nhậm chức, Đạm Nhiên và con gái Cảnh Lan hiện giờ không lớn hơn là mấy, giờ đã thành mẹ rồi, kẻ làm huynh trưởng như y quả thật là vui mừng.
Thương Đạm Nhiên kéo tay chị dâu Phó Thị lại nói:
Phó Thị từ sau khi đẻ non, thân thể luôn không khỏe, những người thường xuyên gặp mặt thì không nhận thấy gì, Thương Đạm Nhiên đã gần bốn năm không gặp nàng, cảm thấy chị dâu gầy đi rõ rệt, thần sắc lại như có bệnh, không khỏi có chút lo lắng.
Phó Thị lúc này đang rất vui vẻ, nói:
Đạm Nhiên năm tuổi đã mồ côi, nàng là do một tay đại tẩu nuôi lớn, bởi vậy trong mắt Phó Thị thì Đạm Nhiên cũng giống như con gái của nàng vậy, lúc này thấy Tiểu Hồng Tiệm bụ bẫm đáng yêu, lại là bé trai, Phó Thị mừng đến cười không ngậm miệng lại được, đòi mẹ con Đạm Nhiên ngồi chung xe ngựa với nàng.
Lai Phúc đã thuê năm cỗ xe ngựa và hai mươi phu khuân vác. Đem đống đồ trên thuyền khiêng lên bờ, đồ đạc mang vào tứ hợp viện trong ngõ Lý Các, đám người Thương Đạm Nhiên đi đông tứ bài lâu của Thương Chu Tộ để ăn cơm, còn đám người Trương Diêu Phương, Trương Đại và Lưu Thị đi đến bờ sông Bào Tử, hẹn nhau mùng 10 sẽ tụ tập ở bên sông Bào Tử.
Đồ đạc mà Thương Đạm Nhiên mang theo từ Sơn Âm tới rất nhiều, hôm nàng rời quê đã nhận được lễ vật từ khắp nơi, Trương Thụy Dương bảo nàng mang tất cả tới kinh thành, đến Gia Hưng lại được Trương Nhược Hi tặng bao nhiêu là quà. Còn có năm nghìn cuốn sách của Dương Thạch Hương nữa, hai mươi phu khuân vác một lần cũng không hết được, Lai Phúc lại lập tức thuê thêm mười người nữa rồi cùng Phù Thành, Uông Đại Chùy dẫn đường đến ngõ Lý Các ở phía tây hoàng thành.
Trương Nguyên vốn định để Đạm Nhiên sau khi ăn cơm cùng huynh trưởng ở tứ hợp viện Đông tứ bài lâu rồi mới đến ngõ Lý Các Lão qua đêm, bởi vì bên này không ở được nhiều người như vậy nhưng lúc ăn cơm, đại tẩu muốn giữ mẹ con Đạm Nhiên ở lại vài ngày, Trương Nguyên đành an bài cho Vương Vi cùng Huệ Tương, Tiết Đồng, Diêu thúc tới đó trước. Phù Thành, Lai Phúc, Uông Đại Chùy cũng ở bên đó, tất cả vật dụng hàng ngày đều đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Có đứa trẻ. Cái tứ hợp viện này lập tức tràn đầy sức sống. Tiếng cười vui không ngừng, Cảnh Huy thích nhất là chơi đùa với Tiểu Hồng Tiệm, ban đêm khi nghỉ ngơi Mục Chân Chân liền chuyển sang phòng bên cạnh ở cùng với Vân Cẩm, Ngọc Mai, còn giường của nàng thì để bà Chu cùng Tiểu Hồng Tiệm ngủ, đó là phòng ngoài còn phòng trong là giường của Trương Nguyên. Đêm nay đương nhiên là Đạm Nhiên sẽ cùng Trương Nguyên ngủ ở đó. Trước khi đi ngủ, bà Chu bế Tiểu Hồng Tiệm tới để Đạm Nhiên cho bú, Tiểu Hồng Tiệm ăn cũng không ít. Nữa đêm vẫn còn phải bú một lần nữa
Cho con bú trước mặt Trương Nguyên, Đạm Nhiên vẫn có chút ngại ngùng, dù sao cũng là lần đầu tiên mà, bà Chu cười khanh khách lui ra phòng ngoài, Trương Nguyên lấy cái ghế ngồi bên cạnh xem con trai bú sữa, cổ họng bé teo nuốt sữa “ ừng ực ừng ực”, một tay còn nắm lấy bên ngực còn lại của Đạm Nhiên như sợ phụ thân Trương Nguyên tranh mất vậy
Trương Nguyên cười nói:
Thương Đạm Nhiên đỏ bừng mặt, sẵng giọng nói:
Trương Nguyên nói:
Vừa nói vừa lấy tay cậu con trai ra rồi đặt tay mình lên vuốt ve một chút, bàn tay liền thấy ươn ướt, rút tay về thì thấy toàn là dịch sữa
Thương Đạm Nhiên ha hả cười, lại thấy Trương Nguyên ngửi ngửi tay nói:
Lại còn liếm liếm lòng bàn tay nói tiếp:
Xoa xoa đầu con trai nói:
Thương Đạm Nhiêm cười ngặt nghẽo, thân vừa động thì núm vú từ trong miệng cậu nhóc chệch ra ngoài, Tiểu Hồng Tiệm vốn đang ăn ngon lành bỗng mất ăn liền “Oa” lên ầm ĩ, Thương Đạm Nhiên vội vàng nhét lại vào miệng con để bịt miệng nó thì tiếng khóc mới dừng lại.