Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 423: Thu tư (1)




Nguồn: MT

Vương Vi vội vàng lấy tay che, Trương Nguyên lại muốn đem tay nàng dời đi, ở hai cái chấm đỏ hồng mơn mơn kia hôn một cái, lúc này mới xuống giường mặc quần mặc áo. Vương Vi cũng rất nhanh mặc xong quần áo, mở cửa vừa nhìn, đã thấy hai chậu nước đặt trước cửa, một lạnh một nóng, bèn bưng tới cho Trương Nguyên rửa mặt súc miệng, còn chải đầu cho Trương Nguyên. Vương Vi không làm quen những việc này, nhất thời tay chân luống cuống.

Đầu còn vẫn chưa chải xong, Trương Nguyên đột nhiên vỗ đầu một cái, kêu:

  • Hỏng rồi.

Vương Vi hỏi:

  • Làm sao vậy, tướng công?

Trương Nguyên nói:

  • Đại hồng bào của ta không có ở nơi này, vào cung dạy học phải mặc hồng bào Giảng quan.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe Huệ Tương ở ngoài cửa nói:

  • Giới Tử tướng công, Chân Chân tỷ tỷ tới rồi...

Mục Chân Chân ban đêm lúc nghỉ ngơi trên giường mới nhớ ra ngày mai là ngày Trương Nguyên vào cung tiến giảng, quan bào Giảng quan của Trương Nguyên vẫn còn ở đây. Nhưng lúc đó trong thành đã cấm đi lại ban đêm, không có cách nào trong đêm mang đại hồng bào đưa tới bờ sông Bào Tử bên kia. Bởi vậy ngày hôm sau trời còn chưa sáng nàng đã dậy rửa mặt chải đầu, đem quan phục Giảng quan của thiếu gia bọc kỹ. Lúc này trời mới tờ mờ sáng, Lai Phúc, Uông Đại Chùy bọn họ ở ngoại viện đều chưa tỉnh dậy. Mục Chân Chân nói với lão môn một tiếng, một mình cầm gói đồ đi ra khỏi cửa. Tây phường môn Đông Tứ Bài lâu vẫn chưa mở cửa, đợi chừng một khắc mới mở cửa. Mục Chân Chân ra khỏi phường môn chạy một mạch về phía Nam, tới hào trạch Trương thị bên bờ sông Bào Tử hơn mười dặm, nhìn hướng mặt trời mọc, xem chừng bây giờ là cuối giờ Mão, thiếu gia bây giờ vào cung thành vừa vặn kịp.

Gõ cửa đi vào, đi thẳng về phía phòng khách Tây đường bên này, đúng lúc gặp Huệ Tương bưng nước ra. Mục Chân Chân lúc này mới biết Vương Vi chiều hôm qua đã tới kinh rồi, vội vàng đi tương kiến, vừa cùng Vương Vi nói chuyện, vừa hầu hạ Trương Nguyên thay xong đại hồng bào. Vương Vi nói:

  • Vẫn là Chân Chân cẩn thận, nhớ đưa đại hồng bào tới, nếu không tướng công vào cung bị muộn rồi.

Dưới bếp chuẩn bị xong cháo củ từ, Trương Đại và Trương Nguyên mỗi người húp một bát cháo củ từ, tùy tiện ăn mấy miếng điểm tâm, cùng ngồi xe đến Hàn Lâm viện. Vũ Lăng và Mính Yên đi theo hầu hạ, Trương Nguyên dặn dò Mục Chân Chân ngày hôm nay đợi ở sông Bào Tử bên này, đợi đến chiều tối cùng hắn quay trở về.

Xe ngựa vội vã lao về hướng Bắc, Trương Nguyên nhìn bộ dạng tinh thần đại huynh không tốt, hỏi:

  • Đại huynh sao vậy, miệt mài quá độ?

Trương Đại mỉm cười:

  • Cái gì miệt mài, căn bản là chuyện tốt không thành.

Trương Nguyên biết là chuyện gì xảy ra, đêm hôm qua nghe Vương Vi nhắc qua, cố ý khen:

  • Đại huynh là người đứng đắn chân chính. Đệ bái phục.

Trương Đại trợn mắt nói:

  • Ta ngược lại là muốn làm loạn một chút, tiếc rằng Khấu Nhi đang kỳ kinh nguyệt. Nhắc tới ta vẫn còn may, năm ngoái ở Tương Chân quán, Lý Tuyết Y đau bụng, ta cùng nàng một đêm. Còn về Lý Khấu Nhi tối qua, cũng đau bụng, ta dùng cái bụng nóng của ta áp vào bụng nàng, cái bụng non mơn mởn đó và tiểu phúc của ta cọ cọ xát xát. Nhưng lại không thể tiết hỏa, ngươi nói tốt hay không tốt?

