Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 423: Thu tư (2)




Nguồn: MT

Trương Nguyên và Vương Vi, Mục Chân Chân quay về đến tứ hợp viện Đông Tứ Bài lâu, lại nhìn thấy Liễu Cao Nhai ngồi chờ hắn ở môn đình. Nói rõ ngày sẽ rời kinh về Kim Lăng. Trương Nguyên liền đem thư đã sớm viết xong cho Hình thái giám và lễ vật đưa cho Liễu Cao Nhai mang đi. Liễu Cao Nhai sau khi rời đi, Trương Nguyên liền đến nội viện gặp anh vợ Thương Chu Tộ. Thương Chu Tộ tỏ vẻ lo lắng đối với việc Trương Nguyên lai vãng với thái giám. Trương Nguyên nói:

  • Đều là quen biết cũ trước đây, sau này đệ sẽ cẩn thận, đa tạ đại huynh nhắc nhở.

Ngày 24 tháng 9, Trương Nhược Hi từ Thanh Phổ viết cho Trương Nguyên và Vương Vi một bức thư. Trương Nhược Hi đã nhận được thư của Vương Vi viết cho nàng, biết Vương Vi đi kinh thành rồi. Nàng nói vốn định trong tháng 4, tháng 5 năm sau cùng Vương Vi tới kinh thành mở hiệu buôn Thịnh Mỹ. Vương Vi đã đi trước rồi, vậy kế hoạch của nàng cũng phải làm trước. Năm sau ăn tết Nguyên tiêu xong thì cùng với Lục Thao từ Thanh Phổ lên đường tới kinh, sẽ mang theo một số lượng lớn vải vóc tơ lụa cùng thuyền, để Vương Vi ở trong kinh chọn xong cửa hiệu trước, quy mô của hiệu buôn Thịnh Mỹ ở kinh sư so với Nam Kinh, Hàng Châu đều to hơn mới được. Nàng cuối tháng sau sẽ gửi cục Dân Tín một ngàn tám trăm lượng bạc tới giao cho Vương Vi dùng để chuẩn bị mở hiệu buôn Thịnh Mỹ.

Trương Nhược Hi gửi thư cho Trương Nguyên, trước là nói nàng và phu quân Lục Thao còn có đám người Dương Thạch Hương, ngày 15 tháng 8 ở bến tàu Gia Hưng chờ hai chiếc thuyền của Trương Diệu Phương và Thương Đạm Nhiên bọn họ đến. Tết Trung thu của Trương Nhược Hi chính là ở trên thuyền với Thương Đạm Nhiên, tiểu Hồng Tiệm cùng nhau đón tết. Trương Nhược Hi nói tiểu Hồng Tiệm được hơn năm tháng rất đáng yêu, trắng trắng mập mập, nhìn thấy người liền cười, so với Trương Nguyên hồi nhỏ còn đáng yêu hơn. Dương Thạch Hương đem tám trăm cuốn 《 Y sách ngụ ngôn 》, tám trăm cuốn 《 Tiêu thị bỉ thừa 》, một ngàn cuốn 《 Dụ thế minh ngôn 》, một ngàn cuốn 《 Cảnh thế thông ngôn 》, còn có《 Ngũ tạp trở 》hai cuốn tổng cộng một ngàn hai trăm cuốn của Tạ Triệu Chiết Tham Chính Vân Nam đương nhiệm mới xuất bản do Trương Nhữ Nho tiến cử, đều gửi thuyền của Trương Diệu Phương mang tới kinh giao cho Trương Nguyên. Do Trương Nguyên sắp xếp nhân sự ở kinh thành mở một hiệu sách Hàn Xã tiêu thụ, đợi sau khi hiệu sách đứng vững chân, bước tiếp theo là mở Hàn Xã thư cục.

Trương Nhược Hi trong thư còn nói đại khái về tình hình phát triển của hiệu buôn Thịnh Mỹ từ năm ngoái đến năm nay cho Trương Nguyên. Hiệu buôn Thịnh Mỹ hiện nay đã có tám cửa hiệu, trừ hiệu buôn ở tổng bộ Thanh Phổ ra, còn có Hoa Đình, Thượng Hải, Sơn Âm, Hội Kê, Hàng Châu, Tô Châu, Nam Kinh. Năm ngoái tiền của hiệu buôn kiếm được đều đầu tư vào thuê mướn nhân công, tăng thêm máy dệt, mở rộng trồng dâu nuôi tằm và mở hiệu buôn mới. Hiệu buôn Thịnh Mỹ là bắt đầu mở từ tháng 6 năm kia, lúc đó là Trương Nguyên và vợ chồng Lục Thao, Trương Nhược Hi mỗi bên đưa ra mười ngàn lượng vốn cổ phần hợp thành hai mươi ngàn lượng. Bây giờ theo Trương Nhược Hi dự tính, tổng vốn cổ phần đã không dưới năm mươi ngàn lượng, nhưng ngân lượng có thể cung cấp điều động sử dụng cũng không nhiều, bởi vì hiệu buôn Thịnh Mỹ khuyếch trương quá nhanh, chỗ cần dùng ngân lượng quá nhiều.