Trương Nguyên cười lớn, nói:

  • Đại huynh còn nhớ “Hoà thượng Nguyệt Minh độ thúy liễu” bài hai mươi chín 《 Dụ thế minh ngôn 》của Phùng Mộng Long hay không?

Đại huynh chính là vị đại sư Nguyệt Minh đó.

Trương Đại cười mắng:

  • Nói bậy, ta mới không làm hòa thượng, Lý Khấu Nhi trốn đi đâu!

Cười cười nói nói, đã đến Hàn Lâm viện, Trương Nguyên lấy bài giảng đã chuẩn bị kỹ hôm qua vào cung giảng cho Hoàng trưởng tôn. Trương Đại giống như cũ học thơ ở giảng đường Hàn Lâm viện, luyện thư pháp, tới xế chiều sau khi tán quan thì ở ngoài Đông An môn đợi Trương Nguyên cùng về bên bờ sông Bào Tử. Dùng xong bữa tối, Trương Nguyên muốn dẫn Vương Vi về Đông Tứ Bài lâu bái kiến anh vợ Thương Chu Tộ và chị dâu Phó thị, Trương Đại cũng không giữ lại. Lý Khấu Nhi nhìn Vương Vi sắp rời đi, bịn rịn không muốn rời xa, cả đoạn đường từ Kim Lăng mấy ngàn dặm đến đây, Vương Vi là người tâm phúc của nàng. Nhưng Trương Đại đối với nàng rất quan tâm. Nàng cũng không có nói giống hôm qua muốn đi theo Vương Vi, chỉ nói:

  • Vi Cô, ngày mai tới đây thăm Khấu Nhi.

Trương Nguyên và Mục Chân Chân, Vương Vi cùng ngồi xe quay về Đông Tứ Bài lâu. Vương Vi trong lòng có chút bất an, Trương Nguyên an ủi nói:

  • Anh vợ ta bọn họ sớm đã biết nàng rồi, hôm nay làm quen một chút, ngày mai sẽ để nàng đến ở ngõ Lý Các Lão bên kia.

Vương Vi nói:

  • Ngôi nhà ở ngõ Lý Các Lão bên kia hay là đợi Thương tiểu thư tới rồi cùng chuyển qua đó đi, nếu bây giờ thiếp một mình dọn qua ở, vậy tướng công chàng ở bên nào?

Vương Vi xuất thân là Sấu Mã Dương Châu nên rất giỏi quan sát nhân tình, quan tâm nhân ý. Trương Nguyên nếu bây giờ liền dời đến ngõ Lý Các Lão cùng ở với nàng, trong lòng anh trai và chị dâu của Thương tiểu thư chắc chắn sẽ không thoải mái, khó tránh khỏi cũng sẽ tạo ra sự ngăn cách giữa nàng và Thương tiểu thư. Mà Trương Nguyên nếu không đến ngõ Lý Các Lão, Trương Nguyên chắc chắn sẽ cảm thấy ủy khuất nàng, điều này khiến Trương Nguyên khó khăn. Vương Vi rất rõ thân phận của mình, trước đây tại U Lan quán bên bờ sông Tần Hoài, cũng có thể do tính khí của mình, nhưng loại tự do đó là có hạn chế rất lớn. Một tên xấu xa vô lại đều có thể làm nhục nàng, nỗi khổ không chỗ dựa dẫm chỉ có tuổi tác dần tăng lên mới có thể hiểu được. Có không ít danh kỹ Khúc Trung hoàn lương lấy chồng, nhưng cuối cùng vẫn không thể thích ứng được với cuộc sống thê thiếp của nhà phú hộ, lại đi ra ngoài quay về với nghề cũ. Loại ngày tháng đó càng bi thảm. Nữ tử thông minh thì phải để mình tránh xa loại hoàn cảnh bi thảm đó. Vương Vi đương nhiên là nữ tử thông minh, dù một lòng hướng về Trương Nguyên, nhưng cũng vì Trương Nguyên mà suy nghĩ.

Thương Chu Tộ và Phó thị nhìn thấy Vương Vi, ngược lại cũng không có gì không vui. Nếu như Đạm Nhiên đều đã chấp nhận nàng rồi, bọn họ làm anh trai và chị dâu cần gì làm người ác. Hơn nữa Vương Vi này trong lúc Đạm Nhiên sinh nở dốc rất nhiều sức lực, có thể nói là cứu mạng hai mẹ con Đạm Nhiên. Lúc này lại nhìn thấy Vương Vi dung mạo xinh đẹp, lời nói lịch sự tao nhã, Phó thị cũng có chút vui mừng, thưởng cho Vương Vi mấy món trang sức và mấy tấm vải, lại sai người hầu sắp xếp chỗ ngủ cho ba thị nữ của Vương Vi mang theo.