Trương Nguyên xem thư mỉm cười, lần này tộc thúc Trương Diệu Phương vào kinh, còn mang theo số lượng lớn các kiểu mắt kính do Hàn Xã Kính phường chế tác, Hàn Xã thư cục, Hàn Xã Kính phường, hiệu buôn Thịnh Mỹ đều đặt chi nhánh tại kinh thành. Thư cục, Kính phường và hiệu buôn vải vóc tuy rằng đều là sáng kiến của Trương Nguyên hắn đồng thời một tay hắn đặt kế hoạch xây dựng, hơn hai năm đã qua, bây giờ đã phát triển lớn mạnh như vậy, cũng không cần hắn phải bận tâm quá nhiều. Bánh xe lăn đều sẽ tự tiến về phía trước. Vãn Minh, nhất là Giang Nam, con đường kinh thương vẫn rất rộng rãi, chỉ cần con đường đúng, thì không có gì để lo lắng cả. Càng huống chi đây là thương nhân có bối cảnh Đại thân sỹ, có lẽ dùng chưa hết mười năm, tài sản dưới tên Trương Nguyên hắn có thể đạt đến mấy chục vạn thậm chí trên trăm vạn lượng bạc. Chỉ cần đem ba cái hiệu buôn lớn loại hình không giống nhau này làm lớn làm mạnh, mới có thể trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ của hắn để tiến hành cách tân triều chính.

Ngay tại chạng vạng ngày tiếp theo sau khi Trương Nguyên nhận được thư của tỷ tỷ Trương Nhược Hi. Trương Đại dẫn theo một người hầu khỏe mạnh vội vàng tới gặp Trương Nguyên, Trương Nguyên vừa nhìn, kinh hỉ nói:

  • Năng Trụ, ngươi khi nào tới kinh?

Năng Trụ là tùy tùng của Trương Ngạc, là anh em song sinh với Năng Lương người hầu của Trương Liên Phương. Năng Trụ gió bụi dặm trường cười ha ha chắp tay trước ngực cung kính vái chào nói:

  • Giới Tử thiếu gia, tiểu nhân là vừa mới tới, tiểu nhân ngày hôm trước ở bờ Vệ Đăng Thiên Tân chạy bộ tới báo tin cho hai vị thiếu gia trước, Thao lão gia và hai vị nãi nãi ngày mai thì có thể tới kinh.

Trương Diệu Phương tự Nhĩ Thao, tôi tớ trong nhà đều gọi Trương Diệu Phương là Thao lão gia.

Trương Nguyên mừng rỡ, bảo Năng Trụ vào trong môn đình ngồi nói chuyện, hỏi chi tiết tình cảnh đường đi, được biết trên đường thuận lợi, sức khỏe tiểu Hồng Tiệm cũng rất tốt, cả nhà Thương Chu Tộ đều rất vui mừng.

Ngày hôm sau, cũng chính là buổi chiều ngày 26 tháng 9, Trương Đại, Trương Nguyên xin phép Hàn Lâm viện Thị Độc Học sỹ Quách Xương cho nghỉ nửa ngày, đến bến tàu bên ngoài Triều Dương môn nghênh đón người thân từ xa đến. Thương Chu Tộ cũng phá lệ xin nghỉ nửa ngày, mang theo thê tử Phó thị và nhị nữ Cảnh Lan, Cảnh Huy tới đón Thương Đạm Nhiên, con rể tương lai nhà Thương gia Kỳ Bưu Giai tự nhiên cũng tới.

Mặt trời mùa thu rực rỡ, gió thu thổi xào xạc, lá của một hàng cây Công tôn kia đã rụng gần hết bên bến sông, quả trắng kết ra cũng bị người ta hái đi, cành cây có vẻ tiêu điều một chút, mùa đông của Bắc Kinh sắp tới rồi.

Bến tàu bên ngoài Triều Dương môn thuyền bè từ phía Nam cập bến không ngớt. Năng Lương, Năng Trụ, Lai Phúc, Uông Đại Chùy và vài người hầu khỏe mạnh đợi sốt cả ruột, đi dọc theo bờ Tây sông hướng về phía Nam. Càng đi càng xa, Trương Nguyên đều nhìn không thấy bóng dáng bọn họ đâu, lại nhìn Thương Cảnh Huy lấy ra cái kính viễn vọng bằng đồng, cười híp mắt nói:

  • Tiểu cô phu, sao lại quên thiên lý kính.

Trương Nguyên cười nói:

  • Phải phải, là ta hồ đồ, tiểu Huy giúp ta xem xem.

Cảnh Huy thỉnh thoảng liền giơ kính viễn vọng hướng về phía Nam nhìn nhìn, ước chừng giờ Thân sơ khắc, Cảnh Huy từ trong kính viễn vọng nhìn thấy Uông Đại Thùy hướng về phía bên này chạy tới, vội nói:

  • Tiểu cô cô cô bọn họ tới rồi, Uông Đại Chùy chạy về báo tin.

Uông Đại Chùy chạy cực nhanh, rất nhanh liền tới gần, hét lớn:

  • Thiếu gia, thiếu nãi nãi thuyền bọn họ đã tới rồi.

Đám người Trương Đại, Trương Nguyên, Thương Chu Tộ đều dọc theo bờ sông nghênh đón, đoạn bờ sông này có thể đi bộ, xe ngựa không dễ chạy, Phó thị cũng xuống xe ngựa đi đón. Vương Vi, Mục Chân Chân, Tố Chi cùng theo sau, dọc theo bờ sông đi nửa dặm đường, liền nhìn thấy hai chiếc thuyền Bạch Bồng giương buồm đi tới. Lai Phúc và huynh đệ Năng Lương, Năng Trụ đi trên bờ, có thể nhìn thấy mũi thuyền có người đứng, nhưng không rõ là ai?

Trương Nguyên tâm tình kích động, chạy tới, Trương Đại cũng chạy sát theo sau, hai người cùng với hai chiếc thuyền Bạch Bồng rất nhanh tiếp cận. Lúc này mới nhìn rõ là Trương Diệu Phương và môn khách Ngô Đình của Trương thị đứng phía trước thuyền. Trương Nguyên dừng bước lại, cùng Trương Đại cố gắng tới gần bờ sông, Trương Đại kêu lớn:

  • Phụ thân đại nhân.

Trương Nguyên chắp tay kêu lên:

  • Nhĩ Thao thúc, tiểu chất Trương Nguyên tới trước tương nghênh.

Trương Diệu Phương đeo kính cận lên, lúc này mới nhìn rõ con trai Trương Đại và tộc chất Trương Nguyên, vui vẻ nói:

  • Để các ngươi đợi lâu rồi. Tông Tử, Giới Tử, Lưu thị và Thương thị ở trên chiếc thuyền đằng sau.

Bờ sông bên này không tiện cập bến, chiếc thuyền Bạch Bồng không một tiếng động chạy qua, chiếc thuyền phía sau cũng tới. Trương Nguyên nhìn thấy Thương Đạm Nhiên đeo vòng ngọc, mặc bộ quần áo tím nhạt đứng ở mũi thuyền, sau lưng có một vú nuôi ôm cái tã lót trẻ con đứng ở bên cửa khoang tàu.

Trương Nguyên gọi một tiếng “Đạm Nhiên”, giờ khắc này trong lòng thật sự rất vui mừng...

Chiếc thuyền buồm trắng chầm chậm tiến đến bên bờ trái, mấy người Trương Nguyên, Trương Đại đến đón đang ở bên bờ, đi theo hướng thuyền cập bến, Thương Đạm Nhiên nhắc nhở phu quân đi cẩn thận, đừng có mải nhìn theo thuyền mà quên mất nhìn đường đi, con đường này lại không bằng phẳng, rồi lại ngoái lại nhìn bà Chu đang ôm đứa bé quấn tã nhìn Trương Nguyên cười:

  • Lại ngủ rồi, lúc nãy vẫn còn thức mà.

Rồi nàng bảo bà Chu bế đứa bé vào trong khoang thuyền.

Lưu Thị - thê tử của Trương Đại đợi ở trong khoang thuyền nhưng không chịu đi ra, tâm tình của Trương Đại cũng còn xa mới vui vẻ được như Trương Nguyên, đối với y mà nói thì thà rằng Lưu Thị cứ ở lại Sơn Âm còn hơn, mấy ngày nay y và Lý Khấu Nhi thân mật với nhau như dầu trộn trong mật ong vậy.

Hai con thuyền đỗ xuống bên bến tàu, cầu gỗ được bắc lên, Trương Đại lên thuyền đỡ phụ thân Trương Diệu Phương lên bờ, Trương Diệu Phương và người cha Trương Nhữ Lâm của Trương Nguyên cho dù là hình thể hay dung mạo đều rất giống nhau, dáng người mập mạp, đeo mắt kính, cười ha hả chào Trương Nguyên:

  • Hiền chất, chúc mừng con, mùng 9 tháng 10 năm ngoái mấy đứa các con từ cầu Bát Sĩ ở Sơn Âm lên thuyền vào kinh dự thi, khi đó ai mà ngờ được Sơn Âm Trương Thị ta lại có thể xuất ra tới ba tiến sĩ trong một kì khoa cử, con lại là trạng nguyên đầu bảng nữa chứ!