Chỉ có một người ghen tị, đó chính là Thương Cảnh Huy mười tuổi. Thương Cảnh Huy đương nhiên tự nhận là thay tiểu cô cô Thương Đạm Nhiên ghen. Đôi mắt sáng long lanh như sóng gợn nhìn chằm chằm Vương Vi, nghĩ rằng tiểu cô cô vẫn chưa tới kinh, Vương Vi lại chạy tới trước. Tối hôm qua Trương công tử ca ca chính là ở cùng với Vương Vi này, Vương Vi này lại xinh đẹp như vậy, Cảnh Huy rất ghen. Tuy nhiên khi Vương Vi mỉm cười hướng về phía nó kiến lễ, cô bé cũng rất nhanh liền hoàn lễ, cũng cảm ơn nói:

  • Đa tạ tỷ mời Tiểu thủ bà bà cứu tiểu cô cô của muội.

Vương Vi nói:

  • Thương tiểu thư cát nhân thiên tướng, cho dù ta không mời Tiểu thủ bà bà, Thương tiểu thư cũng không có việc gì.

Phó thị nói:

  • Cuối tháng này Đạm Nhiên và tiểu Hồng Tiệm sẽ tới, lúc đó sẽ thật náo nhiệt.

Cảnh Huy rất không vui nói:

  • Đến lúc đó tiểu cô cô bọn họ sẽ dời đến ở phía Tây Hoàng thành, tứ hợp viện bên đó đều sửa mới hết cả rồi.

Phó thị nói:

  • Nơi này chật hẹp một chút, ở cùng không tiện lợi. Tuy nhiên vẫn tốt hơn so với ở cách mấy ngàn dặm đường, sau này con và Cảnh Lan muốn đi đến chỗ tiểu cô cô bên đó còn không phải là chuyện thường ngày sao.

Cảnh Huy lúc này mới cao hứng trở lại. Tiểu cô cô tới kinh có thể dẫn bọn họ ra ngoài du ngoạn, nghĩ đến những ngày trước ở Hội Kê, Cảnh Huy thực trông mong tiểu cô cô sớm tới kinh một chút a!

Nhưng Cảnh Huy rất nhanh lại có một chuyện cực kỳ không vui, Trương Nguyên bây giờ nhận được thư không gọi cô bé đi đọc thay và phân loại hộ rồi. Vương Vi không những vì Trương Nguyên xem thư, còn thay Trương Nguyên hồi thư. Có mấy đêm, tiểu Cảnh Huy đi đến trước cửa phòng Trương Nguyên, nhìn Trương Nguyên và Vương Vi ở dưới ngọn đèn dầu đọc thư, viết thư, nói cười thảnh thơi, tình cảm dào dạt. Cô bé đều ở bên cửa nhìn hồi lâu, cho đến khi Mục Chân Chân nhìn thấy cô bé, gọi: “Cảnh Huy tiểu thư” thì cô bé mới đi vào, chào hỏi xong, ngồi một bên lẳng lặng đọc sách. Có lúc cũng đàm luận một chút thơ từ với Vương Vi, Vương Vi tán thưởng nữ hài tử thông minh như vậy thế gian hiếm có.

Cứ như vậy từng đêm mùa thu, Cảnh Huy cảm thấy mình trưởng thành rồi, không còn là cô bé nữa.

Chiều mùng 10 tháng 9, Trương Đại mời chư hữu Hàn Xã còn có một vài bằng hữu trong kinh của thúc phụ y Trương Liên Phương tới dự tiệc, là chúc mừng y nạp thiếp. Trương Nguyên dẫn theo Vương Vi và Mục Chân Chân đi. Lý Khấu Nhi đi ra mời rượu các tân khách, mái tóc trái đào đã được chải lên, xoa ít son phấn, quyến rũ xinh đẹp, mắt đẹp nhìn quanh một chút, liền nhanh nhẹn đi vào, không chịu ra nữa. Đám người Nguyễn Đại Thành, Nghê Nguyên Lộ mượn rượu gây huyên náo, muốn Trương Đại đem những gì đã trải qua cùng với Lý Khấu Nhi từng cái nói ra. Trương Đại cũng là người hào sảng, nói chi tiết, mọi người cười lớn, lại là Hành tửu lệnh, lại là phú diễm từ, ồn ào mãi cho đến khi lên đèn mới giải tán.